Một người phụ nữ trở về thị trấn nhỏ sau bao năm biệt tích. Cô mặc quần yếm, tóc thả dài, ánh mắt trầm lặng. Người dân đổ ra hiên nhà, xầm xì: cô đã làm gì, đi đâu, yêu ai, bỏ ai? Cô không đáp lời. Cô chỉ đi thẳng vào nhà. Bởi trong cô, những điều cần nói sẽ chẳng dành cho đám đông, mà dành cho người bạn duy nhất – người chịu ngồi nghe câu chuyện một đời của cô.
Từ khung cảnh mở đầu ấy, Những đôi mắt vọng về Đức Chúa mở ra một bản giao hưởng về đời sống người phụ nữ da đen giữa nước Mỹ đầu thế kỷ 20 – nơi giấc mơ tự do bị bóp nghẹt bởi khuôn mẫu, nơi tình yêu phải giành giật giữa định kiến, và nơi người phụ nữ buộc phải học cách giành lại tiếng nói của mình.
Hurston kể chuyện bằng một ngôn ngữ phóng khoáng, tràn đầy chất thơ, nhưng cũng giàu nhạc điệu của đời sống thường nhật – với những câu đối thoại sinh động, đầy hài hước, chua xót, và chân thật đến tận xương tủy. Dưới ngòi bút bà, cái bình thường nhất – như một con la bị hành hạ – cũng trở thành biểu tượng cho tự do và nhân phẩm. Cái đẹp trong Hurston không phải thứ mỹ lệ để ngắm, mà là thứ phải giành lấy – bằng trí tuệ, bằng lòng can đảm, và cả bằng sự cô độc.
Xem thêm

Tôi đã chuẩn bị tinh thần — sau khi đọc hàng loạt đánh giá năm sao từ những người bạn Goodreads đáng kính — rằng đây sẽ là một cuốn sách hay, đáng đọc.
Tôi cũng đã chuẩn bị rằng — với năm xuất bản 1937 và bối cảnh Eatonville, Florida, sau đó là vùng Everglades — cuốn sách chắc chắn sẽ đề cập đến những vấn đề chủng tộc quan trọng.
Nhưng điều tôi không hề chuẩn bị được, là việc mình sẽ bị cuốn phăng hoàn toàn bởi thứ văn chương mỏng manh, lấp lánh như sợi tơ và mang vẻ đẹp thơ ca đến nao lòng.
Tôi không chuẩn bị để được kể một câu chuyện tình yêu can đảm, trọn vẹn và đầy sức sống đến thế.
Tác phẩm kỳ diệu của Zora Neale Hurston là câu chuyện về Janie Crawford, một người phụ nữ da đen trung niên đã trải qua ba cuộc hôn nhân.
Bà ngoại cô, Nanny, từng là nô lệ, bị ông chủ da trắng lạm dụng.
Mẹ cô, Leafy, cũng là nạn nhân của hiếp dâm, rồi sa ngã vào rượu và biến mất, để lại Nanny nuôi Janie.
Khi thấy Janie hôn một cậu bé tuổi teen, Nanny buộc cô kết hôn với một người đàn ông mà cô không yêu — hay thậm chí không quen biết — chỉ vì nghĩ rằng hôn nhân sẽ bảo vệ cô.
“Những người thân thuộc, những điều quen thuộc đều đã phụ cô. Thế nên cô tựa người lên cánh cổng, ngước nhìn con đường xa thẳm phía trước. Cô đã hiểu rằng hôn nhân không tạo ra tình yêu. Giấc mơ đầu tiên của Janie đã chết — và cô trở thành một người phụ nữ.”
Sau đó, cô bỏ trốn và kết hôn với Joe (Jody) Starks, một người đàn ông đầy quyền lực nhưng kiểm soát và gia trưởng.
Dù anh ta cho cô đầy đủ vật chất, Janie vẫn cô đơn và bị bóp nghẹt.
“Thế là cô nghiến chặt răng và học cách im lặng. Linh hồn của cuộc hôn nhân rời khỏi phòng ngủ, dọn ra phòng khách. Nó ở đó, để bắt tay khi khách đến chơi, nhưng không bao giờ quay trở lại phòng ngủ nữa.”
Rồi cô gặp Tea Cake — trẻ hơn cô mười hai tuổi, nhưng là người bạn tâm hồn đích thực.
Với anh, Janie sống trọn vẹn, nồng nàn, như cái cách mà thuở thiếu nữ cô từng mơ ước khi ngắm hoa lê nở:
“Cô thấy một chú ong mang bụi phấn đắm chìm trong đài hoa; cả ngàn cánh hoa xòe ra đón lấy vòng tay ân ái ấy, và cả thân cây run lên trong khoái lạc, từ gốc đến tận ngọn, trào dâng niềm hoan hỷ trong từng bông hoa trắng muốt.”
Ôi trời ơi.
Bạn có cảm thấy tan chảy chưa?
Nếu chưa, hãy đọc thêm vài dòng này:
“Mặt trời đã lặn, nhưng nó để lại dấu chân mình trên bầu trời.”
“Không khí buổi sáng trên con đường như một chiếc váy mới tinh.”
“Sự tĩnh lặng giống như giấc ngủ của những lưỡi gươm.”
“Không giờ khắc nào là vĩnh cửu, nhưng mỗi giờ đều có quyền được khóc.”
Khi tôi chóng mặt vì say mê thứ văn chương tuyệt diệu này, tôi lại thán phục vì phần hội thoại — được viết bằng phương ngữ miền Nam của người da đen thời ấy.
Hurston là bậc thầy trong việc dung hòa giữa ngôn ngữ thơ ca và tiếng nói đời thường, đan xen chúng một cách trơn tru, liền mạch, tự nhiên đến kinh ngạc.
Bà không chỉ nói về vấn đề chủng tộc giữa người da trắng và người da đen, mà còn khai thác những xung đột và giới hạn ngay trong chính cộng đồng da đen, nơi vẫn tồn tại hệ thống giai cấp, nơi con người phải “giữ đúng vị trí của mình.”
Đặc biệt, bà soi chiếu sâu sắc vai trò của người phụ nữ trong hệ thống ấy — và trong mối quan hệ với đàn ông.
Vượt lên tất cả, tỏa sáng giữa mọi bi kịch, là chuyện tình của Janie và Tea Cake.
Một tình yêu không do dự, không điều kiện, nồng cháy và thuần khiết.
Nó tràn đầy sức sống — như nhịp đập của hai trái tim hòa cùng một nhịp.
“Tình yêu giống như biển. Nó là thứ chuyển động không ngừng, nhưng vẫn lấy hình dáng từ bờ mà nó gặp. Và với mỗi bờ, nó lại khác nhau.”
Tôi dành sự ngưỡng mộ tuyệt đối cho Zora Neale Hurston — một nhà văn rực rỡ và một người phụ nữ đầy cảm hứng.
Sau khi đọc xong, tôi mới biết bà là con gái của những người nô lệ được giải phóng, lớn lên ở Eatonville, nơi cha bà từng là thị trưởng, và sau này bà trở thành học viên cao học tại Đại học Columbia.
Dù cuộc đời kết thúc trong nghèo khó và một ngôi mộ không tên, bà đã để lại một di sản bất tử — mạnh mẽ, sâu sắc và không bao giờ phai mờ.