Không khó khăn gì để tìm kiếm một người nhìn tiêu cực về cuộc sống, cũng chẳng nhọc công để tìm thấy một người đang lạc lõng trong dòng người qua lại trên hè phố đang cố bước đi từng bước nặng nhọc, như kéo lê cả cuộc đời anh ta hòa vào đoàn người bon chen kia, phải không?
Liệu đã từng có ai phải thốt lên “Ôi sao mà chán đời quá!”, hay những lúc suy sụp, căng thẳng, tự đưa mình vào bờ vực giữa sự sống và cái chết để nắm lấy một tia hi vọng le lói? Bạn ngước nhìn lên bầu trời, và nhận ra nó xám xịt nhường nào, rồi bạn lại thấy tâm trạng mình trùng xuống. Nhưng bạn có để ý, rằng đó là bầu trời đêm ngày bão hay ánh bình minh sáng sớm trên biển không? Sao bạn không thử tìm đến cuốn sách Colorful nhỉ? Chẳng phải để tìm cách vẽ thêm màu sắc cho cuộc sống đâu, mà bạn sẽ được Colorful rót đầy vào cách suy nghĩ, vào trái tim, vào cách nhìn của bạn hằng hà sa số những mảng màu khác nhau.
Cốt truyện của Colorful được thêu dệt nên bằng những yếu tố kì ảo, hoang đường, nhưng Eto Mori đã khéo léo đem những ảo mộng ấy hòa lẫn với cuộc sống thường nhật, tạo nên một sự giao thoa giữa hiện thực méo mó mà tươi sáng với mộng tưởng, huyền ảo tươi đẹp, rất đỗi mơ, rất đỗi thơ, nhưng cũng rất đỗi chân thực. Colorful kể về một linh hồn mang trọng tội, đến mức đáng nhẽ ra không được luân hồn, nhưng tự nhiên được một phiên xổ số may mắn của thiên đình rơi trúng đầu, bèn có cơ hội nhận thử thách lần nữa. Linh hồn ấy trở về nhân gian, nơi đã phạm sai lầm trước khi xuống mồ, với sự chỉ dẫn của một thiên thần, tu hành lại từ đầu bằng cách mượn thân xác ai đó cõi trần và ở trọ trong một thời gian nhất định.
“Môi trường lưu trú nghèo hay giàu, sướng hay khổ, là tùy vào mức độ phạm tội của linh hồn ở kiếp trước, than vãn chẳng được. Nếu việc tu hành diễn ra thuận lợi, kí ức kiếp trước dần quay lại. Giây phút nhớ được tội lỗi của mình đã gây ra cũng chính là lúc kết thúc quá trình ở trọ. Linh hồn sẽ rời khỏi thân xác đi mượn và được đưa về vòng luân hồi.” Đó là những gì linh hồn ấy được phổ biến, một cách mập mờ, và cũng chẳng quan tâm, điều linh hồn ấy quan tâm là mình đã nhập vào cậu bé Kobayashi Makoto vừa tự sát, và tự mua dây buộc bản thân với mớ rắc rối của cậu ta.
Màu hi vọng mới được vẽ ra trong những chương đầu, đã bị cái màu méo mó bẩn đục đè chèn lên ngay sau đó.
Linh hồn nếm trải toàn bộ sự đời của cậu bé, chứng kiến hết thảy những điều méo mo xung quanh Kobayashi Makoto: mối tình đầu đi vào khách sạn với ông chú lớn tuổi, người mẹ hiền từ cặp kè với thầy giáo dạy nhảy Flamenco, ông bố ôn hòa vui mừng hớn hở khi nhìn thấy thất bại của người khác, hay anh trai khó ưa lúc nào cũng tìm cớ quát mắng Makoto,.... Tất thảy mọi thứ đều kinh hoàng, những dối trá và xấu xa ẩn sau từng nụ cười vui vẻ, hạnh phúc được khám phá ra sau những lần thử thách, xé rách mọi mơ ước về một cuộc sống “đong đầy tốt đẹp”.
Nhờ sự lựa chọn khôn khéo ở ngôi kể thứ nhất cùng dòng chảy cảm xúc dào dạt gói trọn trong từng câu chữ, người đọc được Eto Mori dẫn dắt qua từng sự kiện, trải nghiệm những cảm xúc hỗn mang nhất của “Kobayashi Makoto” một cách chân thực đến run sợ. Từng sự kiện nối đuối như hằng hà sa số những vết đao nhẹ nhàng cứa xuống, rồi chém phăng tất cả những gì bạn đã nghĩ đến, bạn đã tưởng tượng, hay tất cả những mơ mộng định hình của bạn về cốt truyện. Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, giận dữ nối tiếp giận dữ, buồn thương nối tiếp buồn thương, xót xa nuối tiếc căm hơn đau khổ cứ thế cứ thế trào lên, một cơn đại hồng thủy của cảm xúc ập xuống lòng người đọc một cách nhẹ bẫng, như rửa trôi hết thay mọi tưởng tượng.
Bạn sẽ phải run lên khi nhìn thấy sự thật được phô bày trước mắt, từng lời giải thích của Purapura – thiên thần phụ trách giúp đỡ “Kobayashi Makoto” như thắp sáng lên một ngọn đèn, chiếu tỏ cho “Kobayashi Makoto” những gì Kobayashi Makoto từng cảm nhận, từng trải qua.
Và cứ thế, bức tranh cuộc đời “mới” của linh hồn được quệt lên một lớp màu xám xịt, tăm tối đến vô cùng.
Nhưng những gì “Makoto” thấy là tất cả của sự thật?
Có bao giờ “Makoto” đặt câu hỏi “vì sao” cho tất thảy sự việc?
Bức thư dài tám trang của người mẹ, lời tâm sự của cha, tiếng nghẹn ngào tức giận của người anh trai... từng chút, từng chút một đổ vào bức tranh đang xám xịt tối đen kia những màu sắc kì lạ, màu của yếu đuối, màu của khát vọng, hay mớ màu lộn xộn của u buồn, phiền não, tuổi trẻ, tương lai,.... dần dần làm đầy bức tranh cuộc sống chân thực đến trần trụi mà cũng thơ mộng tựa giấc mơ buổi ban trưa.
“Nếu cuộc đời là một bức tranh, thì cuộc đời của mẹ là một bức tranh quá đỗi bình thường”
“Mẹ đã cứ cha trong suốt khoảng thời gian thất nghiệp.”
“Mẹ thường xuyên ganh tị với họ”
“... Trong hai năm trời như vậy, cha tiếp tục đi làm như người đã chết”
“... mẹ sẽ tiếp tục sống và chết đi như một người nội trợ bình thường”
“Mitsuru dự định ôn tập lại trong vòng một năm, và sang năm sẽ thi lấy học bổng. Như thế Makoto có thể đi học trường tư thục”
“Cha muốn nói rằng, chuyện gì rồi cũng sẽ qua đi. Nghe nó dễ dàng phải không, nhưng sự thật là như vậy đấy.”
Mỗi lời tâm sự, mỗi lời bộc bạch, đều vô lí tới mức hợp lí, chân thực tới mức xa lạ. Nó giống như một hòm rương kho báu được cất giấu ở đảo xa mà không có khóa, chỉ chờ người thủy thủ tìm đến, để nó có thể bật tung ra tất cả những gì xinh đẹp nhất, phô bày ra hết thảy mọi góc nhân gian.
“Makoto” liệu sẽ còn tiếp tục nhìn gia đình mình, hay thậm chí là cuộc sống xung quanh, với cái tông màu lạnh lẽo kia nữa không khi cậu đã biết rõ người mẹ chỉ muốn tìm kiếm một bản thể hoàn toàn khác của mình, “một người mà chính bản thân mình chưa gặp bao giờ, không chỉ đơn giản là một người nội trợ, một người mẹ bình thường”, khi cậu đã tường tận lí do người cha đã ăn mừng khôn cùng khi thấy những sếp lớn của công ty bị bỏ tù do vi phạm pháp luật, không những thế còn trì chiết tất cả những nhân viên có ý can ngăn kế hoạch phát triển theo hướng cực đoan của ông ta, trong đó có cha Makoto; khi “Makoto” đã chứng kiến người anh mình quyết định thi trễ đại học một năm vì một thằng em trai mà mình đã “chăm sóc, không rời mắt khỏi nó, thằng em trai lúc nào cũng trong tầm mắt tao suốt mười bốn năm trời ấy đột nhiên nằm chết trên giường trong một buổi sáng bình thường không có gì xảy ra”?
Những tông màu của gia đình nhà Kobayashi đang dần dần chuyển hóa theo từng khám phá của “Makoto”, nhưng đen chuyển thành trắng thôi chưa đủ, mà những chuyện tưởng chừng như chỉ có một màu đơn giản, hóa ra lại có vô số những mảng màu còn ẩn giấu.
Colorful – lăng kính của cuộc sống
Cuốn sách giống như một tấm kính vạn hoa, phô bày cho người đọc những góc nhìn khác nhau về từng lát cắt trong cuộc đời, về từng loại người khác nhau, về những bí mật muôn hình muôn vẻ ẩn sau từng nụ cười thường trực trên mặt. Từng mảng màu đầy hỗn tạp của cảm xúc, của trái tim còn đang thổn thức ấy, hòa vào nhau thành một bức tranh hoàn chỉnh, bức tranh mang tên “Đời”.
“Có đen thì cũng có trắng.
Có đỏ thì cũng có xanh và vàng.
Có màu sáng và cũng có màu tối.
Có màu thật đẹp, cũng có màu khó coi.
Tùy theo từng góc độ mà ta có thể nhìn thấy sắc màu nào.”
Colorful không phải một tác phẩm có tình tiết bình thường, nó hoàn toàn với đống tiểu thuyết “trọng sinh” thông thường, không chỉ bởi lời thắc mắc to đùng theo ta từ đầu câu chuyện “Tội lỗi linh hồn mắc phải là gì?”, mà còn bởi một lẽ, liệu chuyện bình thường có đủ sức để thu hút trái tim độc giả, lôi kéo, thôi thúc chúng ta lật giở ngay sang tiếp theo?
Phim hay chờ kết, Colorful cũng vậy, tội lỗi của linh hồn được hé lộ ngay phút chót, khi thời hạn sắp kết thúc, trong một hồi chuông dài ngân vang của cảm xúc kìm nén suốt bao lâu nay.
“Tôi đã phạm tội sát nhân phải không?
Tôi đã giết người,
“...”
“Đã giết chính mình.”
“...”
“Tôi đã giết tôi.”
Cắn chặt môi lại, tôi nói tiếp.
“Linh hồn này chính là linh hồn của Kobayashi Makoto, người đã tự sát”
Bởi vì một lẽ, Makoto chưa bao giờ thay đổi, cậu ta chỉ trở lại đúng với hình dạng ban đầu của ban thân.
Có lẽ mọi người trong nhân gian này cũng vậy, chưa ai từng thay đổi, nếu ta nhìn họ bằng con mắt của tình yêu thương, cố gắng tìm hiểu họ, biết đâu đấy, chính ta khám phá ra nguyên hình gốc của họ, và biết đâu đấy.... chúng ta đã cứu sống họ?
Kobayashi Makoto cũng vậy, cậu đã được Shoko cứu như thế.
Kết
Colorful gieo vào lòng người đọc một màu sáng của hi vọng, màu sắc của sự khởi đầu, của tình yêu thương chan chứa, của tình cảm gia đình sâu lắng xót xa ngọt ngào. Cuốn sách nhận được giải thưởng của Then Sankei Child Books Publishing and Culture Award lần thứ 46. Tiểu thuyết này cũng được chuyển thể thành phim điện ảnh, phim hoạt hình và kịch truyền thanh.
Eto Mori không đao to búa lớn, không đanh giọng bắc loa gào thét bảo mọi người phải sống thế nào, phải nhìn nhận cuộc đời ra sao, Colorful dưới ngòi bút của cô không còn là câu chuyện của những ngôn từ sáo rỗng, mà rất đỗi nhẹ nhàng, tựa ngôi sao băng vụt qua bầu trời, điểm một chút cay nghiệt, chan một chút nước mắt, đong một chút cảm xúc, và cuối cùng, tất cả đều được thổi bay đi.
Bay vào trái tim người đọc, lan tỏa như hạt bồ công anh đung đưa trong gió, vút cao lên như những chiếc máy bay giấy được ném lên trời xanh. Đến khi gập trang sách lại, bạn chợt nhận khóe mắt bạn đã cay xè, và chỉ một chút thôi, bạn cảm thấy trái tim bạn đã được rót vào một chút gì đó.
Tác giả: Quỳnh Anh - Bookademy
Deal mua sách giá tốt tại: https://bit.ly/2MC9TkF
------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn
Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3
Tôi bị cuốn hút bởi cuốn tiểu thuyết này, cả do trang bìa và cốt truyện chung. Lúc đầu, phong cách viết của nó không phải là sở thích của tôi, và tất cả đều có cảm giác giống như một câu chuyện hư cấu của người hâm mộ cả về văn xuôi và cốt truyện. Tuy nhiên, tôi đã đọc toàn bộ cuốn sách trong một ngày, muốn biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, và khi đọc được nửa trang, sự do dự của tôi giảm dần và tôi ngày càng xúc động hơn. Tôi yêu linh hồn sống trong Makoto, thiên thần ngổ ngáo Prapura và cách câu chuyện của gia đình diễn ra. Tôi yêu sự hóm hỉnh, tình yêu sâu sắc dành cho nghệ thuật xuyên suốt và những tình cảm xúc động khi hoàn thành cuốn tiểu thuyết. Tôi vẫn đang hình dung ra dòng sông vào mùa đông với làn nước trong vắt, lớp học nghệ thuật đầy ánh chớp và một thiên thần với chiếc ô trắng bằng ren, thứ thực sự không phải phong cách của tác giả. Tôi rất vui vì tôi được mắc kẹt với nó!