Giới thiệu
Giáo sư biểu tượng học của Harvard, Robert Langdon, tỉnh lại trong một bệnh viện vào lúc nửa đêm. Anh hoàn toàn mất phương hướng và đau đầu dữ dội, cũng chẳng nhớ nổi điều gì về quãng thời gian ba mươi sáu tiếng vừa qua, kể cả chuyện làm thế nào anh lại có mặt ở nơi này hay nguồn gốc của thứ đồ kinh khủng mà các bác sĩ phát hiện thấy trong đồ đạc của anh.
Chỉ ít lâu sau, thế giới của Landon trở nên hỗn loạn khi anh phải chạy trốn khỏi những kẻ lạ mặt ở Florence cùng một nữ bác sĩ trẻ có phần khắc kỷ, Sienna Brooks, người đã vận dụng mưu mẹo khôn khéo để cứu mạng anh. Langdon nhanh chóng nhận ra mình bị mắc kẹt trong chuỗi mật mã do một nhà khoa học xuất chúng sáng tạo nên, một thiên tài mang nỗi ám ảnh về sự diệt vong của thế giới và có đam mê mãnh liệt với một trong những kiệt tác có tầm ảnh hưởng sâu rộng nhất từng được sáng tác: Trường ca Thần khúc của Dante Alighieri.
Xem thêm

“Cảnh báo: Nếu trong bài review của tôi có đoạn nào được đánh dấu spoil, thì đúng thật nó là spoil. Tôi KHÔNG muốn trở thành lý do khiến một fan cuồng vô tình đọc phải spoiler rồi bị phá hỏng cả cuốn sách. Thế nên nếu điều đó quan trọng với bạn, ĐỪNG CLICK VÀO SPOILER.
Nếu không được gì khác, Inferno của Dan Brown đã nhắc tôi rằng dấu interrobang (?!) là một thứ có thật. Và thêm nữa, tại sao dùng một dấu ba chấm… khi bạn có thể dùng… CẢ TRIỆU DẤU BA CHẤM?!
Tôi không thể nghiêm túc với cuốn sách này được. Tôi mất hơn một tháng để đọc nó, và phần lớn thời gian đó là để cười khúc khích vì Robert Langdon đúng là một bông hoa sứt mẻ mong manh.
“Ở đâu đó trong căn hộ, một chiếc điện thoại đang reo. Nó là kiểu chuông vang chói tai, kiểu cổ điển, phát ra từ nhà bếp.
‘Sienna?!’ Langdon gọi với theo, đứng bật dậy.”
Khi một cú điện thoại reo đủ khiến anh hùng của bạn giật mình tới mức phải dùng interrobang, tôi nghĩ có thể kết luận rằng số phận thế giới này coi như xong.
Giờ tôi xin đưa ra một luận thuyết gây tranh cãi, một luận thuyết có đến 99% khả năng sẽ làm bạn mindfuck đến mức bay màu, và luận thuyết đó là:
Inferno KHÔNG phải nói về Dante, hay nghệ thuật Phục Hưng, hay kỹ thuật di truyền gì hết. Inferno đơn giản chỉ là câu chuyện về một người đàn ông — một giáo sư Harvard “đẹp trai,” chuyên ngành “ký hiệu học” — người đã mất trinh trong một đêm hoang dại rồi sáng hôm sau không nhớ gì cả.
“Inferno” duy nhất trong Inferno, bạn biết đấy, chính là ngọn LỬA ĐỊA NGỤC trong quần của Bob Langdon.