“Thời gian trôi. Nhưng thời gian của đời người có những dòng chảy khác nhau. Như dòng sông, dòng đời có chỗ nhanh chỗ chậm, có chỗ còn dừng lại như nước ao tù. Thời gian vũ trụ tất nhiên là một, nhưng thời gian trong tâm thay đổi với từng người. Dòng sông thời gian là một cho mọi người, nhưng mỗi người trôi đi trong dòng sông ấy một cách khác nhau.
Xấp xỉ bốn mươi, Otoko nghĩ Oki vẫn còn sống trong nàng, phải chăng là dòng thời gian của nàng đã không chảy. Hay hình ảnh Oki cùng nàng trôi với cùng một vận tốc, như cánh hoa trôi theo nước. Rồi nàng lại nghĩ, không biết nàng trôi theo dòng thời gian của Oki thế nào. Dù Oki vẫn không quên nàng, nhưng ông tất có một dòng thời gian khác.”
“Một hòa tấu tuyệt vời của thơ, của tình dục thường và bất thường, của tình yêu thường và bất thường, của thiên nhiên, của người của cảnh, của mộng và ác mộ”
Xem thêm
Trong quá trình đọc, rất nhiều lần mình phải dừng quyển sách lại, ngừng nghỉ trong giây lát, đôi lần mất một khoảng lâu. Không hẳn là để suy nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra, mà là mình cảm thấy câu chuyện thật bẽ bàng. Lúc đấy, nhìn vào phần bìa mình có cảm thấy nội dung quyển sách trần tuồng ở bên ngoài - giống như cái tên, nó đẹp và buồn bả.
Yêu tố nghệ thuật và văn hoá Nhật Bản được đặt sâu vào tác phẩm; dù đã có trải nghiệm từ nhiều cuốn tiểu thuyết Nhật Bản khác, mình vẫn bị sốc văn hoá bởi cách mà các nhân vật nữ được xây dựng. Không phải ở cách họ làm tình hay thù hận, mà là ở cách họ nói chuyện, cư xử, yêu và điên loạn. Khi mà các nhân vật được miêu tả để phục vụ cho việc thể hiện cái đẹp, theo đuổi cái đẹp của tác giả được xây dựng ít chi tiết hơn lại có phần ổn định hơn. Chúng ta dễ đưa ra được quyết định là ta ghét, thích hay không ghét không thích họ. Ngược lại, mình cảm nhận sự rồ dại trong tình yêu của Keiko, sự bất ổn trong tinh thần của Otoko. Được thể qua cách mà họ nhìn nghệ thuật, cảm nhận nghệ thuật và làm nghệ thuật.
Điều mình thích nhất ở tác phẩm này có lẻ là văn phong của Kawabata Yasunari rất thơ, làm việc đọc trở nên mượt mà, kết nối hiện tại, quá khứ và nghệ thuật vào một dòng chảy chung của câu truyện, của việc theo đuổi cái đẹp. Và ở phần kết, nơi mà mọi thứ bị bỏ ngỏ và ai cũng có thể nghĩ về điều sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng với mình có thể rất khác nó chỉ dừng ở đó thôi, vì đó là một cú chạm tới nơi sâu nhất của tâm trí - nơi mà mọi thứ sẽ không thể nào tiếp tục được nữa. Giống như là một tiếng vang vọng xuống đáy, thay vì dội ngược lại thì nó tắt hẳn, chỉ còn lại im lặng và im lặng.