“Không chao đảo thì không phải là người lớn, phải ngàn lần tranh đấu mới có thể trưởng thành. Có đau đớn mới là tuổi trẻ? Nếu vậy thì có chao đảo mới trở thành người lớn. Đúng vậy, có chao đảo một chút cũng không sao, sự dao động của bạn và của tôi là hành trình hết sức tự nhiên mang tên ‘trưởng thành’.”
“Cuốn sách này được viết cho bạn - người đang chao đảo bên ngưỡng cửa trưởng thành. Tôi trưởng thành sớm hơn bạn một chút, đôi khi vẫn còn hành xử chưa ra dáng người lớn lắm, tôi viết cuốn sách này để ‘lắng nghe’ câu chuyện của bạn. Hẳn bạn sẽ lấy làm lạ, sách là phương tiện để ‘nói’, vậy mà tôi lại muốn thông qua sách để ‘lắng nghe’? Đúng vậy, tôi không muốn đơn phương lên lớp về những bí quyết trưởng thành. Tôi chỉ muốn làm một thính giả chân tình và cởi mở, giúp bạn đích thân cất lời, nói ra những vấn đề của bản thân. Đọc chỉ giúp bạn rút ra kết luận mà thôi, nhưng một khi nói ra, bạn sẽ tìm ra cách chữa trị cho chính mình. Vậy nên, cùng với cuốn sách này, bạn hãy bắt đầu câu chuyện đè nén, chất chứa trong lòng bấy lâu nay…”
Xem thêm
Một khía cạnh khác rất nhân văn trong "Trưởng Thành Sau Ngàn Lần Tranh Đấu" chính là cách tác giả nhìn nhận sự cô đơn. Thay vì coi đó là điều tiêu cực cần tránh, Rando Kim khuyên người đọc nên học cách sống chung với cô đơn, thậm chí tận dụng nó như một khoảng lặng để lắng nghe bản thân.
Ông chia sẻ rằng những giây phút cô đơn thường là lúc con người thật sự nhìn thấu chính mình – những mong muốn thầm kín, những nỗi sợ chưa gọi tên, và cả những khát vọng chưa đủ dũng cảm theo đuổi. Nếu ta dũng cảm đối diện với nó, cô đơn sẽ không còn là một lỗ hổng, mà trở thành bệ phóng cho sự trưởng thành.
Sự cô đơn, qua lăng kính của cuốn sách, là một người bạn đồng hành – không phải để trốn chạy, mà là để thấu hiểu.