Cuốn sách Kỹ Năng Quản Lý Cảm Xúc như một người bạn đồng hành trong hành trình thấu hiểu bản thân. Sách đem đến một góc nhìn rất thực tế và sâu sắc về cách vận hành cảm xúc bên trong mỗi người. Sách gồm những tình huống thực tế giúp ta có cái nhìn sâu sắc và khách quan hơn về vấn đề quản lí cảm xúc. Với văn chương phong phú và gần gũi, cuốn sách quả thực rất thú vị và phù hợp với những ai đang muốn học cách kiểm soát, quản lí cảm xúc của mình.
**Review sách *Mắt Biếc* – Trái tim nhỏ chờ đợi giữa mùa thương nhớ**
Xem thêm
**Review sách *Mắt Biếc* – Trái tim nhỏ chờ đợi giữa mùa thương nhớ**
Có những cuốn sách khi gấp lại rồi, ta vẫn thấy một nỗi gì đó day dứt, như ai vừa khẽ chạm vào trái tim mình – dịu dàng mà ám ảnh. *Mắt Biếc* của Nguyễn Nhật Ánh chính là một cuốn sách như thế. Đó không chỉ là một câu chuyện tình yêu. Đó là một bản nhạc buồn, một khúc thơ lặng lẽ viết về tuổi trẻ, về những ước mơ, về sự chờ đợi đến tan chảy của một trái tim hiền lành, không cần hồi đáp.
*Mắt Biếc* là một hành trình từ làng Đo Đo quê mùa cho đến chốn thành thị của đôi bạn thanh mai trúc mã – Ngạn và Hà Lan. Ngạn là cậu bé có tâm hồn trong veo, yêu cái đẹp và luôn sống bằng cả trái tim. Còn Hà Lan là cô gái có đôi mắt biếc như mộng, như thơ – đôi mắt khiến Ngạn yêu từ khi còn là những đứa trẻ cắp sách đến trường. Tình yêu của Ngạn dành cho Hà Lan là thứ tình cảm không đòi hỏi, không sở hữu, chỉ có sự lặng lẽ hiến dâng. Cậu yêu bằng ký ức, bằng tiếng đàn thổn thức, bằng những lần đứng phía sau dõi theo, đau lòng mà không hề trách móc.
Nhưng khi Hà Lan lớn lên, và đôi mắt biếc ấy lại dõi theo một thế giới khác. Cô bị cuốn vào phố thị, bị mê hoặc bởi ánh sáng, rồi sa ngã vào một cuộc tình đầy nước mắt. Ngạn không hề trách Hà Lan, cậu chọn cách ở lại – với làng quê, với ký ức, với tình yêu không thể nói thành lời. Thậm chí, Ngạn còn lặng lẽ yêu thương cả bé Trà Long – con gái của Hà Lan – như cách cậu từng yêu mẹ nó.
Có ai lại yêu một người suốt cả đời mà không một lần được đáp lại? Có ai lại chọn chờ đợi trong yên lặng như thế, để rồi khi cơ hội đến gần nhất – cũng là lúc cậu chọn rời xa?
*“Mắt Biếc”* không dùng quá nhiều bi kịch, nhưng lại khiến người ta nghẹn ngào. Đọc *Mắt Biếc*, ta như thấy lại chính mình đâu đó – từng yêu ai đó rất nhiều, từng chờ ai đó rất lâu, từng mang trong lòng một kỷ niệm không thể nói ra. Văn phong của Nguyễn Nhật Ánh mộc mạc, trong sáng mà sâu lắng. Ông không hô hào, không kịch tính, nhưng mỗi dòng chữ đều là một nhát dao găm thẳng vào trái tim.
Ngạn không có được Hà Lan, nhưng cậu có được điều đẹp đẽ nhất – một tình yêu nguyên vẹn, thuần khiết như ánh trăng. Và có lẽ, trong sâu thẳm, Hà Lan cũng từng mong ước được quay lại là cô bé ngày nào với đôi mắt biếc thơ ngây, được nắm tay Ngạn trên con đường đất đỏ về làng Đo Đo – nơi có tuổi thơ, có tiếng cười, và có người luôn đứng đợi phía sau.
**Cảm nhận cá nhân**
Khi đọc *Mắt Biếc*, mình đã không ít lần nghẹn lại nơi lồng ngực. Cảm giác thương cho Ngạn – một người con trai sống trọn vẹn bằng trái tim, thương đến cùng cực mà vẫn âm thầm lặng lẽ – khiến mình vừa ngưỡng mộ vừa xót xa. Có lẽ ai trong chúng ta cũng từng là một Ngạn trong đời ai đó, hoặc từng có một “mắt biếc” khiến ta đau lòng mãi không quên.
Nguyễn Nhật Ánh không chỉ kể chuyện, ông gợi ra trong tâm hồn người đọc một miền ký ức – nơi có con đường làng mòn bụi đỏ, có tiếng ve kêu râm ran mùa hè, và có những mối tình tuổi học trò mãi mãi trong trẻo. Cái hay nhất của *Mắt Biếc* là nó không cần kết thúc đẹp để trở nên đẹp. Chính vì không trọn vẹn, nên nó mới ở lại lâu đến thế trong lòng người đọc.
Với mình, *Mắt Biếc* không đơn thuần là một câu chuyện tình buồn – đó là minh chứng rằng: tình yêu thật sự không cần hồi đáp, chỉ cần tồn tại là đã đủ đẹp.