Ra bờ suối ngắm hoa kèn hồng là tác phẩm trong trẻo, tràn đầy tình yêu thương mát lành, trải ra trước mắt người đọc khu vườn trại rực rỡ cỏ hoa của vùng quê thanh bình, kèm theo đó là những “nhân vật” đáng yêu, làm nên một “thế giới giàu có, rộng lớn và vô cùng hấp dẫn” mà dường như người lớn đã bỏ quên đâu đó từ lâu. Sau Tôi là Bê Tô, Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ, Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng, đây là một cuốn sách nữa của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh mà nhân vật chính là những bé động vật ngộ nghĩnh, được mô tả sống động dưới ngòi bút tài hoa và giàu tình thương. Câu chuyện chạy qua 8 phần với 64 chương sách nhỏ đầy ắp lòng thương yêu, tính lương thiện, tình thân bạn bè, lòng dũng cảm và bao dung, đánh bạt sự ác độc và cả mọi thói xấu. Khép cuốn sách lại, tự nhiên thấy lòng mình dịu lắng, bình yên đến lạ lùng… Vài đoạn trích trong tác phẩm Ra bờ suối ngắm hoa kèn hồng “Tắm mình trong suối âm thanh, vẫn là những điệu buồn quen thuộc, nhưng đêm nay Mắt Tròn thấy tâm hồn mình như bay lên. Âm nhạc như một bàn tay vô hình đã nâng đỡ nó, lên cao, lên cao mãi. Cao hơn nỗi buồn, cao hơn những phiền muộn vẫn dày vò nó trong những ngày qua. Nỗi buồn, ờ thì nó vẫn ở đó, trong trái tim Mắt Tròn, nhưng nó không làm trái tim con gà xây xát nữa. Mắt Tròn ngạc nhiên nhận ra nỗi buồn có thể phát sáng, trở nên đẹp đẽ dưới sự vỗ về của âm nhạc. Tiếng đàn của chàng nhạc sĩ giang hồ đã sưởi ấm con gà, đã an ủi nó thật nhiều trong đêm hôm đó. Mắt Tròn neo mình trên cỏ, bất động, lặng thinh, đầy xao xuyến. Nó lắng nghe tiếng đàn, cảm tưởng đang lắng nghe chính bản thân nó, bắt gặp mình đang xúc động. Có lẽ bạn cũng thế thôi, khi nỗi buồn trong lòng bạn được âm nhạc chắp cánh, nó sẽ thăng hoa. Thay vì nhấn chìm bạn, nỗi buồn sẽ giúp bạn giàu có hơn về cảm xúc. Nó trở thành một giá trị và bạn chợt nhận ra nó là một phần thanh xuân của bạn. Có gì đâu! Đâu có gì đâu! Thời gian như nước chảy qua cầu Bờ cỏ không còn in dấu cũ Vườn địa đàng kia táo đã sâu."
          Xem thêm
          
             
                        .png) 
 
                        
Truyện về các con vật lúc đầu có phần làm mình ngần ngại. Vì sợ rằng thế giới động vật sẽ không sống động như thế giới loài người. Nhưng đây là vũ trụ của bác Ánh nên mọi thứ hoàn toàn khác. Con gà Mắt Tròn, chú gà Cánh Cam, nhà văn vịt Gì Cũng Biết, cô bồ câu Áo Tím, chó con Su Su, bác Tai Dài, bác Ngựa Ô, con cáo Mõm Nhọn, mụ cáo Tia Chớp (chị cáo Chiến Thắng), cô bác sĩ bói cá Vinh Quang Tháng Ba, hai đôi chuột Xám Anh Xám Em… ôi thôi nhiều nhân vật quá không tài nào đếm xuể, đều đảm đương một phần tính cách hệt như con người, còn là những đặc điểm của mỗi loài nữa.
Chính nhờ những nét độc đáo trong việc hình thành tính cách, câu chuyện mà các con vật truyền tải cũng rất nhẹ nhàng, phù hợp cho tuổi mới lớn. Nhưng đậm nét nhất trong mình vẫn là sự hi sinh đầy tiếc nuối của bác chó Tai Dài, một người bảo vệ nghiêm nghị của khu vườn, đặt tình cảm lên trên đầu. Mình đã xém rơi nước mắt trước sự ra đi đột ngột của bác và nỗi tiếc thương của tất cả mọi nhân vật trong vườn. Đó sẽ là một điều luôn nhói trong tim mình. Bên cạnh đó thì còn nhiều mẩu chuyện khác như tình mẫu tử thiêng liêng, tình cảm mới lớn, tuổi dậy thì, ngay cả các hội chứng y học cũng được bác liệt kê. Một điều thú vị là bác có đề cập đến các sự kiện đầy biến động trong suốt những năm Covid-19 hoành hành. Nào là giãn cách xã hội, nào là dịch bệnh… cũng ngầm khẳng định rằng trải qua bao nhiêu biến cố thì tất cả các con vật trong khu vườn này, và tất cả mọi người trên thế giới này đều bình an và hạnh phúc.
Những câu chuyện bình dị, không đầy tính chính kịch đã làm cho một “Ra bờ suối ngắm hoa kèn hồng” một nét thơ, một nét giản dị, một nét đời và một nét yêu.