“Thời gian trôi. Nhưng thời gian của đời người có những dòng chảy khác nhau. Như dòng sông, dòng đời có chỗ nhanh chỗ chậm, có chỗ còn dừng lại như nước ao tù. Thời gian vũ trụ tất nhiên là một, nhưng thời gian trong tâm thay đổi với từng người. Dòng sông thời gian là một cho mọi người, nhưng mỗi người trôi đi trong dòng sông ấy một cách khác nhau.
Xấp xỉ bốn mươi, Otoko nghĩ Oki vẫn còn sống trong nàng, phải chăng là dòng thời gian của nàng đã không chảy. Hay hình ảnh Oki cùng nàng trôi với cùng một vận tốc, như cánh hoa trôi theo nước. Rồi nàng lại nghĩ, không biết nàng trôi theo dòng thời gian của Oki thế nào. Dù Oki vẫn không quên nàng, nhưng ông tất có một dòng thời gian khác.”
“Một hòa tấu tuyệt vời của thơ, của tình dục thường và bất thường, của tình yêu thường và bất thường, của thiên nhiên, của người của cảnh, của mộng và ác mộ”
Xem thêm
Không đặt ra những vấn đề đạo lý hay không đạo lý, những chuẩn mực được truyền tụng từ xa xưa, mà chỉ một mực đề cao, khắc khoải cái đẹp, cái thanh khiết trong ngần đến nao lòng của những cuộc tình bi kịch, trầm mặc, trái với luân thường đạo lý.
Truyện khắc họa với ngòi bút dung dị nhưng trần tục,như vang lên khúc nhạc sầu thương về mối tình ngang trái, dị thường giữa Oki và Otoko cách nhau 15 tuổi, để lại trong cô bé ngây dại, trong trắng thuần khiết ngày nào là vết sẹo âm ỉ, dai dẳng về nỗi đau của một cuộc tình tan vỡ, sự tuyệt vọng mất mát đứa con còn chưa đỏ hỏn đến mức quẫn trí phải vào trại tâm thần, ấy còn là sự hoang dại cuồng si của cô gái trẻ trung, quyến rũ đầy ma mị Keiko dành cho cô giáo của mình, là sự hờn ghen, bi lụy của người vợ Oki đến mức trầm cảm, sảy thai. Thế mới thấy được tình yêu có ma lực mãnh liệt đến mức nào. Nó khiến con người ta trở nên ngu ngốc, khờ khạo mà cũng làm ta hóa cuồng dại, quẫn trí, hờn ghen đến phát điên, hận thù ám ảnh suốt cả một đời. Điều này làm mình đặc biệt nhớ đến tình yêu si mê mà Keiko dành cho Otoko, một tình yêu đầy sự nhục cảm, hoang dại, đớn đau , chiếm hữu, hình thành thù hận cháy bỏng dành cho nỗi đau mà Oki đã gây ra với người mà cô hết mực yêu thương để rồi sau đó là tấn bi kịch trả thù điên rồ, đầy nghiệt ngã của cô.
Bên cạnh đó không thể không nhắc đến vẻ đẹp mỹ học trong tác phẩm” Đẹp và buồn”. Ấy là nét đẹp mê li trong sự cổ kính, hư ảo của cảnh cố đô xưa cũ, tiếng chuông chùa thiên cổ vang vọng mãi khắp một cảnh khuya lạnh lẽo, vườn đá rêu ẩm ướt sương đêm dưới ánh trăng bạc nhàn nhạt,… Nhưng cảnh đẹp lại chỉ càng làm nổi bật sức quyến rũ tinh khiết, thơ ngây của những cô gái còn đôi mươi, một nét truyền thống, á đông, có phần man dại của hiện đại. Thấm nhuần trong từng con chữ là nét đẹp của sự u sầu, trầm mặc. Sự bi ai, cô đơn, tuyệt vọng làm các nhân vật trong “ đẹp và buồn” càng trở nên quyến rũ hơn, ai oán ôm những ẩn ức, vết sẹo đau đớn để rồi càng tỏa sáng hơn trong những vòng bi kịch nghiệt ngã không hồi kết. Điều làm nên tác phẩm đạt được đỉnh cao của nghệ thuật mỹ học vì Kawabata có thể chạm đáy sâu thẳm bản chất đen tối, nhơ nhuốc nhất của con người: sự ích kỉ, thù hận, hờn ghen. Sau cùng,khi đọc xong, trong mình chỉ khắc khoải một nỗi day dứt, ám ảnh khôn nguôi về sự cuồng dại tôn ái đến mức xấu xa, đớn hèn mà cũng thật đẹp đẽ đến nao lòng trong từng câu chữ, từng nội tâm nhân vật.