Trong nhịp sống ồn ào, cuốn sách như một khoảng lặng an nhiên dành cho tâm hồn. Những trang viết không quá nhiều lý thuyết mà thiên về trải nghiệm, giúp người đọc dễ cảm nhận. Nó không ép buộc thay đổi mà nhẹ nhàng khơi gợi, để mỗi người tự chọn cách sống chậm lại và yêu thương bản thân nhiều hơn
“ Hãy cho tôi xin một vé không hai
Vé đi thôi không cần quay trở lại...”
Có những lúc, giữa cuộc sống ồn ả của thực tại, tôi bỗng thấy lòng mình mệt mỏi đến lạ. Và chính khi đó, “Cho tôi xin mộ... Xem thêm
“ Hãy cho tôi xin một vé không hai
Vé đi thôi không cần quay trở lại...”
Có những lúc, giữa cuộc sống ồn ả của thực tại, tôi bỗng thấy lòng mình mệt mỏi đến lạ. Và chính khi đó, “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” của Nguyễn Nhật Ánh như đưa tay kéo tôi trở lại một nơi mà tôi tưởng rằng đã bị thời gian phủ bụi. Mở từng trang sách, tôi có cảm giác như mình đang bước qua cánh cổng nhỏ dẫn vào ngôi làng năm ấy - nơi tôi từng chạy nhảy, từng cười đùa, từng tin rằng thế giới rộng lớn chỉ bằng một góc sân con. Tôi như lại thấy mình ngồi trên bậc cửa, nghe tiếng bạn bè gọi í ới, cả lũ bày ra những trò nghịch dại mà khi nhớ lại, lòng tôi bỗng ấm lên một cách rất kỳ lạ.
Thế nhưng, điều khiến tôi lặng đi không phải chỉ là những ký ức đẹp đẽ, mà là cảm giác nhận ra mình đã lớn hơn tuổi thơ mong đợi. Tôi chợt hiểu rằng có những điều ta đánh rơi không phải vì không còn trân trọng, mà vì ta mải chạy theo quá nhiều điều khác. Tuổi thơ trong cuốn sách khiến tôi nhìn lại chính mình hiện tại - một đưa trẻ lớn lên với bao ước mơ, hoài bão, nó tưởng có tất cả nhưng thật ra lại không có gì cả…
Khi đọc đến những đoạn giản dị mà tinh tế, tôi nhận ra đứa trẻ trong tôi vẫn chưa biến mất, nó chỉ đang đứng ở một góc rất sâu, chờ tôi nhớ đến. Và khi gấp sách lại, tôi thấy lòng nhẹ hơn, như thể đã thật sự trở về, ôm lấy tuổi thơ một lần nữa rồi mỉm cười bước tiếp. Cuốn sách không đưa tôi về quá khứ, mà đưa tôi về lại với chính mình - một phiên bản hồn nhiên, giàu yêu thương mà tôi luôn muốn giữ lại trong trái tim.