Vì sao bạn cố gắng mãi mà không đạt được thành quả như ý? Vì sao ngày nào bạn cũng bận bịu mà chẳng thu được gì?  Mình chỉ muốn hỏi bạn: Bạn đã cố gắng thật chưa, hay chỉ tưởng là mình đang cố gắng?

Có lúc bạn cảm thấy cuộc sống sao mà bất công thế, không lẽ những gì mình làm còn chưa đủ hay sao. Một số người thì gặp tình huống này ở vài lĩnh vực trong cuộc sống, nhưng có những người họ làm gì cũng gặp, đi đâu cũng thấy. Những câu chuyện trong cuốn sách mang đầy hơi thở của cuộc sống, phản chiếu suy nghĩ và khát vọng của lứa tuổi thanh niên tràn đầy nhiệt huyết. Phải chăng: “Cuộc sống không phải do bản thân trải nghiệm thì không đáng sống”, cố gắng mà không hiểu rõ mình đang cố gắng vì điều gì, lại càng không xứng đáng.

Là những trưởng thành của con người khi thời gian trôi qua, ngày hôm nay nhìn lại chúng ta thật khác so với mình của ngày hôm qua. Trường ca về sự trưởng thành của những người trẻ được vun đắp cùng những câu chuyện trong ba phần của Bạn chỉ tưởng là mình đang rất cố gắng. Bài hùng ca ấy được thế hệ trẻ chúng ta đồng thanh cất lên: khi mới bước vào đời, chúng ta mang niềm tin mãnh liệt cùng những suy nghĩ chứng minh bản thân to lớn biết bao nhiêu; khi lớn hơn vài tuổi, chúng ta trải qua những sự mất mát và có những bài học đầu tiên từ nghịch cảnh; và rồi chúng ta đều phải hoàn thiện bản thân, chúng ta phải chấp nhận hiện thực, biết buông bỏ lợi ích cá nhân để những người xung quanh ta được hạnh phúc.

Cuốn sách không được tác giả viết ra với những tiêu đề như thế, nhưng ai đã trải qua ngày tháng hăm hở của một tuổi trẻ đều có thể nhận ra. Cuốn sách không được tác giả viết ra nhằm để kể câu chuyện của mình, cũng không để xây dựng một hệ thống người hâm mộ, mà chỉ đơn giản là để thấu hiểu nỗi lòng của người trẻ khi đứng trước lựa chọn: một bên là vực thẳm, bên còn lại là núi cao.

01

Giỏi thôi chưa đủ, bạn có phải không thể thay thế hay không?

Có phải bạn đã từng thấy một người giỏi giang vẫn bị công ty lí tưởng của mình từ chối, bị giấc mơ của anh ấy cự tuyệt từ ngoài cửa? Trên thực tế, bạn chỉ cần vẫn còn đọc sách, mỗi ngày không ngủ đến tận trưa, không chơi game đến nửa đêm, không uống rượu tới tận khi trời sáng; vậy bạn chính là một trong số những người đang nỗ lực, một người luôn nhìn về phía mặt trời, luôn nhìn về phía tương lai, nhất định là một người giỏi giang. Sự giỏi giang đó liệu có là đủ hay không?

Ở những thành phố lớn, thứ nhiều nhất chính là giấc mơ, thứ không thiếu nhất chính là những người giỏi. Vậy trong vô số những người giỏi đó, một người được chọn cũng đồng nghĩa với một người mất đi cơ hội, thế thôi. Khi bước vào cuộc sống, chúng ta phải học cách quen với tư duy không thể thay thế: một người công nhân cắt cỏ ngày ngày làm xong phần việc của mình cho một gia đình, cứ khoảng ba tháng anh lại lấy một số điện thoại lạ để gọi cho người chủ của mình để hỏi: “Thưa Bà, nhà Bà hiện có tuyển thêm công nhân cắt cỏ nữa không?” – Không! Bà chủ đáp lại. Người bạn của anh ta thấy làm lạ hỏi anh: “Tại sao lại phải gọi điện như vậy?” – Tôi chỉ muốn kiểm tra là tôi có làm việc tốt hay không thôi! anh ta trả lời. Qua câu chuyện trên, bà chủ thấy không cần thiết phải thay thế một người cắt cỏ mới trong khi những phần việc làm của người cũ vẫn tốt. Là người trẻ, giỏi thôi chưa đủ, hãy khiến mình trở nên xuất sắc.

Cách để trở nên không thể thay thế thì có hai loại: một là làm những việc người ta không muốn làm; hai là làm những việc người khác đều làm một cách xuất sắc.

Trên đời này có rất nhiều người làm những việc người khác không muốn làm, do đó họ trở nên xuất chúng. Trước khi Bruce Lee (Lý Tiểu Long) sang Hollywood, có rất nhiều cao thủ trong giới võ thuật trong giới điện ảnh, nhưng chỉ có ông là sẵn sàng sang Mỹ để phát triển. Kết quả là ông trở thành ngôi sao tầm cỡ thế giới, trở thành nhất đại tông sư, được cả thế giới ca tụng.

Lời nhắn gửi trong phần I của Bạn chỉ tưởng là mình đang rất cố gắng là khi còn trẻ chúng ta ấp ủ những ước mơ to lớn hơn bất kỳ khoảng thời gian nào trong đời, chúng ta cần phải biết làm như thế nào cho mỗi khao khát đó, hãy trở nên kiệt xuất, nếu có thất bại thì ít nhất con đường đó cũng không uổng công đâu. Làm gì có cao thủ nào tu luyện mà không phải chịu đựng nỗi cô đơn, mà không phải vất vả khó nhọc; chọn con đường không thể thay thế thì hứng chịu ba cú đấm có hề chi?

02

Những người lướt đi qua ta là sự sắp đặt tốt đẹp nhất của trời cao

Thời thanh xuân, cái thời mà con người ta an nhiên và tự do, có lẽ cũng vì lí do đó mà tình cảm như những đường thẳng va vào nhau, cắt nhau tại không thời gian ấy. Thứ tình cảm lúc thì bình lặng, lúc thì trắc trở, vừa mơ hồ lại vừa khó quên. Sau này khi con người có thời gian nhìn lại, người trong cuộc tự cho mình là ấu trĩ vì khi ấy đổ lỗi cho đối phương không hiểu mình. Thời gian dần trôi, có thể có người sẽ gặp thêm một vài mối tình nữa, nhưng cũng không ai có thể phủ nhận được sự trưởng thành sau mỗi lần chia ly.

Sau mỗi lần lướt qua nhau như thế, trời cao luôn an bài cho cả hai bên những sự lựa chọn tốt hơn. Chúng ta nên biết ơn những vị khác qua đường trong cuộc đời mình, vì họ khiến cho cuộc đời này của ta biết cô đơn. Chúng ta càng cần cảm ơn những người đã rời bỏ mình, vì rời bỏ có nghĩa là người này không thích hợp, hoặc ít nhất là thời điểm không xác đáng. Điều đó cũng có nghĩa sẽ có một sự sắp đặt tốt hơn đang ở không xa, miễn là chúng ta còn tin vào tình yêu. Những mất mát làm cho con người lớn hơn rất nhiều, nhiều đến mức không một bài vở nào trong trường học dạy họ. Có thể đó không hẳn là mất mát về tình yêu đôi lứa, có thể đó là một biến cố sắp đặt để con người ta trưởng thành nhanh hơn, xét cho cùng người trẻ cần vững bước đứng dậy và đi tiếp.

Bạn chỉ tưởng là mình đang rất cố gắng không phải chỉ đơn thuần là cảm giác mất đi, mà hơn thế nữa là một bài học về sự thấu hiểu. Nếu muốn mối quan hệ trở nên tốt hơn thì mỗi cá nhân phải bớt đi một nửa để sao cho: 0.5 + 0.5 = 1. Có một câu chuyện nọ, cô gái đi đâu cũng nói rằng mình đang rất hạnh phúc, được người yêu chăm sóc, được an ủi; người ngoài nhìn vào thì ngưỡng mộ người con trai vô cùng. Thế nhưng khi được hỏi rằng: “Khi anh ấy khóc, cô có thể an ủi anh ấy không?”, câu trả lời là không. Những người đàn ông cũng có lúc đau khổ, khi ấy người phụ nữ bên cạnh lại chỉ nghĩ về món đồ, túi xách. Một tình cảm mà chỉ có một bên vui vẻ, ắt một bên bị ép buộc, cảm giác bị ép buộc ấy mà tích lũy lại thì sẽ trở thành nguồn gốc chia tay.

Cho nên, các chàng trai ơi, nếu bên cạnh bạn có một người con gái bầu bạn, nhớ đừng để cô ấy thất vọng, bỏ chơi game đi, phải hoàn thiện bản thân, để cô ấy nhìn thấy tương lai và sự lựa chọn của mình là đúng.

Cho nên, các cô gái ơi, nếu bên cạnh cô có một người con trai bầu bạn, nhớ tin cậy anh ấy, phải khiến bản thân trở nên sâu sắc hơn, cùng anh ấy gây dựng tương lai, giao lưu bình đẳng, cùng làm chút gì đó cho mai sau.

Những đường thẳng đã cắt qua con đường đi của chúng ta, góp phần làm cho chúng ta trở nên phong phú hơn. Rõ ràng khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm là đường thẳng, tại sao ông trời lại bắt mình phải đi vòng vèo? Về sau khi lớn dần lên, chúng ta mới hiểu, tuy rằng đường thẳng là khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm, nhưng đường cong kia mới là đẹp nhất.

03

Lần sau tạm biệt, hãy để tâm thêm một chút!

Cho dù ở giai đoạn nào của cuộc đời, đừng làm những điều khiến mình hối hận, lần sau tạm biệt nhớ để tâm một chút, vì có những người một khi ly biệt, có thể cả đời sẽ không gặp lại nữa. Khi người trẻ bước những bước đi cuối cùng của thời thanh xuân, họ sẽ không còn những nhiệt huyết, năng nổ như thời còn đi học cấp 03; không còn những ngày cháy rực cùng dự án, deadline; không còn những mối quan hệ câu lệ. Vì thế, mà mỗi lần tạm biệt với một người nào đó, họ cũng không biết đó có phải là lần cuối cùng hay không, chi bằng cứ chỉnh chu một chút, cứ trang trọng một chút, cũng chẳng sao. Đó là hiện thực.

Bạn chỉ tưởng mình đang cố gắng phần cuối gồm những trải nghiệm hiện thực như những cú tát của cuộc sống, nếu bản thân không cố gắng thì chính bản thân mình sẽ là nạn nhân của lối tư duy cũ rích. Bởi chúng ta cần nhận ra sự đa mặt của một xã hội đang chuyển mình: sự chia ly không đồng nghĩa với việc vĩnh cửu đau đớn; người giả dối thì sẽ luôn kể công, tính sức; đừng tưởng là bạn thân rồi cũng thích làm gì thì làm; tình cảm giữa nhóm bạn chơi rất thân, vậy thì phải làm sao?; thú vui thường ngày ư?; đấu tranh với bố mẹ về cuộc sống của mình có đúng hay không? Còn rất nhiều chủ đề nữa, những chủ đề không xảy ra ở trên bàn giấy mà nó là cách ứng xử của chúng ta cho mỗi giây mỗi phút của cuộc sống, điều đó sẽ định nghĩa chúng ta là ai.

Một câu chuyện, một thanh niên chọn đi leo núi một mình vào cái giờ mà không còn ai leo cả. Người bảo vệ khu vực cũng cảnh báo vì thời tiết lạnh và đêm sẽ có nhiều sói, do dự một hồi anh ta mới quyết định bắt đầu. Đi được nửa đường, thời tiết xuống dưới 0 độ C, anh luôn nghĩ trong đầu rằng còn bao nhiêu lâu nữa mới tới đích. Quả thực, khi đi được tới đích, anh ta lại không thỏa mãn. Anh nói chuyện với một người đã ở trên đó từ trước, anh ta mới hiểu ra, trong quá trình leo núi mà không cảm nhận cảm giác leo, không ngắm nhìn khung cảnh xung quanh thì muốn lên tới đỉnh để làm gì. Đó là một dạng chạy trốn cảm giác.

Câu chuyện cho chúng ta về một bài học, mỗi khi làm việc gì thì cần có một đích đến, nhưng khi quá chú tâm vào đích đến lại thực hiện cho qua những bước nhỏ nhất, suy cho cùng kết quả vẫn là không thỏa mãn. Đó cũng chính là cách chúng ta hoàn thiện bản thân, nhìn nhận vấn đề một cách khách quan, cố gắng mà biết mình đang cố gắng vì điều gì!

 

Lời kết

Tuy rằng chúng ta không hiểu thế giới này, nhưng không hiểu sao chúng ta lại cảm thấy mình có thể đi khắp thế giới; tuy rằng chúng ta không hiểu về tình yêu, nhưng lần nào chúng ta cũng dốc hết trái tim ra mà yêu; tuy rằng chúng ta bị hiện thực dập cho sứt đầu mẻ trán, nhưng chúng ta vẫn vô cùng lạc quan, nhận định rằng thế giới này sẽ nhờ mình mà thay đổi.

Cuối cùng, thế giới này thực sự đã thay đổi vì những người như thế.

Bạn chỉ tưởng là mình đang rất cố gắng là cuốn sách đặc biệt dành cho lứa trẻ ở mọi giai đoạn cuộc sống, không chỉ là những trải nghiệm của tác giả mà còn là liều thuốc tinh thần cho những ai đang gặp những rắc rối trong  những câu chuyện riêng.

Bạn chỉ tưởng là mình đang rất cố gắng xứng đáng để nhận những giải thưởng cuốn sách bán chạy nhất của năm và cuốn sách truyền cảm hứng nhất năm ngay sau khi xuất bản. Cuốn sách cũng xứng đáng để được đọc nhiều lần, làm quà tặng, và có một vị trí gối đầu của nhiều bạn trong thế hệ trẻ chúng ta.

Tác giả: G-Br - Bookademy

_______________________________________
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

 

Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv

Xem thêm

Mỗi người đều có những mong ước khác nhau, có người ước cuộc sống giàu sang cũng có người chỉ mong cầu cuộc sống bình dị. Thế nhưng dù bạn có ước mơ lớn hay nhỏ thì tất cả chúng ta đều có một điểm chung đó là phải cố gắng rất nhiều. Khi còn có cơ hội để theo đuổi ước mơ bạn đừng than vãn, hãy nhìn xung quanh xem mọi người đã nỗ lực nhiều như thế nào họ có than vãn lấy một câu không? Liệu than vãn có giúp bạn giải quyết được khó khăn hay không? Những lúc cảm thấy tiêu cực hãy bình tâm lại và cổ vũ bản thân rằng bạn đang cố gắng vì muốn biến ước mơ thành hiện thực. Hi vọng rằng bạn có thể trở thành người biết cố gắng không ngừng nghỉ chứ không phải trở thành kẻ ngốc chỉ biết than vãn mỗi ngày.  “Bạn chỉ có vẻ như rất cố gắng mà thôi Trông bề ngoài ngày nào cũng thức khuya, nhưng lại chỉ cầm điện thoại like dạo;Trông bề ngoài đi học thật sớm, nhưng trong giảng đường lại chỉ ngủ bù giấc đêm qua; Trông bề ngoài ngồi cả ngày trong thư viện, nhưng thực ra chỉ bần thần suốt cả một ngày; Trông bề ngoài là đến phòng tập gym, nhưng chỉ để bắt chuyện với mấy anh đẹp trai, mấy nàng xinh gái.”

Có phải bạn đã từng thấy một người giỏi giang vẫn bị công ty lý tưởng của mình từ chối, bị giấc mơ của anh ấy cự tuyệt từ ngoài cửa? Trên thực tế, bạn chỉ cần vẫn còn đọc sách, mỗi ngày không ngủ đến tận trưa, không chơi game đến nửa đêm, không uống rượu tới tận khi trời sáng; vậy bạn chính là một trong số những người đang nỗ lực, một người luôn nhìn về phía mặt trời, luôn nhìn về phía tương lai, nhất định là một người giỏi giang. Sự giỏi giang đó liệu có là đủ hay không?

Ở những thành phố lớn, thứ nhiều nhất chính là giấc mơ, thứ không thiếu nhất chính là những người giỏi. Vậy trong vô số những người giỏi đó, một người được chọn cũng đồng nghĩa với một người mất đi cơ hội, thế thôi. Khi bước vào cuộc sống, chúng ta phải học cách quen với tư duy không thể thay thế: một người công nhân cắt cỏ ngày ngày làm xong phần việc của mình cho một gia đình, cứ khoảng ba tháng anh lại lấy một số điện thoại lạ để gọi cho người chủ của mình để hỏi: “Thưa Bà, nhà Bà hiện có tuyển thêm công nhân cắt cỏ nữa không?” – Không! Bà chủ đáp lại. Người bạn của anh ta thấy làm lạ hỏi anh: “Tại sao lại phải gọi điện như vậy?” – Tôi chỉ muốn kiểm tra là tôi có làm việc tốt hay không thôi! anh ta trả lời. Qua câu chuyện trên, bà chủ thấy không cần thiết phải thay thế một người cắt cỏ mới trong khi những phần việc làm của người cũ vẫn tốt. Là người trẻ, giỏi thôi chưa đủ, hãy khiến mình trở nên xuất sắc.

Cách để trở nên không thể thay thế thì có hai loại: một là làm những việc người ta không muốn làm; hai là làm những việc người khác đều làm một cách xuất sắc.

Trên đời này có rất nhiều người làm những việc người khác không muốn làm, do đó họ trở nên xuất chúng. Trước khi Bruce Lee (Lý Tiểu Long) sang Hollywood, có rất nhiều cao thủ trong giới võ thuật trong giới điện ảnh, nhưng chỉ có ông là sẵn sàng sang Mỹ để phát triển. Kết quả là ông trở thành ngôi sao tầm cỡ thế giới, trở thành nhất đại tông sư, được cả thế giới ca tụng.

Lời nhắn gửi trong phần I của “Bạn chỉ tưởng là mình đang rất cố gắng” là khi còn trẻ chúng ta ấp ủ những ước mơ to lớn hơn bất kỳ khoảng thời gian nào trong đời, chúng ta cần phải biết làm như thế nào cho mỗi khao khát đó, hãy trở nên kiệt xuất, nếu có thất bại thì ít nhất con đường đó cũng không uổng công đâu. Làm gì có cao thủ nào tu luyện mà không phải chịu đựng nỗi cô đơn, mà không phải vất vả khó nhọc; chọn con đường không thể thay thế thì hứng chịu ba cú đấm có hề chi?

“Trông bề ngoài ngày nào cũng thức khuya, nhưng lại chỉ cầm điện thoại like dạo; trông bề ngoài đi học thật sớm, nhưng trong giảng đường lại chỉ ngủ bù giấc đêm qua, trông bề ngoài ngồi cả ngày trong thư viện, nhưng thực ra chỉ bần thần suốt cả một ngày; trông bề ngoài là đến phòng tập gym, nhưng chỉ để bắt chuyện với mấy anh đẹp trai, mấy nàng xinh gái.”

“Hòa nhập vào tập thể thích hợp với mình, tìm kiếm thứ mình cần, dù là lý tưởng, hay bạn bè, đây mới là điều bạn nên làm trong bốn năm đại học”

“Trên đời này, thực sự có người đang sống cuộc sống mà bạn mong muốn. Bạn cũng có thể sống như vậy, chỉ cần một chút quyết tâm, một chút dũng cảm, một chút hy vọng và một chút lòng tin”

“Con đường thành công quanh co không phải là điều đáng xấu hổ, chỉ cần bạn vẫn không quên giấc mơ năm xưa, không để thế giới này biến đổi mình, không biến thành kẻ mà mình căm ghét, thì sự kiên trì của bạn là đúng đắn”

“Bất cứ ai bước vào cuộc đời bạn, chỉ cần người đó từng khiến bạn trở nên tốt hơn, thì bạn đã không yêu lầm người”

“Chẳng ai thích bóng lưng ly biệt ở ga tàu, hay cái quay người ở sân bay, chúng ta đều thích cụng ly trên bàn tiệc và cười vang lúc sum họp, những vì sao vẫn ly biệt? Vì những ly biệt đó giúp chúng ta biết rằng thật ra chúng ta vẫn cô đơn, những ngày không cô đơn đó, vì có bạn ở bên nên tôi rất vui vẻ. Trong những ngày ly biệt tiếp theo, hãy để chúng ta trở thành người mà bản thân yêu thích hơn, sau đó đừng xa nhau nữa nhé”.

Lời kết

“Bạn chỉ tưởng là mình đang rất cố gắng” như một tấm gương soi, chiếu sáng những góc khuất mà chúng ta muốn che giấu. Có những giây phút khi đọc sách, bạn sẽ ngỡ rằng tác giả đang viết cho chính mình vì chúng  thực sự rất gần gũi. Không ai có thể thay bạn sống cuộc đời này, bằng cách tự nỗ lực và cố gắng hết mình, hãy để cuộc sống nằm trong tay bạn, do bạn tạo thành.

Sau khi trưởng thành, bạn sẽ không còn giữ được sự nhiệt tình, năng nổ của tuổi trẻ hồn nhiên vô tư. Khi chia ly, không chắc rằng bạn sẽ giữ liên lạc hoặc có cơ hội gặp lại, vì mỗi lần gặp lại, là mỗi lần ta thay đổi, mỗi lần chia tay, hãy cố trang trọng một chút, nói một câu “giữ sức khỏe nhé” cũng không sao, để nếu như đó là lần gặp cuối cùng thì bạn cũng không cảm thấy tiếc nuối hay hối hận.

Xã hội vốn phức tạp, những người xung quanh bạn có thể là người tốt với bạn thật lòng, có thể chỉ là những người bạn ích kỷ và thực dụng. “Bạn chỉ tưởng là mình đang rất cố gắng” nói với bạn rằng: những người thật lòng với bạn thì không bao giờ kể công, những người giả dối thì ngược lại, bạn bè cho dù có thân đến mấy đi chăng nữa, cũng đừng tùy tiện nói ra những lời bộc trực quá mức thẳng thắn của bạn.

Thành công của bạn đôi khi phải trả giá bằng rất nhiều thứ, những mối quan hệ bạn bè, thời gian dành cho gia đình, trong quá trình bạn nỗ lực cố gắng, hãy luôn ghi nhớ quan sát ngắm nhìn khung cảnh cuộc sống xung quanh, bạn có thể bỏ qua một khoảnh khắc đẹp đẽ ở hiện tại, nhưng đừng để lỡ khoảng thời gian sum vầy hạnh phúc sau này.

“Bạn chỉ tưởng là mình đang rất cố gắng” cũng chia sẻ cho bạn những bài học về tình yêu. Có những tình yêu hồn nhiên và tự do thời thanh xuân, tình cảm lúc thăng lúc trầm, nhưng những ký ức đó lại là khắc cốt ghi tâm. Con người sẽ trưởng thành hơn qua những mối tình, đời người vốn dĩ cô đơn, trong những năm tháng vội vã ấy, có người đó bên cạnh, bạn đã từng không cảm thấy cô đơn tịch mịch nữa.

Mỗi người đi qua trong cuộc đời đều đến vì một lý do, những tổn thương mà họ mang lại là bài học dạy bạn trưởng thành, người bỏ bạn mà đi chỉ là do thời gian không thích hợp, chỉ để cho bạn chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận hạnh phúc sắp tới, hãy cứ tin vào tình yêu, yêu hết mình, khi bạn nghĩ lại mà không hối hận, thì đoạn tình cảm bạn đã bỏ ra là điều xứng đáng.

Sự thấu hiểu và bình đẳng cũng là điều mà “Bạn chỉ tưởng là mình đang rất cố gắng” muốn bạn suy nghĩ. Tình cảm cần sự sẻ chia để cùng nhau đi lâu dài, đừng kiễng chân lên để yêu ai nhưng cũng đừng quá khom người, yêu nên đem đến cho bạn sự thoải mái mà không phải là gánh nặng. Hãy yêu nhưng đừng giống như câu chuyện của cô gái trong cuốn sách, đang cảm thấy rất hạnh phúc với tình yêu của mình nhưng khi được hỏi rằng “Khi anh ấy khóc, cô có thể an ủi anh ấy không?” thì câu trả lời lại là không.

Mỗi người cùng nhau hoàn thiện bản thân, giảm bớt lựa chọn của chính mình, cùng nhìn về tương lai tốt đẹp. Đường thẳng tuy là khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm, nhưng đường cong khi nhìn lại mới ra đẹp nhất, phải đi cả một chặng đường dài bạn mới tìm thấy người thích hợp với mình.

Trong cuốn sách “Bạn chỉ tưởng là mình đang rất cố gắng”, tác giả chỉ ra rằng: Khi nhìn vào cuộc sống hào nhoáng của những con người thành công, có nhiều người suy nghĩ thành công đến vô cùng dễ dàng và sống buông thả bản thân bằng cách trì hoãn. Chúng ta luôn tự lừa dối rằng mình đã rất cố gắng và rất bận rộn, nhưng thực chất bạn chỉ ngồi đó, cầm cuốn sách nhưng lại dành thời gian lướt điện thoại, mơ mộng về những điều tốt đẹp ngoài kia. Những việc làm chỉ để kiếm tiền mà không giúp bạn học được gì, không phát triển được bản thân là những việc ngu xuẩn.

So với bạn, có rất nhiều người mỗi ngày đều đọc sách, không thức khuya để chơi game, không tụ tập đến khi trời sáng, không tiêu tốn thời gian ngày qua ngày, họ là những người luôn nỗ lực tiến về phía trước, và nhất định sẽ là những con người giỏi giang. Tuy nhiên, có rất nhiều người, bao gồm cả những người bạn của bạn, rất xuất sắc nhưng không thể vào được vị trí hoặc công ty mơ ước, vì họ chưa là những người không thể thay thế.

Ở những thành phố lớn, có thể thiếu nhiều thứ nhưng thứ không thiếu nhất chính là những người tài giỏi. Muôn vàn cơ hội ngoài kia, để dành được một cho chính mình, bạn phải làm những việc mà người khác không muốn làm, hoặc làm những việc mà những người khác đã làm một cách xuất sắc, cho dù thất bại cũng phải đứng lên để bước tiếp, có như vậy bạn mới thực sự trở nên xuất chúng. Đừng lựa chọn lối sống an nhàn của những kẻ yếu, sống như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ bị loại bỏ.

Có đôi lần bạn tự hỏi “Tại sao mình cố gắng, làm việc chăm chỉ như vậy mà không thành công? Tại sao mình bận rộn suốt ngày nhưng vẫn không bằng người khác?”

“Bạn luôn cho rằng những việc người khác làm đơn giản, mình cũng hiểu được nguyên lý đó, nhưng bạn không làm. Nếu không làm, bạn mãi mãi không thể biết được quá trình thực tế phức tạp đến nhường nào.”

Một số người nhìn trông có vẻ nhàn hạ, sung sướng, chẳng cần cố gắng nhiều cũng dễ dàng đạt được điều mình muốn. Nhưng thật ra bấy lâu nay bạn đã bị đánh lừa sau ánh hào quang lấp lánh đó, họ cố gắng và nỗ lực nhiều hơn bạn tưởng. Khi bạn vẫn còn chìm trong giấc mộng đẹp, tranh thủ năm mười phút ngủ nướng, họ đã dậy sớm chạy bộ, tập thể thao, khi bạn lướt web xem phim, tán gẫu với bạn bè, họ đang vùi đầu trong đống sách vở, học ngôn ngữ, học kĩ năng...Bạn thấy đó, mỗi người đều đang nỗ lực sống, theo cách của riêng mình.

Có lẽ những năm đầu của tuổi hai mươi là khoảng thời gian khó khăn nhất của con người, rời xa bạn bè thầy cô, chập chững bước vào đời, bắt đầu xây dựng những mối quan hệ bất đắc dĩ, dần cảm thấy thế giới tăm tối, xám xịt một màu. Nhưng đến một giai đoạn trưởng thành hơn, suy nghĩ của chúng ta sẽ thay đổi, chuyện trước kia không còn quan trọng nữa. Khi ấy hãy sống theo cách bạn nghĩ, người khác tốt đẹp hay thành công cũng chẳng liên quan. Bạn có thể mệt mỏi, có thể khóc lóc, có thể đi chậm nhưng không được phép dừng lại. Nhất định phải đứng ở nơi mình mong muốn, khắp mình tỏa ánh hào quang.

Con người sinh ra và lớn lên như một cuộc hành trình dài mà ở đó luôn có sự thay đổi theo thời gian. Sẽ có giai đoạn trong cuộc đời, bạn cảm thấy vô cùng hạnh phúc và may mắn khi gặp được “đúng người”, một người có thể thấu hiểu và lắng nghe những nỗi buồn thầm kín của bạn. Ở cạnh người ấy, bạn cảm thấy ấm áp tận đáy lòng, không thấp thỏm cũng chẳng lo âu, bạn được là chính mình, tự do và thoải mái.

Nhưng cũng không thể tránh khỏi những cuộc chia ly không một lời từ biệt, ngày hôm nay vẫn cười đùa vui vẻ bên nhau, hôm sau đã trở thành người xa lạ. Vốn dĩ cuộc đời này là như vậy, có người đến ắt sẽ có người đi, không có cách nào khác. Chúng ta hãy cảm ơn những người đã lướt qua cuộc đời của chúng ta, họ là sự sắp đặt tốt đẹp nhất của trời cao. Năm tháng vội vã trôi qua, chỉ cần từng vì nhau mà cố gắng vậy sẽ không bao giờ phải hối hận.

Ai cũng phải trưởng thành và đối mặt với sự chia ly, chẳng ai biết được ngày mai sẽ ra sao, vậy nên sau mỗi lần tạm biệt, hãy để tâm thêm một chút nhé!

Nếu bạn vẫn còn nhiều băn khoăn về tình yêu và tuổi trẻ, hãy tìm đọc “Bạn chỉ tưởng mình đang rất cố gắng”, cuốn sách sẽ giúp bạn “gỡ rối tơ lòng.”

0 điểm

Đây là mảnh ghép về xây dựng sự nghiệp. Là những câu chuyện về nỗ lực, quan điểm và cách nhìn nhận thành công hay lý do thất bại. Có thể bạn chưa biết, nhiều người thất bại vì họ đang có “lối tư duy của kẻ yếu”:Lúc nào cũng nhấn mạnh nguyên nhân khách quan, không bao giờ tìm nguyên nhân ở chính bản thân mình. Lúc nào cũng cảm thấy người khác may mắn, còn mình thì có tài mà không gặp thời. Lúc nào cũng cảm thấy thế giới không tốt với anh ta, nhưng chẳng bao giờ nhìn thấy vấn đề của chính mình. Hoặc cũng có thể là họ đang huyễn hoặc bản thân, tưởng là mình đang rất cố gắng trong khi sự thật thì không hẳn. Trông bề ngoài ngày nào cũng thức khuya, nhưng lại chỉ cầm điện thoại like dạo; trông bề ngoài đi học thật sớm, nhưng trong giảng đường lại chỉ ngủ bù giấc đêm hôm qua; trông bề ngoài ngồi cả ngày trong thư viện, nhưng thực ra chỉ bần thần suốt cả một ngày; trông bề ngoài là đến phòng tập gym, nhưng chỉ để bắt chuyện với mấy anh đẹp trai, mấy nàng xinh gái. Ở bên cạnh chúng ta, luôn có một số người ghi chép rất nghiêm túc, nhưng kết quả học tập lại không được tốt lắm, cũng có những người thành tích học tập cực tốt, nhưng trong bề ngoài lại chẳng nghiêm túc gì cả. Rất nhiều người định nghĩa loại thứ hai là người thông minh, thực ra, bọn họ chỉ là những người có thể gạt bỏ được mọi cám dỗ trong lúc học tập, toàn tâm toàn ý cố gắng, tuy là những cố gắng ấy người khác không nhìn thấy được, nhưng trong thời gian học tập, họ không hề phân tán. Bạn cũng sẽ đọc được những chia sẻ chân thành, mộc mạc về cách tối ưu hoá thời gian làm việc trong một ngày, hoặc những lời khuyên về việc đâm đầu vào làm thêm thời sinh viên.Cuối cùng, tôi chân thành khuyên mọi người: đừng ngưỡng mộ cuộc sống của những người có việc làm thêm, có tiền, vì cùng với sự trưởng thành về tuổi tác, sớm muộn gì bạn cũng có. Thế nhưng, những thứ bạn có mà họ không có: thời gian, tuổi trẻ… thực ra cực kỳ quan trọng. Bởi vậy, đừng vì một số công việc làm thêm vô nghĩa mà lãng phí cả tuổi xuân tươi đẹp, làm vậy không đứng đắn chút nào.Cá nhân mình thích nhất phần này trong tất cả ba phần. Dù nói thật, có những góc nhìn tác giả mà mình không đồng tình lắm. Những lối giãi bày chân thực của anh làm mình thấy vẫn có thiện cảm với những chỗ mình cho là chưa được thuyết phục. Dẫu sao cũng chỉ là quan điểm cá nhân phải không nào?


Mảnh ghép cuối cùng này là tình thân, tình bạn, và một số vấn đề nhỏ như việc đọc sách, hay phương thức học tập, quan điểm về cách giải tỏa căng thẳng trong cuộc sống. À, mình cực kỳ thích đoạn bên dưới, và kỳ thực, đã từ lâu rồi mình vẫn luôn thay lời chia tay bằng, “take care” hay “giữ sức khỏe“. Mỗi lần tạm biệt, tôi đều để tâm nhìn lâu thêm một chút, nói thêm vài câu, ôm một cái, rồi thêm một câu “Giữ gìn sức khoẻ”. Không vì điều gì cả, chỉ là sợ ly biệt, sợ đó là lần gặp mặt cuối cùng.Hay một chia sẻ mộc mạc về vận may, đem lại chút niềm tin vào cuộc sống Về vận may, mỗi người nói một kiểu. Có người nói là sự chiếu cố của ông trời, có người nói là cái phúc tu từ kiếp trước, có người nói là kết quả tất yếu của khoa học. Nhưng tôi luôn tin rằng, người tốt bụng thường sẽ gặp vận may, cơ hội dành cho người có sự chuẩn bị, cũng dành cho người tốt bụng. Ông trời sẽ không để một kẻ xấu đi quá xa càng không để một kẻ ác độc có vận may siêu tốt. Trong cuộc sống,nếu không thay đổi được người khác, ít nhất, hãy để bản thân mãi mãi tốt bụng, mãi mãi hữu hảo. Không liên quan hoàn toàn nhưng cũng có dính dáng đến chủ đề này một tẹo. Mình thấy có nhiều người đặt nặng vấn đề đền đáp khi giúp đỡ một ai đó. Nói chung cứ sống tốt, giúp người khi có thể, và giữ cho mình một niềm tin người được giúp đó cũng sẽ giúp người khác về sau. Một xã hội vì thế sẽ phát triển và trở nên tốt đẹp hơn. Đừng chăm chăm quá nhiều khi giúp người bạn nhé, và rồi tự khắc một ngày vận may sẽ mỉm cười với bạn. Các câu chuyện trong phần này không cùng một chủ đề rõ rệt như các phần trước. Nhưng vẫn thực tế, đong đầy cảm hứng, và phần nào sẽ giúp tìm được câu trả lời cho nhiều vấn đề. Chẳng hạn như có nên làm theo sắp đặt của cha mẹ về sự nghiệp, hay tại sao tôi đọc sách mãi mà vẫn chưa thấy giàu.Tôi không cho rằng con người ta sống là để kiếm tiền, tiền đủ tiêu là được. Đọc sách là để giúp bản thân phong phú hơn, phong phú chính là sung túc, sung túc có thể không có tiền, vì sung túc là về mặt tinh thần. Muốn kiếm tiền thì đi làm kinh doanh, còn đã đọc sách thì đọc sách cho tử tế.Tôi thường nói đùa với bạn: “Tớ không thích tiền, nhưng tớ yêu tiền. Thích là phóng túng, nhưng yêu là kiềm chế.” Tôi nói nếu đọc sách, viết lách có thể giúp tôi kiếm hơn một triệu, tôi sẽ cảm thấy rất tốt, nhưng nếu không kiếm được, tôi cũng sẽ không đau lòng buồn bã, dẫu sao thu nhập hiện tại cũng có thể giúp tôi sống tạm ở thành phố này. Nhưng nếu cái giá phải trả cho việc tôi kiếm được hơn một triệu là không có sự yên tĩnh để đọc sách, viết lách, không có thời gian bầu bạn bên người thân, không có thời gian ở một mình, thì thà tôi đừng kiếm số tiền đó còn hơn. Nghề nghiệp không chia sang hèn, bạn muốn nghiên cứu học thuật thì nên đọc sách. Nhưng có lúc chúng ta quá nhấn mạnh “Trong sách tự có nhà vàng”, quá nhấn mạnh đọc sách là để thành công, mà tiêu chuẩn thành công thật ra rất đơn nhất: kiếm được nhiều tiền. Thế nên mới có nhiều người đọc sách một cách rất đau khổ.