Sáng nay tôi đọc được trên newfeed một post rất hay của một bạn nữ. Bạn đặt ra câu hỏi rằng tại sao phụ nữ chúng ta cứ phải trông ngóng quà tặng và sự tôn vinh trong ngày 08/03 từ những người đàn ông, mà quên mất rằng chúng ta hoàn toàn có thể tự dành tặng những điều đẹp đẽ nhất cho mình, trong suốt 365 ngày của năm chứ không chỉ duy nhất ngày Quốc tế Phụ nữ? Và đáng yêu hơn, bạn gợi ý rằng bên cạnh rất nhiều lựa chọn thường thấy như giày dép, nước hoa, son phấn, quần áo v.v… thì giả dụ như món quà mà người phụ nữ có thể dành tặng chính mình chỉ đơn giản là một cuốn sách, thì đó sẽ là cuốn nào? Tôi vô cùng hạnh phúc vì bên dưới post đó ít cũng phải gần 50 comment từ rất nhiều phụ nữ đủ mọi lứa tuổi, với vô vàn gợi ý hay ho và hấp dẫn (Dẫu sao thì tôi cũng luôn cảm thấy bị thu hút rất nhiều bởi type phụ nữ biết quan tâm tới đời sống tinh thần).
Câu chuyện trên đã thôi thúc tôi viết ra bài review này, về 8 cuốn sách ở mọi lĩnh vực mà tôi nghĩ là bất cứ người phụ nữ nào cũng có thể tự dành tặng chính mình để cuộc sống thêm màu sắc và cuộc đời thêm vui.

1. Là người phụ nữ như tôi mong muốn: Đơn giản là bởi người phụ nữ nào cũng đang và có thể đã từng là một cô gái nhiệt thành với rất nhiều ước mơ.

Thông điệp xuyên suốt của cuốn sách này chính là một lời động viên nhiệm màu, mà bản thân tác giả là minh chứng sống cho việc một người phụ nữ có thể quyết liệt với ước mơ của mình đến thế nào, cũng như sự quyết liệt đó có thể kéo giấc mơ lại gần với cô ấy ra sao. Bất cứ cô gái nào đang tìm kiếm động lực để thực hiện một điều gì đó đều rất nên “tham vấn” cuốn sách này!

2. Mảnh nhỏ diệu kỳ: Bởi vì cô gái nào cũng cần cảm thấy mình được chăm sóc và nâng niu. 

Khi có ai đó nhờ tôi giới thiệu một cuốn sách Thời trang, thông thường tôi sẽ chọn một cuốn về quần áo nói chung – nhưng dạo gần đây có một cuốn sách về Nội y làm tôi rất chú ý và muốn kể với các bạn. “Mảnh nhỏ diệu kỳ” giống như một cuốn Bách khoa toàn thư chứa đựng tất tần tật mọi điều phụ nữ cần biết về những món đồ Nội y tuy bé nhỏ mà quan trọng bậc nhất. Có quá nhiều hiểu lầm và sự mù mờ trong tôi đã được cuốn sách này soi tỏ, nhưng bạn biết điều tuyệt vời nhất tôi học được là gì không? Bởi vì Nội y là một món đồ mặc bên trong, nên đó chính là điều mà chúng ta dành tặng cho bản thân mình. Gọng của chiếc áo lót làm bạn thấy đau ư? Bỏ nó đi. Phần đai áo siết chặt làm bạn khó thở ư? Bỏ nó đi. Phần mút độn quá đà làm ngực bạn o ép ư? Vớ vẩn, bỏ nó đi. Chất liệu của chiếc quần này gây khó chịu ư? Bỏ nó đi. Đúng vậy, hãy vứt bỏ tất thảy những thứ nhàm chán, cũ kỹ, rách, tuột chỉ, bạc màu… và sẵn sàng chiêu đãi bản thân bởi những thứ tốt nhất mà bạn có thể có - sự “chăm sóc và nâng niu” rốt cuộc là điều mà bạn nên tự dành tặng cho mình trước khi có ai đó làm nó giùm cho bạn.

3. Một tập thơ bất kỳ của Nguyễn Thiên Ngân: Bởi vì tôi chưa từng gặp bất cứ người phụ nữ nào mà lại không mơ mộng (theo cách này hoặc cách khác). 

Tôi vốn không đọc nhiều thơ lắm, nhưng thơ của Nguyễn Thiên Ngân thì tôi đọc không sót một tập nào. Trong lành và dễ thương như trái dừa xiêm uống vào buổi trưa hè, mỗi một bài thơ của Nguyễn Thiên Ngân lại một bước đưa bạn vào không gian của những điều đơn giản, bình yên, nhưng lại ẩn chứa rất nhiều “hậu vị ngọt ngào” của sự chiêm nghiệm đằng sau. 

4. Eat Clean: Bởi vì tôi quan niệm “sự xinh đẹp” là phải đi liền với “sức khỏe”. 

Sâu sắc hơn một cuốn sách viết về phương pháp giảm cân đang hot nhất hiện nay, Eat Clean mở ra những hiểu biết mới mẻ và đầy thuyết phục về chuyện ăn kiêng, và đặc biệt nghiêm túc về cái gọi là “phẩm chất của thực phẩm”. Không phải đo đếm calories cầu kỳ, không cần tập hùng hục như trâu, không nhất nhất loại bỏ một nhóm thực phẩm cố định… Eat Clean chỉ đơn giản là kiểm soát thật tốt nguồn nguyên liệu và phương thức chế biến để có thể tận dụng tối đa giá trị dinh dưỡng của thực phẩm – đây mới chính là cách để kiểm soát và duy trì cân nặng thật dài lâu. Với Eat Clean, bạn ăn bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là bạn ăn cái gì! 

5. Ăn, Cầu nguyện, Yêu: Bởi vì người phụ nữ nào cũng nên có lúc được ngồi lại với chính mình

Cuốn sách là hành trình du lịch qua 3 đất nước Ý, Ấn Độ và Indonesia của nữ nhà văn Elizabeth Gilbert (còn gọi là Liz) đang rơi vào giai đoạn “trầm cảm tuổi 30” – sở hữu tất cả nhưng lại cảm giác chẳng có gì đáng để thiết tha. Chính vì thế, đối với Liz, chuyến du lịch cũng là chuyến du hành đi vào nội tâm cô. Trải nghiêm của Liz tại Ý hẳn sẽ làm nức lòng những tâm hồn khoái chuyện vui chơi – vì hẳn là chẳng có dân tộc nào trên Thế giới này thông thạo chuyện mưu cầu và hưởng thụ hạnh phúc hơn người dân của đất nước hình chiếc ủng. Nếu bạn là người từng có trải nghiệm hoặc có kiến thức về lĩnh vực tôn giáo, những gì mà Liz giác ngộ được trong khóa tu tại Ấn Độ hẳn sẽ làm cho bạn cảm thấy thỏa mãn. Còn cá nhân tôi thì yêu thích nhất vẫn là những tháng ngày Liz sống tại Bali (Indonesia) – một nơi chốn quyến rũ với biển xanh cát trắng, núi đồi trùng điệp, ruộng đồng bát ngát xanh, chợ địa phương ê hề sản vật, những con người chất phác và đặc biệt là văn hóa Đông Nam Á đậm đặc không thể trộn lẫn. Những trải nghiệm về tình yêu và những mối quan hệ giữa con người với con người của Liz với nơi này là điều mà tôi nghĩ bất cứ cô gái nào cũng nên được một lần nếm trải: Đôi khi mất cân bằng trong tình yêu lại là cách tốt nhất để giúp ta cân bằng lại cuộc sống.


6. Trái tim đàn bà: Bởi vì tôi yêu cuốn sách này tới mức tôi sẽ nhắc đi nhắc lại về nó cho tới khi tất cả những người phụ nữ quanh tôi mua nó thì mới thôi.

Tôi luôn luôn tìm đến cuốn sách này như một sự an ủi mỗi khi tôi cảm thấy lòng mình rầu rĩ nhất. Tôi sẽ mở random ra một trang và đọc xuôi về sau, kỳ lạ thay kiểu gì tôi cũng sẽ tìm thấy câu trả lời cho mình ở đâu đó giữa những trang viết ấy. Thông điệp của cuốn sach là hữu ích với tất cả mọi phụ nữ trên đời, từ cô thiếu nữ trẻ măng đến thiếu phụ đã làm mẹ, từ bà giám đốc cho tới chị lao công, từ một em nhỏ 7 tuổi cho tới người đàn bà tóc điểm bạc… Bởi vì dù có là ai và ở lứa tuổi nào đi chăng nữa thì họ vẫn có chung một thứ giống nhau: Trái tim của Đàn bà. 


Tác giả: Hà Anh - Bookademy

------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Đăng ký để trở thành CTV của Bookademy tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3

Xem thêm

Còn nếu có ai đó hỏi tôi muốn trở thành kiểu phụ nữ như thế nào trong hai nhóm phụ nữ ấy, tôi nghĩ mình sẽ muốn trở thành người giống như Diana Von Furstenberg. Khi còn là một cô bé, tôi không biết mình muốn làm gì, nhưng tôi luôn biết mình muốn trở thành người phụ nữ như thế nào. Tôi muốn làm chủ cuộc sống của bản thân, tự do và tự lập. Tôi biết là sự tự do chỉ có được nếu tôi biết tự chịu trách nhiệm với bản thân và những hành động của mình – xin để tôi được khẳng định một cách triệt để hơn – là khi tôi biết cách trở thành người bạn thân nhất của chính mình. Cuộc sống không phải lúc nào cũng là một chuyến đi êm đềm. Vật đổi sao dời, người đến rồi lại đi, chướng ngại vật sẽ xuất hiện và làm xáo trộn những dự định ban đầu, nhưng có một điều chắc chắc là bạn luôn có bản thân mình để làm bạn đồng hành. Và quả thực như vậy, xuyên suốt cuộc đời mình cũng như sự nghiệp thời trang lừng lẫy của bản thân, Diana Von Furstenberg chưa từng khi nào quên đi “người bạn thân” gắn bó và trung thực nhất ấy. Lúc nào bà cũng tự nói với bản thân, mình phải trở thành người phụ nữ mình mong muốn, và chắc đó cũng là lý do mà cuốn sách Là người phụ nữ như tôi mong muốn được ra đời. Cuốn sách là câu chuyện về cuộc đời của một người phụ nữ độc lập, tự tin và phong cách, là quá trình Diana Von Furstenberg biến giấc mơ của mình thành sự thật, và cũng là những trải nghiệm trong tình yêu, trong hôn nhân, gia đình và sự nghiệp mà bà muốn kể lại cho mọi người cùng biết. Khi đọc cuốn sách này tôi đã phải ngừng lại ít nhiều sau mỗi phần của nó, để ngẫm nghĩ, để trầm trồ thán phục, để thầm ngưỡng mộ và cũng thật nhẹ nhàng khi trong lòng tôi đã bắt đầu nuôi dưỡng những khát khao được trở thành người phụ nữ mạnh mẽ, tự tin và thông minh như Diana Von Furstenberg. Cuốn sách Là người phụ nữ như tôi mong muốn được chia ra làm hai phần lớn. Phần một nói về cuộc đời riêng tư của tác giả, về gia đình, tình yêu, các mối quan hệ và con cái, bao gồm 3 phần nhỏ là Nguồn cội, Tình yêu, và Vẻ đẹp. Phần hai là sự nghiệp thời trang mà bà theo đuổi, trong đó cũng có 3 phần nhỏ hơn là Giấc mơ Mỹ, Sự trở về và Kỷ nguyên mới.

Diane von Furstenberg được mệnh danh là nhà thiết kế có tầm ảnh hưởng nhất nhì làng thời trang đương đại – “mẹ đẻ” của chiếc đầm quấn (wrap dress) huyền thoại làm mê say biết bao phụ nữ trong suốt hơn 4 thập kỷ qua. Sinh trưởng trong một gia đình khá giả với đầy đủ tình yêu thương của cha mẹ, chính thức bước chân vào một gia đình thuộc hoàng tộc Đức bằng một hôn lễ với Hoàng tử Egon von Furstenberg khi mới ngoài 20 tuổi. Những tưởng người phụ nữ này sẽ thảnh thơi sống hết cuộc đời mình trong giàu sang và danh tiếng, nhưng ngạc nhiên thay, bà lại có một suy nghĩ táo bạo và hết sức thức thời vào giai đoạn đó: “Tôi không muốn mình mãi là một nàng công chúa Châu Âu sống trên Park Avenue với cuộc sống suy đồi giả tạo. Người phụ nữ ấy nhất định không phải là người mà tôi mong muốn trở thành.” Bà lựa chọn tự quyết định cuộc đời mình, gây dựng cho mình một sự nghiệp đáng mơ ước cũng như một tiếng nói truyền cảm hứng đầy sức mạnh lan tỏa. Bên cạnh những di sản vật thể như chiếc đầm quấn và một doanh nghiệp triệu đô, điều mà người phụ nữ mong muốn để lại cho thế hệ sau là một tâm niệm hết sức nhân văn: “Vì tôi đã được trở thành người phụ nữ mà tôi muốn trở thành, tôi muốn truyền cảm hứng và tạo điều kiện cho những người phụ nữ cũng làm được như vậy.” Và tất cả những di sản tinh thần này đã được bà gói gọn lại trong một cuốn tự truyện mang tên: Là người phụ nữ như tôi mong muốn Bài học dành cho mọi người phụ nữ : hãy độc lập và đừng e ngại điều gì! Diane von Furstenberg đã đặt những bước đầu tiên thâm nhập làng thời trang New York bằng một quan điểm vững chãi về kiểu người phụ nữ mà bà muốn trở thành: “Người phụ nữ độc lập và không cần dựa dẫm vào tài chính của đàn ông.” “Tư tưởng độc lập” là nguồn cội cho tinh thần của Diane von Furstenberg, nhưng điều giúp bà vững bước trên hành trình hơn 40 năm qua chính là bản lĩnh không e ngại bất cứ điều gì. Câu nói mà Diane nhắc đi nhắc lại trong mỗi buổi diễn thuyết, mỗi buổi phỏng vấn, mỗi bài phát biểu là học được từ mẹ bà: “Fear is not an option” (Sợ hãi không bao giờ được tính là một sự lựa chọn). Trong cuốn sách Là người phụ nữ như tôi mong muốn, bà Furstenberg đã cho người đọc thấy được cuộc sống phi thường của mình – từ thuở ấu thơ ở Bỉ, những ngày tuổi thanh xuân với cương vị một công chúa Châu Âu, cho đến khi sáng tạo ra được chiếc váy trở thành biểu tượng cho sự độc lập và nhiệt huyết của các thế hệ phụ nữ. Với sự chân thành đáng quý, Diane đã khai thác một cách sâu sắc ý nghĩa cuộc sống của một người phụ nữ. Bà chia sẻ vô cùng cởi mở về sự nghiệp và gia đình của mình, quá trình vượt lên căn bệnh ung thư, công cuộc gây dựng nên một thương hiệu toàn cầu cũng như truyền cảm hứng cho những người phụ nữ khác. Cuốn tự truyện hấp dẫn đến từng chi tiết này đã thành công vang dội như chính vị tác giả đã viết ra nó. Hàng triệu phụ nữ đã và đang được truyền cảm hứng sâu sắc từ chính những bài học trong cuốn sách. Còn bạn, bạn học được điều gì từ nữ cường nhân này?

Những gì trong bức ảnh này đã trở thành một ý tưởng cảm hứng cho mình. Nhìn vào bức ảnh (sau khi chụp) mình đã nghĩ đến cuốn sách “Ăn, cầu nguyện và yêu”. Mỳ ý, trà và giấy nhớ có chữ “Love”. Đó quả là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Xét cho cùng thì cuộc sống đôi khi vẫn cho ta những điều bất ngờ mà bản thân ta không thể dự tính trước được. Quay trở lại với “Ăn, cầu nguyện và yêu”, thì mặc dù bản thân mình có cuốn sách đó, nhưng mình lại chưa bao giờ đọc. Mình đã “ăn gian” bằng cách xem bộ phim chuyển thể từ cuốn sách đó. Dù mới chỉ xem phim, nhưng bộ phim đã cho mình nhiều cảm xúc và cảm thấy có ý nghĩa với những thông điệp mà “Ăn, cầu nguyện và yêu” truyền tải. Mình đọc bình luận của các bạn đã đọc cuốn sách này, thì các bạn bảo là cuốn sách viết chi tiết hơn, chạm vào lòng người đọc sâu sắc hơn. Nhưng nhìn chung, thông điệp không có gì là khác, nên mình sẽ viết ra cảm nhận qua phim và mối liên hệ giữa “Ăn, cầu nguyện và yêu” với bức ảnh của mình. Trong tác phẩm này, tác giả Elizabeth Gilbert (tên gọi thân thương là Liz) đã viết nên câu chuyện của cuộc đời mình thông 3 từ khóa chính là ĂN, CẦU NGUYỆN VÀ YÊU. Ăn, cầu nguyện và yêu là gì? Câu chuyện nói về bản thân tác giả trong công cuộc đi tìm kiếm hạnh phúc, tự do và bản ngã. Sau kết thúc với cuộc sống hôn nhân vợ chồng cũng như tình yêu đầy say mê, lãng mạn nhưng lại bất an với người tình sau đó, Liz rơi vào hoàn cảnh kiệt quệ về mặt tinh thần. Con đường tìm kiếm hạnh phúc của Liz trải dài qua 3 lãnh thổ gắn liền với tên tựa đề. Ăn (Italy), nơi mà Liz đã sống một cuộc đời đầy phóng khoáng và tự do trải nghiệm. Liz thỏa mái ăn những gì thuộc về nước Ý, thỏa mái gặp gỡ và trò chuyện với bạn bè. Liz cho mình thỏa mái đi đến tột cùng những cảm xúc mãnh liệt, niềm vui thích khát khao, thỏa sức ăn những gì mà bản thân thích cho dù bị béo lên và không thể mặc vừa đồ nữa. Tiếp đến là Cầu nguyện (Ấn Độ). Nhắc đến Ấn Độ thì chúng ta không thể không nghĩ ngay đến việc cầu nguyện và những điệu nhảy. (Phụ nữ Ấn Độ bằng một cách nào đó mang một vẻ đẹp rất thần linh và đàn ông Ấn Độ cũng mang một vẻ đẹp rất lịch lãm nữa chứ. Nhất là diễn viên trên phim :)). Quay lại, tại Ấn Độ, nơi gắn liền với sự linh thiêng của các tu viện (gọi là Ashram), nơi con người đến với sự cầu nguyện toàn tâm toàn ý để tìm về bản ngã, đưa bản thân vào sự thuần khiết và tĩnh lặng sâu trong mình. Ở chốn tâm linh nơi tâm khảm, con người học cách tha thứ và được tha thứ. Liz cũng vậy. Nơi đây đã dẫn dắt Liz đến với trạng thái tĩnh lặng để tha thứ cho tất cả. Cuối cùng là Bali, Indonesia, nơi Liz đã tìm kiếm được tình yêu đích thực, cũng như sống trong tràn ngập tình yêu thương giữa con người với con người. Kết hợp khung cảnh thiên nhiên của Bali, tình yêu giữa người với người trở nên đơn giản và thật bình dị. Đây cũng là điểm kết thúc chuyến hành trình tìm kiếm những gì thuộc về chính mình của tác giả. 2. Thông điệp Trong tác phẩm ấy đã có rất nhiều thông điệp hay và ý nghĩa dành tặng cho độc giả, đặc biệt là những người phụ nữ sống trong xã hội hiện đại như hiện nay. Trên một trang tạp chí là Elle.vn có đưa ra những câu nói hay của Liz trong bộ phim. Nhìn chung lại, với mình của hiện tại thì mình thích nhất 5 câu nói như sau: “You are, after all, what you think. Your emotions are the slaves to your thoughts, and you are the slave to your emotions.” Sau tất cả, bạn là chính những gì mà bạn nghĩ. Cảm xúc của bạn là nô lệ của suy nghĩ chính bạn và bạn là nô nệ của cảm xúc chính bạn. “I’m choosing happiness over suffering, I know I am. I’m making space for the unknown future to fill up my life with yet-to-come surprises.” Tôi biết tôi đang lựa chọn hạnh phúc hơn là chịu đau khổ. Tôi đang tạo ra khoảng trống cho những gì không thể biết được ở tương lai để lấp đầy cuộc sống của tôi với những điều ngạc nhiên chưa đến. “We don’t realize that, somewhere within us all, there does exist a supreme self who is eternally at peace.” Chúng ta không nhận ra rằng, ở một nơi nào đó trong tất cả chúng ta tồn tại một sự yên bình của riêng mình “Smile with face, smile with mind, and good energy will come to you and clean away dirty energy.” Hãy nở nụ cười với khuôn mặt, nở nụ cười với tâm trí và một nguồn năng lượng tốt sẽ đến với bạn và xóa sạch đi nguồn năng lượng xấu. “I think I deserve something beautiful.” Tôi nghĩ mình xứng đáng với những điều xinh đẹp. 3. Mối liên hệ với bức ảnh Ban đầu, đĩa mỳ ý này ra đời với mục đích là đồ ăn đêm phục vụ cho một con bé ham ăn và ham bày vẽ, còn cốc trà xanh quất mật ong này được phục vụ cho một đêm không ngủ được. Một mặt khác, tệp giấy nhớ kia góp mặt chỉ để làm màu và mình viết đại một từ nảy ra trong đầu mình ở những giây đầu tiên. Cũng chỉ là vô tình.Mối liên hệ giữa 3 thứ trong ảnh có thể dễ hiểu là đại diện cho “Ăn, cầu nguyện và yêu”. Mỳ ý gắn với ăn, nơi tác giả buông lỏng giác quan của mình với đồ ăn béo gậy của đất nước hình chiếc ủng lãng mạn. Cốc trà này là điểm thú vị nhất mình muốn ghi lại. Cốc trà đại diện cho sự cầu nguyện. Trà khiến mình nghĩ đến giây phút chánh niệm. Chánh niệm tức là đưa bản thân sống ở giây phút hiện tại, tâm trí cảm nhận những gì đang diễn ra. Uống trà khiến mình cảm thấy tĩnh tâm và cảm nhận hương vị thực sự của trà, cảm nhận hơi nóng của trà phả vào mặt, mắt nhìn vào màu trà, mũi gửi lấy hương thơm, lưỡi cảm nhận vị chát của trà, vị chua của quất, cũng như vị hơi ngọt của mật ong và tai lắng nghe nhịp thở của chính mình. Đó là giây phút yên bình nhất mà tâm mình ngồi với chính tâm mình. Đó là giây phút mình cầu nguyện để xây dựng lại tinh thần cho chính mình. Ghi chú này là một kỉ niệm. Bởi vì, có thể sau này khi nhìn lại, mình sẽ chẳng còn nhớ mùi vị của món mỳ ý do mình làm, cũng như cốc trà quất mật ong do mình pha, nhưng mình biết là tại thời điểm khi đó cảm xúc của mình là chân thật, chân thật với chính mình.

Hành trình đầu tiên tại Ý là bước khởi đầu giúp Liz chấp nhận tình trạng của chính cô và xem nó “như là một trận chiến”. Với hầu hết phụ nữ khi bị trầm cảm, họ thường vội vàng tìm quên trạng thái tiêu cực bằng mọi giá và cố phản kháng lại những cảm xúc thông thường của bản thân hoặc cân đo đong đếm giới hạn mình trong những quy ước về tiền tài, được mất… Liz tự cho phép cô đi tới “tận cùng” của cảm xúc qua nhiều cuộc đấu tranh và đối thoại với nội tâm. Bằng các trải nghiệm “rất đời thường”, nước Ý hiện lên trong mắt cô đầy gợi tình và trần trụi. Từ ẩm thực, văn hoá đến con người Ý, tất thảy đều khiến cô háo hức tìm hiểu và say mê. Cô ăn những gì cô thích và mặc kệ những số đo trên cơ thể. Cô học tiếng Ý bởi với cô “tiếng Ý là ngôn ngữ đẹp và quyến rũ nhất trên thế giới”, cô học chỉ “để muốn mình gợi tình và hạnh phúc trở lại” mà thôi. Thật đàn bà biết bao ! Nếu như nước Ý đã giúp Liz “gom nhặt lại chính mình – bằng cách thưởng thức những thú vui vô hại – thành một ai đó trọn vẹn hơn nhiều” thì tại Ấn độ cô đã học cách làm chủ suy nghĩ của mình thông qua việc tu tập cầu nguyện và thiền định. Tại cuộc hành trình tâm linh này, cô tìm đến với Ashram của các sư phụ mà cô hằng ngưỡng mộ, dần dần học được cách tha thứ và từ bỏ, hiểu rằng “Thiền Vipassana dạy rằng đau buồn và phiền toái là không thể tránh khỏi trong cuộc đời này, nhưng nếu ta có thể gieo trồng trong ta sự tĩnh lặng đủ lâu dài, cuối cùng ta sẽ cảm nhận được chân lý rằng tất cả mọi điều (cả bất tiện và dễ chịu) cuối cùng rồi cũng qua”. Những trải nghiệm tâm linh của Liz tại Ấn độ phần nào giải thích được tại sao ngày nay con người ta lại tìm đến Tôn giáo như một sự cứu rỗi tâm hồn nhưng thông qua Liz, tôi đã hiểu thêm một điều rằng “tự ta có thể chấm dứt việc này, từ bên trong ta”, cầu nguyện và thiền định chỉ là câù nối giúp ta đối thoại một cách nghiêm túc và trung thực nhất với chính mình để ta sáng suốt lựa chọn con đường tiếp theo. Đảo Bali – Indonesia là nơi Liz đã tìm thấy được tình yêu trọn vẹn, không phải là thứ tình yêu hời hợt và nông nổi của tuổi trẻ. Hòn đảo xinh đẹp như là chất xúc tác cuối cùng để Liz giải thoát mình khỏi những băn khoăn, đau khổ trước đó dù cô biết rằng đấy chưa hẳn là kết thúc. Tại đây, cô gặp gỡ những con người mới mà theo cô họ là “những bậc thầy cân bằng toàn cầu” và cô muốn “học cách đứng vững trong thế giới hỗn loạn này”. Cô hoà nhập và mở lòng mình với tất cả bằng trái tim giàu lòng vị tha, biết quan tâm và chảy bỏng yêu thương. Lời kết Liz hạnh phúc trở lại không phải vì may mắn mà vì cô xứng đáng được hạnh phúc. Cuộc hành trình “ Ăn, Cầu nguyện, Yêu ” của cô đã nói lên tất cả. Chúng ta ai rồi cũng sẽ khác đi theo thời gian, tệ hơn hay tốt dần lên là phụ thuộc vào những điều mà chúng ta lựa chọn và cách mà chúng ta “phản ứng” lại với những chuyện xảy ra trong cuộc sống. Chuỗi lựa chọn ấy sẽ vô cùng thi vị và nhiều ý nghĩa khi chúng ta hiểu được chính mình trước tiên, từ đó cởi mở hơn với Đời bởi “hạnh phúc là một cuộc hành trình, không phải là đích đến”.

Đã có quá nhiều nhận xét tuyệt vời về cuộc hành trình của Elizabeth Gilbert (gọi thân mật là Liz) – một phụ nữ ngoài 30 tuổi, giàu có và thành công trong sự nghiệp nhưng tan vỡ trong hôn nhân và mỏi mệt với tình yêu vừa tìm thấy sau khi ly hôn. Có thể nói “ Ăn, cầu nguyện, yêu ” là lời tự sự chung của hàng triệu triệu phụ nữ trên khắp thế giới mặc dù Liz là một phụ nữ Mỹ điển hình nhưng những trạng thái tâm lý mà Liz trải qua không hề khác biệt. Phụ nữ dù mạnh mẽ, thông minh hay thành công đến đâu thì trong sâu thẳm tâm hồn họ vẫn mãi chỉ là cô gái bé nhỏ, là người đàn bà yếu đuối cần được nương tựa, chở che. Liz đã kể về cuộc hành trình của chính cô bằng giọng văn đầy hóm hỉnh, đầy chất tự sự nhưng cũng rất triết lý. Cô vừa là nhân chứng chứng kiến sự trưởng thành về mặt nội tâm của mình, vừa là nhà trị liệu cho những tổn thương trong tâm hồn cô, vừa là “người bạn tri kỷ” kết nối với nội thể của chính cô qua những giây phút chông chênh tự hỏi lòng. Khi tình yêu và hôn nhân đi qua giai đoạn ngọt ngào để nhường chỗ cho sự tù túng và kìm nén cái bản thể khao khát yêu và được yêu trong tự do là chính mình thì cũng là lúc mà bất cứ phụ nữ nào cũng nên sống chậm lại để hỏi mình rằng mình có hạnh phúc khi làm điều này không? mình có nên tiếp tục không? và mình cần phải làm gì để mối quan hệ này tốt hơn lên mà vẫn không phải thay đổi bản thân để cố đong cho vừa cho khít ? Chúng ta được cuộc đời công bằng trao cho quyền lựa chọn và với Liz, cô chọn cách BUÔNG, chọn cho mình con đường trải nghiệm mới dù ban đầu chính cô cũng không biết nó sẽ ra sao. Nhưng nếu không dũng cảm dấn thân thì làm sao ta biết được con đường nào với ta là phù hợp nhất, phải không ? Tôi đặt tên cho “ Ăn, Cầu nguyện, Yêu ” là “Hành trình yêu thương” bởi Liz không chỉ yêu bản thân mình đến thiết tha mà còn rất nhạy cảm mở rộng trái tim mình đón nhận và trao đi yêu thương ngay cả trong lúc đau khổ nhất nên Liz mới dám từ bỏ tất cả để dấn thân vào con đường tìm về với tự do và bản ngã của mình. Cuộc hành trình này trải dài qua 3 lãnh thổ đầy thi vị và đậm nét văn hoá độc đáo: Ăn (ở Italy), Cầu nguyện (ở Ấn Độ) và Yêu (ở Indonesia – đảo Bali).

“Ăn, cầu nguyện, yêu”, cuốn sách là một quyển hồi kí kể lại một năm hành trình tìm lại cân bằng, tự do và hạnh phúc của chính tác giả, Elizabeth Gilbert, sau khi cuộc hôn nhân đổ vỡ. Độc giả sẽ được theo dấu chân cô qua 3 vùng đất với những nền văn hóa và trải nghiệm khác nhau: ăn (Ý), cầu nguyện (Ấn Độ) và yêu (Bali, Indonesia). Tại sao bạn cần phải đọc sách : ” Ăn, cầu nguyện, yêu ” Phụ nữ ơi ! bạn có đang hạnh phúc trong cuộc sống hay trong một mối quan hệ nào đó không? Nếu có – bạn có thể chọn cách không đọc tiếp những gì Kim viết về một quyển sách mang tên: Ăn, cầu nguyện, yêu hoặc bạn cứ tiếp tục nếu như bạn tò mò. Biết đâu bạn sẽ thấy hình ảnh của mình trong đó, dù chỉ là chút xíu thôi nhưng tôi nghĩ bạn sẽ mỉm cười bình an rằng “à, thì ra ta “Ta đã từng ở đó” và thật may mắn vì Ta của bây giờ hạnh phúc và tốt đẹp hơn Ta của ngày hôm qua rất nhiều. Thế rồi bỗng nhiên, rất có thể bạn muốn chia sẻ một vài điều tốt đẹp ấy cho những người phụ nữ khác chăng. Nhưng nếu bạn đang không hạnh phúc ? Vậy thì bạn có thể cho Kim biết cảm giác của bạn bây giờ được không ạ? Trầm cảm ? Cô đơn ? Mất phương hướng ? Bạn mong muốn được khóc, được giãi bày, được thoát khỏi trạng thái tâm lý tồi tệ này… NHƯNG… quá đỗi chênh vênh không biết bắt đầu từ đâu… Vậy thì Ăn, Cầu nguyện, Yêu là quyển sách dành cho bạn – Người phụ nữ khao khát tìm lại chính mình, khao khát yêu và được yêu trong sự tự do không bị ràng buộc bởi những điều được gọi tên là “hi sinh vì tình yêu ” !!

Cuộc tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống, của bản thân. Nghe tưởng như dễ dàng như có khi lại là vô định. Có khi đi tưởng rằng mình đã đi hết một chặng đường dài, nhưng hóa ra lại chỉ dặm chân tại một nơi, thậm chí còn như chưa từng bắt đầu. Một cuốn nhật ký hành trình. Ăn, cầu nguyện, yêu ghi lại về chuyến đi tìm lại bản thân mình của Liz, nhân vật chính cũng như tác giả. Tuy không liên quan nhưng mỗi lần đọc tác phẩm này tôi lại nghe bài Lost Stars của phim Begin Again vang lên trong đầu. "Searching for meaning..." Cuộc tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống, của bản thân. Nghe tưởng như dễ dàng như có khi lại là vô định. Có khi đi tưởng rằng mình đã đi hết một chặng đường dài, nhưng hóa ra lại chỉ dậm chân tại một nơi, thậm chí còn như chưa từng bắt đầu. Cũng như Liz. Tôi không ngạc nhiên khi cô quyết định từ bỏ cuộc hôn nhân êm ấm của mình sau bao nhiêu năm chung sống. Tuy chưa trải qua nhưng tôi như hiểu được phần nào cái suy nghĩ và phần cá tính ấy của cô. Sẽ có những lúc như thế đó. Khi ta o bế bản thân quá nhiều trong cái phạm vi an toàn của chính mình, của chuẩn mực xung quanh, chúng như một loại khí nén, khi bùng nổ rồi thì không gì có thể ngăn nổi. Sau ngần ấy năm chung sống, Liz bàng hoàng nhận ra mình chưa bao giờ thật sự sẵn sàng cho hôn nhân, cho cuộc sống có những đứa trẻ và sự ổn định quá đỗi đời thường. Thay vì nhẫn nhịn như bao người vẫn, đã và sẽ làm, cô chọn cách bước ra khỏi cái vòng tròn ấy và đi về phía trước. Một sự giải thoát, cho anh ấy, và sự mở đầu, cho chính cô. Đọc xuyên suốt truyện tôi có cảm giác như đang được cùng Liz trải nghiệm những điều tuyệt vời ở những đất nước tuyệt vời mà cô đi qua, để trốn tránh sự dằn vặt của bản thân vì đã phá hủy cuộc hôn nhân gần như hoàn hảo của mình. Mùi thơm và những người đàn ông Ý hào hoa phong nhã, mùi bánh Pizza béo ngậy mà cắn vào người ta sẽ cảm thấy như họ đang được làm tình ở một chốn thiên đường nào đó, cho đến sự trầm buồn trôi tuột vào lãng quên của Venice. Một nơi quá đẹp đẽ cho những mất mát. Không thể xoa dịu nhưng cũng khiến người ta cảm thấy muốn chiều chuộng bản thân. Đó là một buổi sáng, Liz đã tự làm cho mình một bữa sáng thật ngon lành và xinh đẹp, rồi trong tích tắc ăn sạch nó ngay. Cuộc đời là thế mà, phải không? Đẹp hay không. Đến cuối cùng vẫn cũng chỉ là để trải nghiệm. Nếu không, cuộc đời này sẽ có ý nghĩa gì đây? Một nước Ý với bao thứ thơm ngon tinh tế thì sau đó lại là một Ấn Độ đậm màu truyền thống cùng hàng ngàn bài lễ giáo cùng những sự khổ hạnh để tìm ra được sự bình yên trong tâm hồn. Cũng tại đây Liz đã gặp Richard, người đàn ông với nỗi tổn thương từ gia đình, hai hoàn cảnh, hai con người đã tìm thấy ở nhau sự an ủi. Tôi không gọi đây là đồng điệu vì hoàn cảnh họ khác nhau. Nhưng cuộc gặp gỡ định mệnh đấy đã trao cho Liz cái quyền, cái cơ hội được bước ra khỏi dây trói mà cô đã từ cột mình từ David. Hẳn khi gặp David, Liz đã tưởng rằng mình đã bước qua được một chặng dài, nhưng như tôi đã nói đó. Có khi chỉ là một bước dậm tại chỗ, có khi làm nền cho cú nhảy tiếp theo hay đôi khi lại là sự kéo tuột ta về phía sau cũng không chừng. David với Liz là thứ tình yêu cô khao khát có được, nhưng cô chỉ có được tình yêu ấy khi trái tim cô cạn khô và không trông đợi gì nữa cả. Vì tình yêu nơi cô lúc nào cũng quá bừng cháy, cô cần anh mãnh liệt tới mức đã đẩy anh ra xa bằng chính tình yêu của mình. Rời khỏi David là một quyết định khó khăn. Nó kéo theo những cơn sóng cô đơn đè lên tâm hồn Liz. Nhưng nếu ví cuộc đời là một chiếc bánh xe, đôi khi những khúc cua quyết định nếu không đi nhanh thì sẽ bị lật bánh. Liz đã chênh vênh. Và rồi Ấn Độ. Và rồi Richard đã đưa cô đi qua khúc quanh một cách nhanh chóng nhưng nhẹ nhàng hơn thảy. Đó là khi họ mở lòng, nhìn về câu chuyện của nhau, và tìm thấy tiếc nuối của mình trong đó. Như Liz đã nói. Có một trái tim tan vỡ là một điều tốt. Chúng cũng đồng nghĩa với việc ta đã cố gắng vì điều gì đó, thành tâm vì điều gì đó. Đó cũng là câu nói mà tôi thích nhất. Nó khiến mọi nỗi buồn trở nên thi vị hơn. Nỗi đau khi ấy cũng đáng được trân trọng ngang bằng với cả hạnh phúc. Bali nên thơ, hiền hòa với những con người chất phát hiện ra với những cánh đồng, bãi biển dịu mát. Nơi Liz đã tìm thấy cho mình một cánh cửa mới. Đó là Felipe, một mảnh vỡ khác của hôn nhân. Tôi không muốn nói nhiều về tình yêu của Liz và Felipe, vì đơn giản những người dành cho nhau thì sớm muộn gì họ cũng sẽ nhận ra nhau. Chỉ quan trong là giữa cái thế giới và đại dương bao la kia khi nào ta mới gặp được nhau. Mở ra một cánh cửa, chúng ta rồi cũng sẽ phải đóng nó lại. Nhưng đóng như thế nào? Đóng lại để ở yên trong đấy. Đóng lại để mở ra một cánh cửa khác. Hay đóng lại, đưa ai đó giữ chìa khóa và cùng họ đi tiếp một cuộc hành trình. "Attraversiamo" - Cùng băng qua nào! Sau cuộc hôn nhân, sau David, sau Ý, sau Ấn Độ và sau cả là Bali. Trước mắt Liz là một con đường thênh thang. Nhưng đôi khi chấp nhận chọn ai đó làm bạn đường cần sự dũng cảm tương đương với cả từ bỏ. "Cùng băng qua nào!" ; lãng mạn hơn cả câu Em yêu anh. Sau khoảng thời gian dài đứng yên và loay hoay tại chỗ. Cuối cùng Liz cũng đã bước những bước đầu tiên vào cuộc hành trình của mình. Hình ảnh cuối cùng của quyển sách là tên của những người đã đóng góp để Liz có tiền giúp đỡ hai mẹ con thầy thuốc nghèo ở Bali, để họ có một mái nhà như họ từng mơ ước. Đó cũng là tình yêu. Đó cũng là điều đẹp nhất trong chương "Yêu" của tác phẩm. Hãy nhớ rằng khi ta ôm ai đó. Nghĩa là ta cũng đang trao cho bản thân mình một vòng tay ấm tương đương.