Ra bờ suối ngắm hoa kèn hồng là tác phẩm trong trẻo, tràn đầy tình yêu thương mát lành, trải ra trước mắt người đọc khu vườn trại rực rỡ cỏ hoa của vùng quê thanh bình, kèm theo đó là những “nhân vật” đáng yêu, làm nên một “thế giới giàu có, rộng lớn và vô cùng hấp dẫn” mà dường như người lớn đã bỏ quên đâu đó từ lâu. Sau Tôi là Bê Tô, Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ, Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng, đây là một cuốn sách nữa của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh mà nhân vật chính là những bé động vật ngộ nghĩnh, được mô tả sống động dưới ngòi bút tài hoa và giàu tình thương. Câu chuyện chạy qua 8 phần với 64 chương sách nhỏ đầy ắp lòng thương yêu, tính lương thiện, tình thân bạn bè, lòng dũng cảm và bao dung, đánh bạt sự ác độc và cả mọi thói xấu. Khép cuốn sách lại, tự nhiên thấy lòng mình dịu lắng, bình yên đến lạ lùng… Vài đoạn trích trong tác phẩm Ra bờ suối ngắm hoa kèn hồng “Tắm mình trong suối âm thanh, vẫn là những điệu buồn quen thuộc, nhưng đêm nay Mắt Tròn thấy tâm hồn mình như bay lên. Âm nhạc như một bàn tay vô hình đã nâng đỡ nó, lên cao, lên cao mãi. Cao hơn nỗi buồn, cao hơn những phiền muộn vẫn dày vò nó trong những ngày qua. Nỗi buồn, ờ thì nó vẫn ở đó, trong trái tim Mắt Tròn, nhưng nó không làm trái tim con gà xây xát nữa. Mắt Tròn ngạc nhiên nhận ra nỗi buồn có thể phát sáng, trở nên đẹp đẽ dưới sự vỗ về của âm nhạc. Tiếng đàn của chàng nhạc sĩ giang hồ đã sưởi ấm con gà, đã an ủi nó thật nhiều trong đêm hôm đó. Mắt Tròn neo mình trên cỏ, bất động, lặng thinh, đầy xao xuyến. Nó lắng nghe tiếng đàn, cảm tưởng đang lắng nghe chính bản thân nó, bắt gặp mình đang xúc động. Có lẽ bạn cũng thế thôi, khi nỗi buồn trong lòng bạn được âm nhạc chắp cánh, nó sẽ thăng hoa. Thay vì nhấn chìm bạn, nỗi buồn sẽ giúp bạn giàu có hơn về cảm xúc. Nó trở thành một giá trị và bạn chợt nhận ra nó là một phần thanh xuân của bạn. Có gì đâu! Đâu có gì đâu! Thời gian như nước chảy qua cầu Bờ cỏ không còn in dấu cũ Vườn địa đàng kia táo đã sâu."
          Xem thêm
          
             
                        .png) 
 
                        
Người lớn chúng ta thường chối bỏ nỗi buồn, chúng ta cũng có xu hướng giúp trẻ con xa lánh nỗi buồn. Nhưng ở “Ra bờ suối ngắm hoa kèn hồng”, nỗi buồn có một vai trò quan trọng và là thứ ta không được quyền từ chối sự có mặt của nó.
Khi con người ta nhận sự yêu thương và được yêu thương, chúng ta đều sẽ trải qua một sự mất mát thảm khốc ở phía sau đó, giống cái cách tất cả các nhân vật đều bàng hoàng và đau đớn khi phải đối mặt với sự ra đi của bác “Tai Dài”. Buồn không? Tất nhiên, nhưng mọi thứ trong truyện vẫn tiếp tục diễn ra và chú chó ấy đã trở thành một kí ức đẹp. Nỗi buồn sẽ gặm nhấm tâm hồn ta thật đau đớn trong một khoảng thời gian, và khi nó qua đi, con người biết “ta đã từng buồn”, và nó trở thành một thứ mảnh ghép cảm xúc không thể thiếu ở mỗi người.
Vẫn là những câu văn ấy, cách dùng từ ấy, nhẹ nhàng và cực kỳ chạm tới cảm xúc của người đọc. Một tác phẩm không kiểu đầy tính ẩn ý như "Trại súc vật" hay đầy drama như những bộ phim Hàn, mà là một tác phẩm nhẹ nhàng, thư giãn phù hợp với đại đa số người đọc ở mọi lứa tuổi kèm theo đấy là những thông điệp cực kỳ sâu sắc về tình bạn, tình thân và tình yêu tuổi mới lớn - thứ gia vị không thể thiếu và làm nên tên tuổi của bác Ánh.