Một người phụ nữ trở về thị trấn nhỏ sau bao năm biệt tích. Cô mặc quần yếm, tóc thả dài, ánh mắt trầm lặng. Người dân đổ ra hiên nhà, xầm xì: cô đã làm gì, đi đâu, yêu ai, bỏ ai? Cô không đáp lời. Cô chỉ đi thẳng vào nhà. Bởi trong cô, những điều cần nói sẽ chẳng dành cho đám đông, mà dành cho người bạn duy nhất – người chịu ngồi nghe câu chuyện một đời của cô.
Từ khung cảnh mở đầu ấy, Những đôi mắt vọng về Đức Chúa mở ra một bản giao hưởng về đời sống người phụ nữ da đen giữa nước Mỹ đầu thế kỷ 20 – nơi giấc mơ tự do bị bóp nghẹt bởi khuôn mẫu, nơi tình yêu phải giành giật giữa định kiến, và nơi người phụ nữ buộc phải học cách giành lại tiếng nói của mình.
Hurston kể chuyện bằng một ngôn ngữ phóng khoáng, tràn đầy chất thơ, nhưng cũng giàu nhạc điệu của đời sống thường nhật – với những câu đối thoại sinh động, đầy hài hước, chua xót, và chân thật đến tận xương tủy. Dưới ngòi bút bà, cái bình thường nhất – như một con la bị hành hạ – cũng trở thành biểu tượng cho tự do và nhân phẩm. Cái đẹp trong Hurston không phải thứ mỹ lệ để ngắm, mà là thứ phải giành lấy – bằng trí tuệ, bằng lòng can đảm, và cả bằng sự cô độc.
Xem thêm

Một câu chuyện khác kiểu "Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng tôi biết là tôi thích nó". Đây là những gì tôi nhớ được:
A) Nhân vật chính là một phụ nữ, và cô ấy có khoảng 3 người tình trong suốt cuốn sách. Thật táo bạo.
B) Một trong những anh chàng này có tên là Teabag, Cornbread, Teabread, hoặc Breadbag. Hay gì đó.
C) Có vấn đề gì đó với thời tiết ở cuối truyện.
D) Zora Neal Hurston bị bắt vì tội quan hệ tình dục với trẻ em, hay gì đó (tôi đoán là điều đó không thực sự có trong sách, nhưng thôi kệ).
Bằng cách nào đó, tôi đã vượt qua được chuyện này trước khi đến giai đoạn "ôi, mình nên nghĩ đến người da đen sao?", mà thậm chí không hề chớp mắt nghĩ đến nó. Chắc hẳn tôi đã