“Thời gian trôi. Nhưng thời gian của đời người có những dòng chảy khác nhau. Như dòng sông, dòng đời có chỗ nhanh chỗ chậm, có chỗ còn dừng lại như nước ao tù. Thời gian vũ trụ tất nhiên là một, nhưng thời gian trong tâm thay đổi với từng người. Dòng sông thời gian là một cho mọi người, nhưng mỗi người trôi đi trong dòng sông ấy một cách khác nhau.
Xấp xỉ bốn mươi, Otoko nghĩ Oki vẫn còn sống trong nàng, phải chăng là dòng thời gian của nàng đã không chảy. Hay hình ảnh Oki cùng nàng trôi với cùng một vận tốc, như cánh hoa trôi theo nước. Rồi nàng lại nghĩ, không biết nàng trôi theo dòng thời gian của Oki thế nào. Dù Oki vẫn không quên nàng, nhưng ông tất có một dòng thời gian khác.”
“Một hòa tấu tuyệt vời của thơ, của tình dục thường và bất thường, của tình yêu thường và bất thường, của thiên nhiên, của người của cảnh, của mộng và ác mộ”
Xem thêm
Đây là lần đầu mình đọc sách của Kawabata Yasunari. Hiện tại thì mình đang đọc Xứ Tuyết, nhưng mình thấy có cảm tình và đồng điệu với Đẹp và Buồn hơn. Bài review này cũng viết đã lâu, chỉnh sửa ít nhiều. Tác giả là một nhà văn gạo cội, để có thể cảm hay phân tích cho trọn tác phẩm của ông là chuyện rất khó. Nên mình muốn tập trung hơn vào một khía cạnh nhất định của cuốn sách.
-----
Tại sao lại là Đẹp và Buồn?
“Tại sao không phải là đẹp "nhưng" buồn? Tôi đã tự hỏi như vậy khi lần đầu cầm cuốn sách trên tay.”
Tựa đề của cuốn sách thật ngắn gọn. Hai tính từ "đẹp" - "buồn" được đặt ngang hàng với nhau bằng liên từ "và" như thể đó là hai điều không thể tách rời. Tại sao không phải là đẹp "nhưng" buồn? Tôi đã tự hỏi như vậy khi lần đầu cầm cuốn sách trên tay. Bởi lẽ, trong nhận thức của tôi, có những cái đẹp tự thân nó lại ẩn chứa nỗi đau da diết hay trầm mặc hay man mác buồn thương. Tựa như dáng hình của Naoko trong Rừng Na-uy, đẹp nhưng chứa đựng cái chết. Là nàng Trivia của Hồ Anh Thái, kiều diễm nhưng tang thương. Hay gần gũi hơn, tôi nghĩ đến miền Tây sông nước, trải dài ngút ngàn trong câu chữ của Nguyễn Ngọc Tư. Phong cảnh giản dị hữu tình nhưng lại gợi lên những nỗi buồn không tên. Khi nghĩ như vậy, tôi đã vô tình xem mối liên hệ giữa hai tính từ này là tiêu cực.
Tuy vậy, nhà văn Kawabata Yasunari lại có cách nghĩ khác. Đối với ông, đẹp - buồn tựa như hai đầu của một chiếc đũa, tưởng là đối lập nhưng thực chất không thể tách rời. Đẹp và buồn là đồng cấp và hai yếu tố này sẽ tự tôn lên cái chất nghệ thuật của nhau. Có lẽ vì vậy, cái tên xúc tích ấy được đặt cho một trong những cuốn sách cuối cùng của tác giả, như một phát biểu về phong cách văn chương của ông, về cái đẹp mà ông vẫn yêu và không ngừng khám phá.
Để nói về cái đẹp, các văn hào đã tốn rất nhiều giấy mực để thể hiện quan điểm riêng của mình. Cái đẹp của phương Tây cũng có đôi phần khác với phương Đông. Tôi nhớ trong "Trăm năm cô đơn" của Marquez, cái đẹp là sự hoàn hảo đến thần thánh. Và cái đẹp như vậy thì không thể tồn tại ở dương gian. Thế nên nàng Remedios say ngủ mới bay lên trời trong đêm. Với các nhà văn phương Đông, Tôi muốn nói về Nguyễn Tuân vì ông là một trong số ít nhà văn Việt Nam "cuồng" cái đẹp đến thế. Cái đẹp đối với Nguyễn Tuân là nghệ thuật thuần túy và tuyệt đối. Tại sao tôi là dùng từ tuyệt đối? Bởi lẽ, với Nguyễn Tuân, chỉ cần "đẹp" là được, những thứ khác không quan trọng và cái đẹp có sức mạnh chiến thắng tất cả. Huấn Cao là một ví dụ điển hình. Nhưng trong Vang bóng một thời của Nguyễn Tuân còn một anh đao phủ chém đầu rất "nghệ" nữa. Với Nguyễn Tuân, chém đầu cũng có thể là cái đẹp, và người thuần thục kỹ năng chém đầu cũng có thể xem là một nghệ sĩ.
“Ngươi ngồi cho vững
Cho ngọt nhát đao
Hỡi hồn!
hỡi quỷ không đầu!”
(Trích "Chém treo ngành" - Nguyễn Tuân)
Trong Đẹp và buồn, nhà văn Kawabata cũng có một cách diễn giải riêng về cái đẹp. Đó là một cái đẹp có phần khắc kỷ và trầm mặc. Cái đẹp đi đôi với buồn thương. Đây là một tác phẩm mà ta không cần phải đọc hết mới hiểu được thông điệp của tác giả, bởi cuốn sách là một tuyên ngôn về cái đẹp. Trong suốt những trang truyện của mình, ông đã gài cắm những quan điểm về cái đẹp trong nghệ thuật. Chính vì vậy, những nhân vật của ông đều là nghệ sĩ, một nhà văn và hai nàng hoạ sĩ. Mỗi người đều có riêng cho mình một cách hiểu và biểu đạt riêng về cái đẹp. Cái đẹp của nhà văn là nàng nhân tình cách ông 15 tuổi được ông phóng tác vào trang sách. Cái đẹp của nàng họa sĩ tuổi tứ tuần là hiện thực khách quan và có phần trần trụi. Còn cái đẹp của nàng họa sĩ tuổi đôi mươi là vẻ đẹp phá cách và mạnh mẽ. Dẫu vậy, ba cái đẹp ấy đều có một điểm chung là nỗi buồn. Mỗi người một nét riêng, day dứt, nhớ nhung vì mối tình xưa; đau khổ đến tang tóc vì tình yêu khắc kỷ; hay đau đớn vì tình yêu mãi chơi vơi của nàng họa sĩ trẻ. Nhưng cũng nhờ thế, mà cái đẹp mới thành ‘khắc cốt ghi tâm’. Nếu cái đẹp là điều thường thể hiện ở vẻ ngoài, thì nỗi buồn sẽ khiến nó có thêm nội tại sâu như hồ nước thăm thẳm.
Không những vậy, đẹp và buồn của tác giả còn mang nét cổ điển. Từ cách miêu tả phong cảnh, triền núi trong mưa hay tiếng chuông chùa ngân trong đêm; đến vẻ đẹp của hai nàng hoạ sĩ. Nỗi buồn đi cùng cái đẹp vì thế mà cũng có phần sâu sắc và đa tầng. Nỗi buồn hoà vào cảnh vật. Nỗi buồn chôn chặt dưới tận đáy lòng. Phải chăng, ông cũng đang muốn trả lời cho câu hỏi: Thế nào là một vẻ đẹp ẩn chứa nỗi buồn? Và thế nào là một nỗi buồn đẹp?
Tự nhiên tôi nghĩ đến những thước phim hoạt họa của Makoto Shinkai trong tác phẩm Khu vườn ngôn từ. Đối với vị đạo diễn này, vẻ đẹp tình yêu chính là giữ nó trong lòng, là niềm nhớ nhung của kẻ đơn phương nhưng không dám nói. Với ông, đó là nét đẹp của một tình yêu Á Đông cổ điển.
Điều làm tôi thấy rất duyên trong cuốn sách này là cách các nhân vật tự do bày tỏ quan điểm của bản thân về cái đẹp. Tôi nghĩ đây là dụng ý của tác giả và ông đã thể hiện nó thật khéo léo trong những câu thoại cô đặc ý nghĩa. Nàng họa sĩ Otoko yêu cái đẹp thực tế, mong muốn tái hiện được nét đẹp tự nhiên, thuần túy, như màu xanh của đồi chè. Cô học trò Keiko, người theo trường phái trừu tượng, thì lại khác, đồi chè màu xanh thì cô sẽ vẽ nó thành một thứ nhìn vào không thấy đồi chè đâu cả. Một người vẽ theo nguyên bản sự vật và một người tự do phong tác màu sắc của mình. Ông nhà văn thì cứ mãi tìm cách giải nghĩa những bức tranh của hai nàng hoạ sĩ, ông cố hiểu cho ra các nàng ấy đang muốn thể hiện điều gì. Ôi, cái đẹp nào đâu cần được giải nghĩa. Bởi lẽ, nghệ thuật là thứ không nên phân tích bằng cái đầu mà phải được cảm bằng con tim. Chính sự trống vắng, sự thiếu hụt hay khoảng “chân không” trong cách biểu đạt sẽ gợi lên trong lòng người thưởng thức ý niệm chủ quan và hoàn thiện về cái đẹp.
Nhưng dẫu sao, một cuốn sách được sáng tác trong thời hậu chiến, vẫn nữ tính, vẫn tự do đến lạ. Tuy vậy, như nhiều tác phẩm khác của văn học Nhật Bản, Đẹp và buồn vẫn mang màu sắc của cái chết. Mở đầu là cái chết và kết thúc cũng sẽ là một cái chết.
Mặc dù tác giả chỉ dùng câu chuyện tình của các nhân vật để nói lên phong cách của mình, cuốn sách tự nó cũng có sức sống riêng. Như chính nhân vật nhà văn Oki đã nói: "Tác phẩm tự nó có đời sống riêng, không còn ràng buộc gì với kẻ sinh thành ra nó." Đẹp và buồn là cuốn sách nên đọc ít nhất hai lần. Một lần để tìm kiếm và diễn giải những thông điệp được gài cắm rất tự nhiên của tác giả. Và một lần, chỉ để đơn thuần cảm nhận vẻ đẹp của cuốn sách và sức sống của từng nhân vật.