Bắt đầu thai nghén năm 1990, xuất bản lần đầu năm 2002, “Coraline” đã không phụ tâm huyết của tác giả để trở thành cuốn sách nổi tiếng và giành nhiều giải thưởng nhất của Neil Gaiman (hơn 20 giải thưởng và đề cử). Trong đó, đặc biệt phải kể đến Giải thưởng Hugo năm 2003 hạng mục Tiểu thuyết hay nhất (Hugo là giải thưởng uy tín hàng đầu mảng khoa học viễn tưởng), Giải thưởng Nebula năm 2003 hạng mục Tiểu thuyết hay nhất, Giải thưởng Bram Stoker năm 2002 hạng mục Tác phẩm hay nhất dành cho độc giả trẻ…
          Xem thêm
          
             
                        .png) 
 
                        
Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối tôi xem phim này, nhưng tôi vẫn rất thích nó.
Tôi đã cố đợi thật lâu mới đọc sách, để quên hết mạch phim đi (và đúng là tôi quên thật). Nhưng sai lầm của tôi là chọn nghe audiobook. Không phải giọng đọc của Neil không hay — ngược lại, tôi rất thích, nhất là phần hiệu ứng âm nhạc — chỉ là tâm trí tôi… thỉnh thoảng không chịu tập trung khi nghe những thứ mang yếu tố kỳ ảo hay bí ẩn. Tôi không thể ngồi yên mà nghe audiobook được, bạn hiểu mà. Tôi phải tua lại không biết bao nhiêu đoạn vì đầu óc cứ lơ đễnh… Cuối cùng tôi quyết định cầm sách đọc — và đúng là một quyết định sáng suốt. Thật ra tôi cũng chẳng hiểu sao mình lại muốn nghe bản audiobook ngay từ đầu nữa. Chắc tại nó có sẵn trong thư viện? Cuốn này ngắn lắm, đáng ra tôi có thể đọc hết trong một buổi là xong.
Điều tôi muốn nói là: tôi không thấy sợ. Nhưng tôi thích Coraline — cô bé thật can đảm, thông minh và tốt bụng. Con mèo trong truyện cũng là một điểm sáng khác. Và tất nhiên, cốt truyện thì được viết quá hay, đọc rất cuốn. Ban đầu tôi nghĩ mình sẽ không thích đâu, vì “sách thiếu nhi” mà, nhưng cuối cùng tôi lại thấy ai ở lứa tuổi nào cũng có thể yêu thích nó. Có lẽ tôi sẽ kể lại câu chuyện này cho cô em họ nhỏ của mình nghe mất thôi.