Một người phụ nữ trở về thị trấn nhỏ sau bao năm biệt tích. Cô mặc quần yếm, tóc thả dài, ánh mắt trầm lặng. Người dân đổ ra hiên nhà, xầm xì: cô đã làm gì, đi đâu, yêu ai, bỏ ai? Cô không đáp lời. Cô chỉ đi thẳng vào nhà. Bởi trong cô, những điều cần nói sẽ chẳng dành cho đám đông, mà dành cho người bạn duy nhất – người chịu ngồi nghe câu chuyện một đời của cô.
Từ khung cảnh mở đầu ấy, Những đôi mắt vọng về Đức Chúa mở ra một bản giao hưởng về đời sống người phụ nữ da đen giữa nước Mỹ đầu thế kỷ 20 – nơi giấc mơ tự do bị bóp nghẹt bởi khuôn mẫu, nơi tình yêu phải giành giật giữa định kiến, và nơi người phụ nữ buộc phải học cách giành lại tiếng nói của mình.
Hurston kể chuyện bằng một ngôn ngữ phóng khoáng, tràn đầy chất thơ, nhưng cũng giàu nhạc điệu của đời sống thường nhật – với những câu đối thoại sinh động, đầy hài hước, chua xót, và chân thật đến tận xương tủy. Dưới ngòi bút bà, cái bình thường nhất – như một con la bị hành hạ – cũng trở thành biểu tượng cho tự do và nhân phẩm. Cái đẹp trong Hurston không phải thứ mỹ lệ để ngắm, mà là thứ phải giành lấy – bằng trí tuệ, bằng lòng can đảm, và cả bằng sự cô độc.
Xem thêm

“Mặt trời đã lặn, nhưng nó để lại dấu chân mình trên bầu trời.”
Một kiệt tác thực sự.
Zora Neale Hurston đã làm điều tưởng chừng không thể — bà kết hợp hoàn hảo giữa ngôn từ thi ca tuyệt đẹp và tiếng lóng miền Nam của người da đen thập niên 1930.
Kết quả là một tác phẩm cuốn hút đến nghẹt thở, cuốn tôi vào giữa một câu chuyện tình yêu đầy say mê, không hoàn hảo, dữ dội, đôi khi đầy bạo liệt, nhưng đẹp đến mức không thể rời mắt.
Giọng kể chuyện trong tác phẩm hoàn hảo đến kinh ngạc, khiến tôi cảm nhận trọn vẹn không khí, thời đại và cả nhịp sống miền Nam nước Mỹ trong từng câu chữ.
Tôi cuối cùng đã đọc Their Eyes Were Watching God — nhờ Marlon James và podcast của ông. Đây là một trong những cuốn tiểu thuyết yêu thích nhất của ông, và giờ tôi hoàn toàn hiểu vì sao.
Giống như nhiều người nhận xét, tôi ngạc nhiên với cốt truyện. Tôi tưởng đây sẽ là một cuốn tiểu thuyết về xung đột chủng tộc, nhưng hóa ra là câu chuyện về một người phụ nữ can đảm, người rời bỏ hai người chồng không xứng đáng để tự tìm tình yêu đích thực.
“Tình yêu giống như biển. Nó là thứ luôn chuyển động, nhưng cũng lấy hình dáng từ bờ mà nó gặp. Và với mỗi bờ, nó lại khác nhau.”
Tôi đã nói chưa — tôi say mê cách bà viết đến mức nào?
“Cô không thể khiến anh trông như bất kỳ người đàn ông nào khác. Anh trông như hiện thân của những giấc mộng tình yêu trong lòng phụ nữ. Anh có thể là con ong tìm đến bông hoa — một bông lê trắng muốt đầu xuân. Anh dường như nghiền nát hương thơm của thế giới dưới mỗi bước chân. Mỗi bước anh đi là một làn gió hương. Gia vị của cuộc sống như vấn quanh anh. Anh giống như một tia nhìn từ Thượng đế.”
“Thật dễ để hy vọng vào ban ngày, khi ta còn nhìn thấy những điều mình ước ao. Nhưng đêm xuống — và đêm vẫn cứ kéo dài. Đêm sải bước qua hư không, ôm trọn thế giới tròn trong tay... Họ ngồi cùng nhau, như bao người khác trong những túp lều khác, đôi mắt dán vào những bức tường tàn nhẫn, còn linh hồn họ tự hỏi: phải chăng Ngài đang muốn thử sức yếu ớt của họ chống lại quyền năng của Ngài? Họ dường như đang nhìn vào bóng tối — nhưng thật ra, đôi mắt họ đang dõi theo Thượng đế.”