Một người phụ nữ trở về thị trấn nhỏ sau bao năm biệt tích. Cô mặc quần yếm, tóc thả dài, ánh mắt trầm lặng. Người dân đổ ra hiên nhà, xầm xì: cô đã làm gì, đi đâu, yêu ai, bỏ ai? Cô không đáp lời. Cô chỉ đi thẳng vào nhà. Bởi trong cô, những điều cần nói sẽ chẳng dành cho đám đông, mà dành cho người bạn duy nhất – người chịu ngồi nghe câu chuyện một đời của cô.
Từ khung cảnh mở đầu ấy, Những đôi mắt vọng về Đức Chúa mở ra một bản giao hưởng về đời sống người phụ nữ da đen giữa nước Mỹ đầu thế kỷ 20 – nơi giấc mơ tự do bị bóp nghẹt bởi khuôn mẫu, nơi tình yêu phải giành giật giữa định kiến, và nơi người phụ nữ buộc phải học cách giành lại tiếng nói của mình.
Hurston kể chuyện bằng một ngôn ngữ phóng khoáng, tràn đầy chất thơ, nhưng cũng giàu nhạc điệu của đời sống thường nhật – với những câu đối thoại sinh động, đầy hài hước, chua xót, và chân thật đến tận xương tủy. Dưới ngòi bút bà, cái bình thường nhất – như một con la bị hành hạ – cũng trở thành biểu tượng cho tự do và nhân phẩm. Cái đẹp trong Hurston không phải thứ mỹ lệ để ngắm, mà là thứ phải giành lấy – bằng trí tuệ, bằng lòng can đảm, và cả bằng sự cô độc.
Xem thêm

“Phụ nữ quên hết những điều họ không muốn nhớ, và nhớ mãi những gì họ không thể quên. Giấc mơ chính là sự thật!”
Their Eyes Were Watching God là một câu chuyện đầy xúc động và mạnh mẽ về Janie Crawford — một người phụ nữ trong hành trình tìm kiếm tự do, không phải thoát khỏi ách nô lệ hay những tập tục gò bó, mà là thoát khỏi những người đàn ông mà cô đã từng kết hôn.
Những người đàn ông tìm cách kiểm soát cô, nhiều khi bạo hành cô, thậm chí yêu cô theo cách ích kỷ, hạ thấp và chiếm hữu,
nhưng tất cả đều phủ nhận quyền được sống, được suy nghĩ, được tồn tại như một người phụ nữ biết tư duy và cảm nhận của Janie.
Ban đầu — và suốt một thời gian dài — cô chỉ là “một người vợ”.
Một người vợ bị thống trị, bị xem thường, bị đối xử như một món đồ, bị buộc phải im lặng, phục tùng, và phục vụ.
Thế nhưng, Janie đã tìm thấy tiếng nói của chính mình, và khi thời điểm đến, cô đã đưa ra những quyết định thay đổi cả cuộc đời,
để cuối cùng được sống như chính con người mà cô luôn khao khát trở thành —
một người phụ nữ có thể suy nghĩ, sống và yêu một cách tự do, không sợ hãi, không bị nhạo báng.
“Giờ cô đã hiểu rằng hôn nhân không tạo ra tình yêu. Giấc mơ đầu tiên của Janie đã chết — và cô trở thành một người phụ nữ.”
Đây là một câu chuyện về sự giải phóng, về cuộc đấu tranh tìm kiếm bản sắc trong một cộng đồng người da đen,
nơi văn hóa và truyền thống đôi khi bao dung — thậm chí cổ vũ — cho những hành vi đàn áp của đàn ông,
và nơi phụ nữ được dạy phải chịu đựng, không phản kháng.
Nhưng giữa bóng tối ấy, vẫn có những người phụ nữ như Janie — những người dám mơ về điều gì khác, dám nhìn xuyên qua màn đêm của bất công và nỗi đau.
“Ban ngày, thật dễ để hy vọng — khi ta còn thấy được những điều mình ước ao. Nhưng rồi đêm đến, và đêm cứ kéo dài… Họ tưởng như đang nhìn vào bóng tối — nhưng thực ra, đôi mắt họ đang dõi theo Thượng Đế.”
💭 Nhận xét và cảm nghĩ
Một câu chuyện độc đáo và đầy sức mạnh về phụ nữ, trong đó việc kể chuyện không chỉ là mục tiêu, mà là phương tiện để truyền tải những chủ đề lớn: tự do, bạo hành, sức mạnh nội tâm và khát vọng yêu thương.
Mặc dù chủ đề nặng nề, đôi khi gây nhói lòng, nhưng chính điều đó khiến câu chuyện trở nên thật, chạm đến người đọc.
Giọng kể của Hurston liên tục chuyển đổi — giữa văn xuôi trữ tình đầy hình ảnh và phương ngữ mộc mạc miền Nam nước Mỹ.
Ban đầu có thể hơi khó tiếp nhận, nhưng rồi ngôn ngữ ấy trở thành linh hồn của tác phẩm — thổi vào nhân vật sự chân thật, chiều sâu và sức sống.
Dù tôi vẫn thích văn xuôi miêu tả trôi chảy hơn,
tôi phải thừa nhận rằng chất địa phương ấy tạo nên tính xác thực đặc biệt cho cuốn sách,
và chủ đề của nó — sự tự do, khát vọng được sống đúng với mình — thật sự gợi cảm xúc mạnh mẽ.
Cái kết thì… đẹp và đầy thỏa mãn.
Their Eyes Were Watching God không phải là một câu chuyện tình yêu.
Nó là một câu chuyện về mối quan hệ, về tự do, về sự viên mãn và bản ngã.
Và vì tất cả những điều đó, tôi dành cho cuốn sách này 4 sao xứng đáng.
“Những con tàu ở xa mang theo mọi điều ước của con người. Với một số người, chúng cập bến theo con nước. Với những người khác, chúng mãi mãi trôi ngoài chân trời — không bao giờ biến mất, cũng chẳng bao giờ cập bến — cho đến khi người canh gác ngoảnh đi trong bất lực, và giấc mơ của anh bị thời gian giết chết.”
Nhưng rồi, vẫn luôn còn hy vọng —
bởi với một số người, những điều ước ấy thực sự đã thành sự thật.