“Thời gian trôi. Nhưng thời gian của đời người có những dòng chảy khác nhau. Như dòng sông, dòng đời có chỗ nhanh chỗ chậm, có chỗ còn dừng lại như nước ao tù. Thời gian vũ trụ tất nhiên là một, nhưng thời gian trong tâm thay đổi với từng người. Dòng sông thời gian là một cho mọi người, nhưng mỗi người trôi đi trong dòng sông ấy một cách khác nhau.
Xấp xỉ bốn mươi, Otoko nghĩ Oki vẫn còn sống trong nàng, phải chăng là dòng thời gian của nàng đã không chảy. Hay hình ảnh Oki cùng nàng trôi với cùng một vận tốc, như cánh hoa trôi theo nước. Rồi nàng lại nghĩ, không biết nàng trôi theo dòng thời gian của Oki thế nào. Dù Oki vẫn không quên nàng, nhưng ông tất có một dòng thời gian khác.”
“Một hòa tấu tuyệt vời của thơ, của tình dục thường và bất thường, của tình yêu thường và bất thường, của thiên nhiên, của người của cảnh, của mộng và ác mộ”
Xem thêm
Tôi mân mê mấy cuốn sách của Nhật bấy lâu, nhưng cũng băn khoăn, vì một phần không muốn chứa thêm quá nhiều sách ở nhà, nhưng nó đẹp quá chừng, đẹp từ trong ra ngoài.
Có lẽ, không biết sau bao lâu nữa, tôi mới lại đọc một cuốn truyện của phương tây, vì tôi nỡ phải lòng những tác phẩm của Nhật mất rồi.
Hôm nay đọc Đẹp và buồn, của tác giả Kawabata Yasunari, trước đây tôi đã từng đọc một cuốn của ông là tác phẩm Hồ. Một thứ điểm tô không thể thiếu khi đọc sách Nhật của tôi là nhạc của Yiruma. Đọc sách Nhật cho dù nghe bao nhiêu loại nhạc khác cũng không phê bằng nhạc này. Nghe không biết bao nhiêu lần, nghe không biết chán. Tôi thích bản Letter nhất, Flower thì nổi tiếng hơn. Như kiểu những bản nhạc này sinh ra là để đọc sách Nhật.
Osho (một thiền sư nổi tiếng người Ấn Độ) đã từng nói rằng, thiền ở Nhật là tuyệt vời nhất. Ở Nhật thiền được gọi là Zen. Zen ở Nhật được thể hiện qua tất cả mọi khía cạnh cuộc sống của con người nơi đây. Từ vườn Nhật Bản, trà đạo cho tới võ thuật.
Ngay cả trong những tác phẩm nổi tiếng của Nhật Bản, những tác giả như Haruki Murakami với tác phẩm Kafka bên bờ biển, Kawabata Yasunari với tác phẩm Hồ (cùng tác giả của Đẹp và buồn), hay kể cả trong truyện trinh thám như Phía sau nghi can x của Higashino Keigo đều đậm tính thiền, nó được thể hiện ở những chi tiết đặc tả con mắt quan sát tinh vi mọi thứ.
Ở Murakami, nổi bật hơn hết là cách ông miêu tả con người. Mỗi nhân vật được ông miêu tả rất kĩ, chỗ nào đẹp, chỗ nào xấu, chỗ nào kì dị. Từ áo quần cho tới giày dép, màu gì hiệu gì. Và tuỳ từng hoàn cảnh khác nhau, mà có những bản nhạc cụ thể. Nói tới nhạc thì không thể không nhắc tới Kazuo Ishiguro. Tác giả của Dạ khúc, một tác phẩm với 5 truyện ngắn như 5 bản tình ca đặc tả âm nhạc, nghệ sĩ, đều là những truyện ngắn không đầu không cuối. Điểm đặc biệt là ông sinh ra ở Anh, cho nên với một lối viết lai Nhật ở trời Tây, một nét đặc biệt.
Rồi tới Hồ, Đẹp và buồn, tôi thích nhất ở tác giả là miêu tả nội tâm sâu sắc của người, từ nội tâm con người dẫn đến nội tâm của cảnh vật. Vật và người, người và vật đều hoà làm một. Cái đau khổ não nề của con người với cảnh đẹp của vật. Đúng như cái tên, Đẹp và buồn. Mà có lẽ với bản thân tôi, sách Nhật đều đẹp và buồn.
Cũng không hiểu sao, tôi lại nhớ tới Kitchen của Banana Yoshimoto, bối cảnh lạ hơn một chút ngay từ cái tên là ở trong bếp. Từ cách bài trí cho tới những món ăn, những tâm hồn đồng điệu, những đổ vỡ, thương tổn của những tâm hồn. Đều được miêu tả sâu sắc. Murakami từng chia sẻ: ông không thích những tác giả Nhật Bản nhưng ông thích Banana.
Hay nói qua về tác phẩm trinh thám nổi tiếng Phía sau nghi can X, tôi không thể nào quên được những chi tiết tưởng như nhỏ bé khi tác giả miêu tả cái hồ, con sông, cái cầu. Ai trong đó cũng cô độc.
Nói sách chán, tôi muốn nói qua về phim. Tôi cực thích bộ Nana, không biết đã coi đi coi lại bao nhiêu lần. Mỗi lần coi là một lần quan sát rõ hơn những nhân vật trong câu chuyện, những tâm tư, suy nghĩ. Một bộ phim anime được chuyển thể từ bộ truyện Nana, rất sâu sắc. Nhưng tiếc nuối vì tác giả mất khi chưa hoàn thành câu chuyện, mà có lẽ, tình chỉ đẹp khi tình dang dở chăng!
Hay bộ phim trên netflix Quán ăn đêm chẳng hạn. Tôi không quên được cảm giác đẹp và buồn của đoạn giới thiệu, một bản nhạc hay, cầu và xe của một thành phố tấp nập nhưng đẹp và buồn!
Mà có lẽ cuộc đời này, cũng đẹp và buồn phải không!