Bắt đầu thai nghén năm 1990, xuất bản lần đầu năm 2002, “Coraline” đã không phụ tâm huyết của tác giả để trở thành cuốn sách nổi tiếng và giành nhiều giải thưởng nhất của Neil Gaiman (hơn 20 giải thưởng và đề cử). Trong đó, đặc biệt phải kể đến Giải thưởng Hugo năm 2003 hạng mục Tiểu thuyết hay nhất (Hugo là giải thưởng uy tín hàng đầu mảng khoa học viễn tưởng), Giải thưởng Nebula năm 2003 hạng mục Tiểu thuyết hay nhất, Giải thưởng Bram Stoker năm 2002 hạng mục Tác phẩm hay nhất dành cho độc giả trẻ…
Xem thêm

Trí tưởng tượng của Neil Gaiman giống như một biển cả rì rào, đầy ắp những khả năng vô tận.
Ông có thể sáng tác bất kỳ câu chuyện nào mà ông muốn – dù là thông minh, hài hước, vô cùng sáng tạo, hồi hộp, hay ấm lòng.
Thế giới những câu chuyện kỳ ảo của ông rộng lớn đến mức ông có thể chỉ cần với tay và kéo ra một câu chuyện đầy kinh ngạc.

“Coraline” là một trong những câu chuyện cổ tích mê hoặc và phong phú như vậy.
Mặc dù về mặt kỹ thuật đây là một cuốn sách dành cho trẻ em, tôi nghĩ nó cũng hoàn hảo cho người lớn, đặc biệt là các bà mẹ trẻ.

Việc đọc cuốn sách này khiến tôi một lần nữa kinh ngạc trước sự sáng tạo vô biên của Gaiman.
Câu chuyện theo chân Coraline, cô bé phát hiện một cánh cửa bí ẩn trong nhà dẫn đến một ngôi nhà hoàn hảo và một người mẹ dường như hoàn hảo.

Nhưng người mẹ “hoàn hảo” này không hoàn toàn như vẻ bề ngoài.
Khi bà nhai bọ cánh cứng, bà nói: “Mỗi người đều có hai người mẹ.”
Bà chỉ là một bề ngoài của người mẹ hoàn hảo, sẵn sàng cho Coraline bất cứ điều gì cô muốn miễn là cô ở lại.
Tuy nhiên, Coraline nhìn thấu cái bẫy này.
Lòng dũng cảm, sự tự tin, và tình yêu thuần khiết dành cho mẹ thật của cô giúp cô chống lại sức hút của sự “hoàn hảo” và đánh bại ma thuật xấu xa.
Cô biết mẹ thật của mình không hoàn hảo, nhưng với cô, mẹ là người mẹ tuyệt nhất trên thế giới.

Tôi thực sự rất thích ấn bản năm 2012 của Bloomsbury! Tôi thích bìa sách, thích cả những hình minh họa bên trong — nói chung, tôi thích mọi thứ về nó.
Việc chờ đợi suốt thời gian qua để đọc cuốn sách này hoàn toàn xứng đáng. Và tôi rất vui vì mình đã bắt đầu đọc sách của Neil Gaiman bằng chính cuốn này.
Tôi muốn nói rằng: không bao giờ là quá muộn để đọc một cuốn sách hay, dù nó thuộc thể loại nào đi chăng nữa.

Tôi thích câu chuyện. Tôi thích những cuộc phiêu lưu bất ngờ mà Coraline phải trải qua. Tôi thích các nhân vật phụ. Tôi thích việc “cha mẹ khác” có vẻ còn đáng tin hơn cha mẹ thật. Nói chung, tôi thích cuốn sách này.

Điều tôi mong đợi thêm ở cuốn sách:
Tôi muốn cuốn sách này hấp dẫn và có nhịp độ nhanh hơn. Tôi muốn cách viết mang tính kịch tính hơn. Tôi muốn các nhân vật, đặc biệt là nhân vật chính, sống động và thú vị hơn một chút. Tôi muốn biết thêm về các nhân vật phụ, và mong họ tham gia nhiều hơn vào hành trình và những thử thách. Tôi cũng muốn cha mẹ thật của Coraline trở nên thực tế hơn, thay vì giống như những mảnh ghép của một giấc mơ đẹp dễ chịu. Tôi muốn đoạn kết hấp dẫn và thú vị hơn một chút.

Nhưng nhìn chung, đây vẫn là một tác phẩm giả tưởng dành cho lứa tuổi thiếu niên rất tốt.

Đọc “Coraline” hay nghe “Coraline”? Đó chính là câu hỏi.

Bởi vì tôi đã thưởng thức kiệt tác dành cho thiếu nhi của Neil Gaiman dưới cả hai hình thức đọc và nghe, và thật lòng mà nói, tôi không thể quyết định mình thích cách nào hơn.

Khi tôi đọc “Coraline” lần đầu tiên nhiều năm trước, tôi cảm thấy một phép màu thuần khiết. Đó là cảm giác giống như khi tôi còn là một cô bé và đọc “Alice ở xứ sở diệu kỳ” và “Phù thủy xứ Oz” — hai trong số những câu chuyện thiếu nhi tôi yêu thích nhất, được viết nên với một chút kỳ ảo và pha lẫn đôi phần phép thuật đen tối. Bởi đó chính là “Coraline”: một cơn ác mộng kỳ ảo của trẻ thơ được thổi hồn trên trang giấy. Nhưng nó cũng là câu chuyện mà người lớn có thể đồng cảm. Khi trưởng thành, ai trong chúng ta lại chưa từng có lúc mong muốn một người mẹ khác? Hay một người cha khác?

Tuy vậy, “Coraline” lại được viết bằng giọng văn giản dị và thi vị đến mức gần như được sinh ra để được lắng nghe. Phiên bản sách nói mà tôi mượn từ thư viện có dàn diễn viên lồng tiếng đầy đủ, và đó là một trong những sách nói hay nhất mà tôi từng nghe. Hơn nữa, việc được nghe người khác đọc câu chuyện cho mình chỉ càng làm tăng thêm cảm giác được trở về tuổi thơ. Thật tuyệt vời.

Vì thế, hãy chọn hình thức mà bạn yêu thích. Dù là bản in hay bản sách nói, bạn cũng sẽ không thất vọng. Điều quan trọng nhất là bạn bước vào thế giới của Gaiman và gặp gỡ Coraline – cô bé tò mò, dũng cảm và thông minh đúng như con người của em.

Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối tôi xem phim này, nhưng tôi vẫn rất thích nó.
Tôi đã cố đợi thật lâu mới đọc sách, để quên hết mạch phim đi (và đúng là tôi quên thật). Nhưng sai lầm của tôi là chọn nghe audiobook. Không phải giọng đọc của Neil không hay — ngược lại, tôi rất thích, nhất là phần hiệu ứng âm nhạc — chỉ là tâm trí tôi… thỉnh thoảng không chịu tập trung khi nghe những thứ mang yếu tố kỳ ảo hay bí ẩn. Tôi không thể ngồi yên mà nghe audiobook được, bạn hiểu mà. Tôi phải tua lại không biết bao nhiêu đoạn vì đầu óc cứ lơ đễnh… Cuối cùng tôi quyết định cầm sách đọc — và đúng là một quyết định sáng suốt. Thật ra tôi cũng chẳng hiểu sao mình lại muốn nghe bản audiobook ngay từ đầu nữa. Chắc tại nó có sẵn trong thư viện? Cuốn này ngắn lắm, đáng ra tôi có thể đọc hết trong một buổi là xong.

Điều tôi muốn nói là: tôi không thấy sợ. Nhưng tôi thích Coraline — cô bé thật can đảm, thông minh và tốt bụng. Con mèo trong truyện cũng là một điểm sáng khác. Và tất nhiên, cốt truyện thì được viết quá hay, đọc rất cuốn. Ban đầu tôi nghĩ mình sẽ không thích đâu, vì “sách thiếu nhi” mà, nhưng cuối cùng tôi lại thấy ai ở lứa tuổi nào cũng có thể yêu thích nó. Có lẽ tôi sẽ kể lại câu chuyện này cho cô em họ nhỏ của mình nghe mất thôi.

Đọc xong cuốn này làm tôi bực mình ghê — bực vì hồi nó chiếu rạp tôi lại bỏ lỡ bản phim 3D. Có kha khá thứ chắc tôi sẽ thích được thấy “ngay trước mặt” luôn đấy. Tôi nghĩ nếu đọc cuốn này khi còn là một cô bé, có lẽ nó đã trở thành một trong những quyển yêu thích nhất đời tôi rồi. Còn bây giờ, khi đã là một “người lớn (về mặt thể xác)” thì tôi vẫn thấy thích, chỉ là… tôi đã đọc quá nhiều để còn thấy sợ hay bất ngờ nữa — mà thật đáng tiếc.

Vì thế, coi như bài review này là lời kêu gọi đi: ai đó hãy dọa tôi đi! Hồi nhỏ, anh trai tôi hay nấp dưới gầm giường, chờ tôi vừa lim dim ngủ là nhảy ra hù một cái — hiệu quả lắm. Lớn thêm chút, khi ảnh phải trông tôi, ảnh lại thuê mấy phim kinh dị khủng khiếp nhất bắt tôi xem cùng. Nói thật, chắc ảnh chẳng ưa tôi lắm đâu.

Còn giờ, hiếm khi tôi thấy sợ nữa. Mà tôi lại muốn được sợ. Cuốn cuối cùng khiến tôi sợ thật sự là hồi tôi tầm tám, chín tuổi, ngồi xe đi chơi cùng gia đình, trong xe có quyển “Stephen King” ai đó bỏ quên. Hết sách của mình, tôi bèn lôi ra đọc truyện “Boogeyman”. Kết quả: mất ngủ mấy tháng liền. Đó chính là cảm giác tôi muốn lại có — một cuốn sách, một bộ phim, gì cũng được, miễn khiến tôi rợn gáy.

(Chỉ xin đừng ai nấp dưới gầm giường nhé — cứ dọa tôi bằng sách hoặc phim thôi, được không?)
Coi như đây là phần khởi động tinh thần cho Halloween vậy.

Cuốn sách này dành cho những cô gái biết sợ nhưng vẫn dũng cảm.
Cho những cô gái bướng bỉnh biết dừng lại để lắng nghe.
Cho những cô gái đôi khi thật phiền nhưng cũng có thể là niềm vui.
Cho những cô gái thích khám phá và học cách dừng chân ngắm hoa hồng nở.
Cho những cô gái có gu — dám thử pizza với dứa.
Cho những cô gái chậm rãi — “sẵn sàng, chuẩn bị… rồi chạy.”

Cuốn sách này dành cho những cô gái mang trái tim vỡ vụn nhưng biết hàn gắn tâm hồn người khác.
Cho những cô gái của ánh sáng — dám bước vào bóng tối.
Cho những cô gái ghét trường lớp nhưng hiểu rằng mình vẫn cần học hỏi.
Cho những cô gái đối mặt với cái chết chỉ để được sống tiếp.
Cho những cô gái từng ích kỷ nhưng đang học cách cho đi.

Cuốn sách này dành cho những cô gái lập dị.
Những cô gái vui tính.
Những cô gái buồn bã.
Những cô gái sợ hãi.
Những cô gái sành ăn.
Những cô gái nhân hậu.
Những cô gái hòa đồng.
Những cô gái cô đơn.
Những cô gái thân thiện.
Những cô gái sâu sắc.
Và những cô gái “khác biệt.”

Chúc mừng sinh nhật Neil Gaiman.
Và cảm ơn ông vì đã viết nên một cuốn sách giúp tôi giữ vững dũng khí — ngay cả khi tôi thà để người ta khâu cúc lên mặt còn hơn là đối diện với những gì phía trước.

Hôm nay, tôi trở thành Coraline.

“Bởi vì,” cô ấy nói, “khi bạn sợ hãi mà vẫn làm…”
Đùa thôi! Đùa thôi! Tin hay không thì tùy, nhưng câu nói này thật ra không hề là dòng mở đầu bắt buộc cho một bài review “Coraline” đâu nhé. Nghe thì có vẻ sâu sắc, nhưng thực ra chỉ là cách nói bóng bẩy cho định nghĩa của từ “dũng cảm” thôi, đúng không nào?

Rõ ràng, không còn nghi ngờ gì nữa, Gaiman đã tạo ra một tác phẩm có mức độ “hù dọa” trong suốt đến khó tin — nói vậy thôi chứ đang đùa đấy. Câu chuyện này dường như được viết riêng cho những bậc cha mẹ muốn… mặc kệ con mình càng nhiều càng tốt, để chúng trải qua kỳ nghỉ trong trạng thái buồn chán đến tê liệt, rồi tiện thể dọa chúng bằng ý nghĩ rằng lựa chọn duy nhất còn lại là đi sống với “bố mẹ khác” — những người chỉ muốn bạn hạnh phúc mãi mãi… mãi mãi… và khâu mấy chiếc cúc lên mắt bạn, rút linh hồn bạn ra, rồi nhốt nó trong một viên bi thủy tinh chơi ở sân trường (mà lại còn không phải loại “Tom Bowler” xịn, chỉ là viên bi “mắt mèo” bình thường thôi!).

Vâng, thưa ngài, nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc! Câu chuyện này chắc chắn sẽ khiến cậu bé Johnny hồi năm 1994 sợ đến mức vứt luôn đôi giày thể thao!