Mù loà, không còn ai để nương tựa, Michiru sống cô độc và lặng lẽ trong căn nhà người cha quá cố để lại - nơi đối với cô giống như một vũ trụ tăm tối, ngày qua ngày đợi chờ sinh mệnh mình hoàn toàn tan biến vào cõi đêm.
Rời bỏ gia đình nơi quê nhà để tới làm việc tại một công ty in, Akihiro không hay biết mình đã đẩy bản thân vào một cơn ác mộng. Những mối quan hệ xã hội độc hại khiến thân xác anh đau đớn và nhen vào tâm trí anh nỗi khao khát huỷ diệt tối tăm.
Thế rồi một án mạng nghiệt ngã xảy ra, xoay chuyển vòng quay số phận, kéo cô gái sống trong bóng tối và chàng trai gánh bóng tối trên lưng lại gần nhau theo một cách hội ngộ lạ lùng.
Xem thêm
Khi cuộc sống quá nhiều trắc trở, tôi lại tìm về với sách để những suy tư rối bời tạm thời được lắng xuống, như một liều thuốc chữa lành chính mình. Là độc giả yêu thích các tác phẩm trinh thám, ngòi bút của Otsuichi vốn luôn có sự cuốn hút mãnh liệt với "mọt kinh dị", khiến tôi không thể ngừng tìm kiếm và nghiền ngẫm, từ những tác phẩm tiêu biểu như "Goth", "Zoo", hay "Mùa hè, pháo hoa, và xác chết của tôi", và đến "Hạnh ngộ trong bóng tối".
Không có một bối cảnh quá đỗi đặc biệt, với góc nhìn "tôi" có tâm lý "kỳ quặc" khác biệt, hay những màn đấu trí "giật gân" để giành lấy sự sống, "Hạnh ngộ trong bóng tối" mang một nhịp sống trầm mặc đời thường với biến cố cũng rất đời thường, nhưng đủ khiến tôi phải "căng thẳng" để lật mở từng trang sách và ngóng chờ diễn biến để tìm ra câu trả lời mà tôi hằng mong muốn. "Hạnh ngộ trong bóng tối", một cuốn sách chạm đến tâm hồn tôi trong những tháng ngày tăm tối nhất của cuộc đời, với những cảm xúc "thật" và gần gũi khiến cho tôi nhớ mãi không quên. Ai trong chúng ta, chắc hẳn cũng từng phải đối diện với những người mà ta không hề yêu thích, thậm chí là "thù địch", đến mức khiến ta có những mong muốn đen tối sâu thẳm cầu họ "biến mất" vĩnh viễn, và sẽ ra sao nếu như ta thực sự thực hiện hành động để đạt được mục đích đó? Nếu như bạn đã từng có suy nghĩ này, bạn sẽ đồng cảm với Akihiro, người đang lẩn trốn trong bóng tối, tại căn nhà nhỏ của cô gái mù Michiru, với ô cửa sổ lớn đối diện với đường tàu - nơi một tai nạn kinh hoàng xảy ra và Akihiro không tránh khỏi liên can. Ai trong chúng ta, chắc hẳn cũng từng phải đối diện với cô đơn, mất mát, với những ngày tháng vô định, dài đằng đẵng, vô vọng, không thể tìm thấy sự chữa lành từ những mối quan hệ bạn bè xung quanh, sẽ ra sao nếu sự tù túng trong tâm hồn khiến ta không thể tìm thấy những niềm vui nhỏ bé nữa? Nếu như bạn đã từng có suy nghĩ này, bạn sẽ đồng cảm với Michiru, một người đang tồn tại, chứ không hề "sống", với những vòng lặp của bóng tối vĩnh hằng.
Xuyên suốt câu chuyện, bóng tối bao phủ trong từng câu từ, đến từ sự dằn vặt, mâu thuẫn trong tâm lý của một người đang lẩn trốn trong góc nhà nhỏ chặt hẹp và một người dù trực diện công khai nhưng phải "ẩn giấu" tâm tư, "tỏ ra" không hay biết, để có thể cùng "chung sống" bình an dưới một mái nhà với người xa lạ. Michiru và Akihiro như hai mảnh ghép hoàn thiện lẫn nhau. Michiru vốn sống trong bóng tối vì đôi mắt mù lòa, kiệt quệ về cả thể chất lẫn tinh thần. Còn Akihiro dù đôi mắt sáng tỏ nhưng cũng chỉ thấy tất thảy phía trước đều là "bóng tối". Cuộc gặp gỡ tình cờ giữa Michiru và Akihiro, diễn ra trong bóng tối, lại trở thành một tia sáng hiếm hoi soi chiếu hai tâm hồn cô độc.
Trong hồi đầu, tôi đã không thể giấu được sự tò mò và phần khích khi được "lật mở" câu chuyện về Akihiro, vì phải chăng một người "chịu" truy nã, phải độc ác, tàn nhẫn đến đâu mới rơi vào tình cảnh như vậy? Và liệu Michiru sẽ có thể "sinh tồn" như thế nào trước hoàn cảnh trớ trêu khi bản thân hoàn toàn rơi vào thế yếu? Nhưng càng đi sâu vào câu chuyện, tôi càng bị cuốn vào một cảm giác buồn bã sâu lắng. Bởi lẽ, đằng sau những hành động tưởng chừng tàn nhẫn, là những con người với những nỗi đau và lằn ranh tâm lý không thể dễ dàng phán xét. Sự đấu tranh nội tâm của các nhân vật không chỉ gói gọn trong những dòng chữ, mà còn lan tỏa, khiến tôi – một độc giả – phải trăn trở, phải tự đặt mình vào vị trí của họ, liệu nên ủng hộ và xuôi theo nhân vật, hay phải giữ lý trí tỉnh táo để đưa ra đánh giá công bằng? Chính trong sự đối lập giữa ánh sáng và bóng tối, giữa hy vọng và tuyệt vọng, Otsuichi đã vẽ nên một bức tranh nhân văn sâu sắc. Chỉ khi bóng tối tồn tại, ta mới thực sự trân quý giá trị của ánh sáng. Chỉ khi đối diện với những góc khuất của chính mình, ta mới có thể tìm thấy con đường để bước tiếp.