“Sách là người bạn tốt nhất của tuổi già, đồng thời cũng là người chỉ dẫn tốt nhất của tuổi trẻ”.

- Sao thầy không mãi teen teen – Lê Hoàng

          Tôi dường như rất ít đọc sách và cũn
g không quan tâm lắm về các tác phẩm thuộc thể loại truyện ngắn hay tiểu thuyết. Nhưng khi bắt gặp cuốn sách Sao thầy không mãi teen teen của Lê Hoàng, tôi đã bị cuốn vào đó vì cách viết dí dỏm, hài hước và rất chân thực. Tôi đã đọc nó từ đầu đến cuối. Cuốn sách này cuốn hút không chỉ ở ngôn từ mà còn ở giá trị đích thực mà nó đem lại. Nó không đơn thuần là một cuốn sách về thế giới tuổi teen sống động đầy màu sắc, mà còn chứa đựng trong đó cách dạy và học môn Lịch sử - môn học mà tôi yêu thích.

          Sao thầy không mãi teen teen của Lê Hoàng được đầu tư cả về nội dung lẫn hình thức. Màu sắc tươi sáng với hình ảnh minh họa sinh động, rất hợp với tuổi teen. Các tình tiết trong truyện bất ngờ và thú vị. Lê Hoàng đã sử dụng rất nhiều tên các nghệ sĩ nổi tiếng như Hoài Linh, Trấn Thành, Khổng Tú Quỳnh,… Cách đặt tên nhân vật “rất teen” như Ly Cún, Mai Tồ, Chích Chòe,… Tôi không hiểu tại sao Lê Hoàng đã trải qua tuổi teen lâu rồi mà lại viết về tuổi teen sống động như vậy. Điều đó chứng tỏ, Lê Hoàng đã tìm hiểu và khám phá ra thế giới tuổi teen thế kỷ 21 muôn màu muôn vẻ.

          Nhân vật chính là Ly Cún, nữ sinh 17 tuổi, dám “to gan” yêu thầy giáo trẻ “đẹp trai như Vĩnh Thụy”, 22 tuổi. Mọi sự việc trong câu chuyện đều xoay quanh những cảm nhận của Ly Cún. Ly Cún đã đưa ra những nhận định gây choáng, xưa nay hiếm như “Cứ nghe thiên hạ đồn yêu là đau khổ, yêu là buốt giá, yêu là cay đắng! Sai bét. Hóa ra yêu là kinh ngạc, yêu là sửng sốt. Yêu là tức lộn cả ruột trên đầu”. Hay “Teen phải có chút kiêu kỳ mới là teen hoàn chỉnh”. Ly Cún đi bơi với thầy, dạy thầy tập bơi, cùng thầy đi bar, uống rượu ngọt, tới nhà thầy chơi. Nói chung là rất thân thiết với thầy. Còn thầy giáo Sử thì đưa Ly Cún và lớp 11A đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Từ cách dạy khác người như học Sử qua phim ảnh và tất cả mọi thứ. Từ một cái bàn gỗ xoan hay một cái bánh bao, thầy có thể lần ra lịch sử gia đình, lịch sử dân tộc. Chưa hết, thầy còn đưa học sinh đến bảo tàng để học lịch sử. Thầy có cách giải quyết xung đột rất thú vị dựa trên bài học lịch sử về chiến tranh. Lần đầu tiên có một giáo viên dạy Sử được học sinh yêu mến đến vậy. Lớp 11A đã biểu tình để thầy Sử quay lại dạy lớp mặc dù thầy chưa có bằng tốt nghiệp đại học. Nhưng cuối cùng, thầy dạy Sử cũng từ bỏ bục giảng để theo đuổi ước mơ làm diễn viên điện ảnh của mình. Bởi thầy “vốn không hề thích Sử”. Cuộc tranh luận giữa thầy giáo dạy Sử và thầy Hiệu trưởng về cách dạy không theo sách giáo khoa. Đó cũng là lúc thầy đưa ra các ý kiến của mình. Nhưng ý kiến đó cuối cùng cũng không được chấp nhận. Việc đổi mới dạy và học lịch sử đã không được thay đổi bởi tư tưởng ngại thay đổi của một số người. Có lẽ đó là tình trạng chung của một số người có tâm huyết đối với môn Sử. Tôi nhận ra rằng những người học Sử chưa chắc đã đam mê Sử, còn những người đam mê Sử chưa chắc đã theo đuổi Sử học.

          Thông qua cuốn sách này, tôi muốn nhắn gửi với các bạn: Nếu ai đam mê Sử thì hãy theo đuổi Sử. Nó không đem lại ánh hào quang như những nghề khác. Nhưng tôi chắc chắn rằng, lịch sử còn đem lại thứ quý hơn nhiều. Đó là bài học lịch sử được rút ra trong quá khứ, có giá trị cho đến ngày nay. Cuối cùng, tôi xin chốt lại bằng lời nói của thầy lịch sử: “Nếu ta không học về con voi, con voi vẫn sống. Nếu ta không học về con chim họa mi, con chim họa mi vẫn hót. Nếu ta không học về mặt trời, mặt trời vẫn mọc lên mỗi buổi sáng. Nhưng nếu không có người dạy Sử, không có ai học Sử thì Lịch sử dừng lại. Lịch sử lập tức chết đi”.

- Nhà giả kim – Paulo Coelho

          "Nhà giả kim, cuốn sách “như một chuyện cổ tích giản dị, nhân ái, giàu chất thơ, thấm đẫm nhưng minh triết huyền bí của phương Đông”, “làm rung động hàng triệu tâm hồn, trở thành cuốn sách bán chạy nhất mọi thời đại, và có thể làm thay đổi cuộc đời người đọc”. “Tất cả những trải nghiệm trong chuyến phiêu du theo đuổi vận mệnh của mình đã giúp Santiago thấu hiểu được ý nghĩa sâu xa nhất của hạnh phúc, hòa hợp với vũ trụ và con người”. Khi đọc cuốn sách này, tôi đã suy nghĩ nhiều về ước mơ, về lý tưởng. Paulo Coelho “chỉ mơ ước thành nhà văn, chứ không thành kỹ sư như cha anh mong đợi”, “vẫn quyết tâm đi theo con đường đã lựa chọn… và đã trở thành một trong những nhà văn Mỹ Latinh được đọc nhiều nhất thế giới”. Chắc có lẽ, trong đó có hình ảnh của tôi và chúng ta. Mấy ai dám theo đuổi ước mơ tới cùng, thậm chí một số người chả biết ước mơ của mình là gì. Tôi là người sống không mục đích, không lý tưởng, không ước mơ. Nhiều lúc, tôi thấy cuộc đời tôi sao bế tắc đến như vậy.

          Từ khi tôi đọc cuốn sách ấy, tôi đã nghiệm ra nhiều điều. Chẳng hạn, “Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ của mình!” và đừng sợ đau khổ khi thực hiện ước mơ, vì “mỗi giây phút tìm kiếm là một khoảnh khắc găp gỡ Thượng Đế và Vĩnh hằng”, và vì “ khi đã quyết tâm muốn điều gì thì cả vũ trụ sẽ tác động để giúp ta đạt mục đích!”; “Người ta sợ theo đuổi những giấc mơ vĩ đại, vì cảm thấy không xứng đáng được hưởng hoặc sẽ không thể nào đạt nổi”; “Người nào sống trọn đường đờì của mình, người đó biết tất cả những gì càn biết. Chỉ có một điều khiến không thể nào đạt được ước mơ: đó là sợ bị thất bại”. Tôi đã có lý tưởng, ước mơ, niềm tin dẫn đường. Ước mơ của tôi chính là vượt qua bản thân mình, vượt qua mọi trở ngại, khó khăn trên con đường mà tôi đã chọn. Dù con đường tôi chọn là đúng hay sai, bằng phẳng hay gập ghềnh, tôi vẫn theo đuổi tới cùng. Tôi nhận ra rằng, khi mình đặt niềm tin vào bản thân, mặc cho cả thế giới quay lưng lại với mình, mình vẫn chiến thắng được tất cả.

          Nhà giả kim không chỉ có giá trị văn học mà còn có giá trị tư tưởng rất sâu sắc. Cuốn sách xứng đáng là “cuốn sách bán chạy chỉ sau kinh thánh”."

 

- Có hẹn với bình yên – Nắng Lạnh

          Có hẹn với bình yên, một cuốn sách “dành tặng cho thanh xuân của chính mình và của tất cả những người từng can đảm yêu, can đảm từ bỏ và cũng can đảm làm lại từ đầu”, mà tôi tâm đắc nhất trong các cuốn sách mà tôi đã đọc. Tôi đã say sưa đọc nó và vô cùng thích thú. Tác giả hồi tưởng lại tuổi thanh xuân của mình với những chiêm nghiệm về tình yêu tuổi trẻ. Bình yên ấy là bến đỗ của hạnh phúc sau những nắng mưa của tuổi trẻ, “dù bạn đang ở đâu trên chặng đường của mình, chừng nào bạn chưa hạnh phúc là bạn vẫn chưa tìm tới đích”. Một cuốn sách rất chân thực, sống động và giàu cảm xúc. Tôi thấy thú vị về những triết lý tình yêu tuổi trẻ qua những câu chuyện và những suy nghĩ của tác giả trong cuốn sách nhỏ này.

          Đầu tiên, tôi cảm thấy lạ về bút danh của tác giả là Nắng Lạnh. Tại sao không phải là nắng ấm hay nắng mai? Chắc đó là thứ ánh nắng buổi sáng còn chút hơi lạnh của màn đêm. Có lẽ, tác giả là “một kẻ mộng mơ cô đơn, thường xuyên làm bạn với nỗi buồn, nhưng lại thích viết về những niềm vui”. Tác giả đã đem đến cho tôi trải nghiệm các cung bậc tình yêu tuổi trẻ, có yêu thương, giận hờn, đôi lúc sợ hãi,

- Đừng chỉ yêu thôi. Hãy học cách thương

          Tôi nghĩ điều ấy rất đúng đắn. Khi yêu một người, ta phải học cách thương người đó, như thế tình yêu mới bền lâu. Tác giả đưa ra những lập luận mà tôi thấy rất hay: “Quên người mình yêu đã khó, quên một người mình từng thương còn khó hơn”, “Nếu ví tình yêu là cơn mưa rào mùa hạ đến bất ngờ và hối hả, thì có lẽ thương chính là những cơn mưa phùn giữa mùa đông, ngấm vào lòng từng nỗi buồn lạnh ngắt”, “Yêu có thể mất đi, nhưng thương thì còn mãi. Hết yêu có thể quên nhưng hết thương, lòng ta vẫn day dứt mãi không thôi” hay “Nếu chỉ yêu ai đó, ta sẽ coi tình yêu là cái cớ ích kỷ để chiếm hữu và đặt vào họ những kỳ vọng lớn lao. Nhưng khi thương họ rồi, ta sẽ tự ngăn mình lại trước khi nói ra một lời gây thương tổn, cảm giác của họ sẽ được đặt trên tất thảy những ham muốn và kiêu hãnh của bản thân”. Tôi chưa yêu ai bao giờ, tôi vẫn chưa biết yêu là gì, còn thương là gì, nó ra sao, thế nào. Có lẽ, đó là hai cung bậc cảm xúc của tình yêu. Người ta có yêu mới có thương. Yêu một người đã khó, bởi “Suy cho cùng, chúng ta đang yêu ai đó hay chỉ yêu sự hào nhoáng bề ngoài của họ? Khuôn mặt xinh đẹp khi trang điểm, áo quần là lượt với nước hoa thơm lừng, cử chỉ nhã nhặn và duyên dáng. Tôi nghĩ rằng, không điều gì trong những thứ ấy đủ để giữ chân một người khi họ muốn rời đi. Dù chúng ta có chỉn chu, tốt đẹp hay hoàn hảo đến đâu, ngoài kia sẽ luôn có những người làm được nhiều điều hơn thế. Chỉ có sự chân thành, cái nắm tay dịu dàng thay lời an ủi, tiếng cười trong trẻo trước những chuyện đùa, chỉ những điều như thế mới đủ khiến tình yêu không nỡ bỏ rơi ta”, học cách thương một người còn khó hơn.

- Tình yêu năm 17 tuổi và năm 25 tuổi rất khác nhau

          Thật vậy, “Khi còn trẻ, ta mải miết chạy theo thứ tình cảm ngông cuồng khiến mình bỏ lại lý trí sau lưng. Rồi đến lúc trái tim đã thấm mệt sau muôn vàn bão tố, ta biết rằng mình chỉ cần ai đó để tựa vào vai lúc cuối ngày, cùng lắng nghe một bản tình ca”. Tuổi 17, ta mơ về một tình yêu màu hồng, thậm chí là mơ hồ. Ta yêu bất chấp, yêu khờ dại, yêu không lý trí bởi “Tuổi trẻ là một cung đường đầy những trải nghiệm của niềm vui và hạnh phúc, của đổ vỡ và rạn nứt, của tin tưởng và thất vọng, của lạc mất và tìm thấy”. Nhưng rồi, khi trái tim đã thấm mệt, ta chỉ cần có ai đó để tựa vào những lúc mệt mỏi hay cùng người đó vượt qua bão tố cuộc đời. Ta lo vun vén cho hạnh phúc gia đình và đã hiểu thương một người là thế nào. Tôi đã từng mơ về một hạnh phúc như thế. Người tôi yêu sẽ dắt tay tôi đi đến cuối con đường hạnh phúc, sẽ đồng hành với tôi trong suốt cuộc hành trình. Nhưng đến bây giờ, tôi vẫn chưa thực hiện được. Cho đến bây giờ, khi tôi đã sống gần nửa đời người, tôi cần sự thực tế hơn là mơ mộng. Tôi cần ai đó yêu thương tôi thật lòng.Tôi cần một bờ vai, một vòng tay ấm áp, chỉ thế thôi! Trái tim vẫn chỉ là trái tim thôi, đôi lúc mệt mỏi thì ta lại cần bình yên. “Thì ra, thứ giữ chân một người không phải là những lời thề non hẹn biển mà là ánh mắt kiên định đến cùng, không phải nụ hôn chớp nhoáng mà là vòng tay ôm dịu dàng, nhẫn nại. Thì ra, an toàn mới là cảm giác gây nghiện nhất và bình yên mới chính là nơi người ta muốn dừng chân sau vạn nẻo đường dài”. Và bình yên chính là bến đỗ của hạnh phúc, là kết quả của một tình yêu. “Đâu là thời điểm thích hợp nhất để kết hôn? Đó chính là khi bạn nhận ra, bạn và người ấy đã cùng đi qua những ngày đẹp nhất và tệ nhất, chẳng còn lý do gì để hai người không tiếp tục bên nhau”.

- Chúng ta thực ra đều giống nhau, mang trong lòng muôn nỗi cô đơn, đợi mãi một ai đó chịu đứng lại lắng nghe mình

          Ta sống giữa một biển người nhưng ta vẫn thấy cô đơn. Bởi chẳng ai thực sự hiểu ta và ta không biết nên làm bạn với ai. Thế giới càng rộng lớn, con người càng cô đơn. Tìm được một người bạn đã khó, tìm một người hiểu mình càng khó hơn. Đôi khi, ta cô đơn trong chính thế giới của mình. Cũng như tình yêu, đôi lúc ta khó mở lòng mình ra để yêu một ai đó, bởi sự ích kỷ, tính toán hay đã tổn thương quá nhiều. Ta cứ luẩn quẩn trong cô đơn. Dòng đời vội vã, con người chẳng chịu dừng lại để lắng nghe, để thấu hiểu nhau. Chỉ có những người thật lòng yêu thương ta, quan tâm đến ta mới lắng nghe những gì ta nói, ta mới trải lòng cùng họ.

          Có hẹn với bình yên mang một ý nghĩa đặc biệt. Cuốn sách đã cho ta suy ngẫm về tuổi thanh xuân, tuổi trẻ của mình, đặc biệt là tình yêu. Có người hụt hẫng, cũng có người tiếc nuối về khoảng thời gian ấy. Riêng tôi, cuốn sách ấy đã cho tôi sự trải nghiệm cái cảm giác yêu một người là thế nào, một cảm giác mà tôi chưa từng trải qua. “Khi chúng ta còn trẻ, chúng ta không thể tránh khỏi sai lầm. Nhưng người ta trưởng thành không phải nhờ thời gian, mà bởi những nỗi đau và những lần vấp ngã. Nếu không vấp ngã, làm sao chúng ta học được cách đứng dậy và đi tiếp? Và nếu chúng ta sống mà chưa từng hối tiếc lấy một lần, biết lấy gì để nhớ về thanh xuân? Bởi vậy, hãy cứ sống và cứ mơ, cứ khóc rồi cứ cười, cứ đi lạc rồi tìm đường quay trở lại, cứ tô lên bức tranh tuổi trẻ của mình thật nhiều màu sắc rực rỡ. Đến một ngày, bạn sẽ thấy những khó khăn mà mình đã trải qua xứng đáng vô cùng”.

Tác giả: [Nguyễn Thị Yến Ngọc]

Nếu bạn yêu thích bài viết này, hãy ấn nút Like của bài viết trên website và chia sẻ đến cộng đồng nhé!

--------

Tham gia cuộc thi The Reader Next Door để chia sẻ những cuốn sách hữu ích cho cộng đồng tại: https://bit.ly/31a65xY 

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị và các cuộc thi về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn  

Xem thêm

“Có hẹn với bình yên”, một cuốn sách “dành tặng cho thanh xuân của chính mình và của tất cả những người từng can đảm yêu, can đảm từ bỏ và cũng can đảm làm lại từ đầu”, mà tôi tâm đắc nhất trong các cuốn sách mà tôi đã đọc. Tôi đã say sưa đọc nó và vô cùng thích thú. Tác giả hồi tưởng lại tuổi thanh xuân của mình với những chiêm nghiệm về tình yêu tuổi trẻ. Bình yên ấy là bến đỗ của hạnh phúc sau những nắng mưa của tuổi trẻ, “dù bạn đang ở đâu trên chặng đường của mình, chừng nào bạn chưa hạnh phúc là bạn vẫn chưa tìm tới đích”. Một cuốn sách rất chân thực, sống động và giàu cảm xúc. Tôi thấy thú vị về những triết lý tình yêu tuổi trẻ qua những câu chuyện và những suy nghĩ của tác giả trong cuốn sách nhỏ này. Đầu tiên, tôi cảm thấy lạ về bút danh của tác giả là Nắng Lạnh. Tại sao không phải là nắng ấm hay nắng mai? Chắc đó là thứ ánh nắng buổi sáng còn chút hơi lạnh của màn đêm. Có lẽ, tác giả là “một kẻ mộng mơ cô đơn, thường xuyên làm bạn với nỗi buồn, nhưng lại thích viết về những niềm vui”. Tác giả đã đem đến cho tôi trải nghiệm các cung bậc tình yêu tuổi trẻ, có yêu thương, giận hờn, đôi lúc sợ hãi. Đừng chỉ yêu thôi, hãy học cách thương Tôi nghĩ điều ấy rất đúng đắn. Khi yêu một người, ta phải học cách thương người đó, như thế tình yêu mới bền lâu. Tác giả đưa ra những lập luận mà tôi thấy rất hay: “Quên người mình yêu đã khó, quên một người mình từng thương còn khó hơn”, “Nếu ví tình yêu là cơn mưa rào mùa hạ đến bất ngờ và hối hả, thì có lẽ thương chính là những cơn mưa phùn giữa mùa đông, ngấm vào lòng từng nỗi buồn lạnh ngắt”, “Yêu có thể mất đi, nhưng thương thì còn mãi. Hết yêu có thể quên nhưng hết thương, lòng ta vẫn day dứt mãi không thôi” hay “Nếu chỉ yêu ai đó, ta sẽ coi tình yêu là cái cớ ích kỷ để chiếm hữu và đặt vào họ những kỳ vọng lớn lao. Nhưng khi thương họ rồi, ta sẽ tự ngăn mình lại trước khi nói ra một lời gây thương tổn, cảm giác của họ sẽ được đặt trên tất thảy những ham muốn và kiêu hãnh của bản thân”. Tôi chưa yêu ai bao giờ, vẫn chưa biết yêu là gì, còn thương là gì, nó ra sao, thế nào. Có lẽ, đó là hai cung bậc cảm xúc của tình yêu. Người ta có yêu mới có thương. Yêu một người đã khó, bởi “Suy cho cùng, chúng ta đang yêu ai đó hay chỉ yêu sự hào nhoáng bề ngoài của họ? Khuôn mặt xinh đẹp khi trang điểm, áo quần là lượt với nước hoa thơm lừng, cử chỉ nhã nhặn và duyên dáng. Tôi nghĩ rằng, không điều gì trong những thứ ấy đủ để giữ chân một người khi họ muốn rời đi. Dù chúng ta có chỉn chu, tốt đẹp hay hoàn hảo đến đâu, ngoài kia sẽ luôn có những người làm được nhiều điều hơn thế. Chỉ có sự chân thành, cái nắm tay dịu dàng thay lời an ủi, tiếng cười trong trẻo trước những chuyện đùa, chỉ những điều như thế mới đủ khiến tình yêu không nỡ bỏ rơi ta”, học cách thương một người còn khó hơn.

Tình yêu tuổi trẻ cũng vậy - đó là những tháng năm ta ngông cuồng mà yêu một người, dành trọn trái tim để trao đi mà không màng đến bất kể điều gì khác. Để rồi lại đớn đau, tổn thương và thất vọng, nhưng đâu chỉ có thế, dẫu kết cục của tất cả chỉ là một dấu chấm thì cũng không thể phủ nhận ở đó ta cũng đã cảm nhận được hạnh phúc, niềm vui mà vẽ ra hy vọng, bằng tất cả mộng mơ của tuổi trẻ, về ngôi nhà cùng những đứa trẻ, về những tháng năm bàn tay mãi nắm một bàn tay. Khi đã đi qua đủ đau đớn để trưởng thành, cái tình yêu tuổi trẻ đó cũng chỉ còn là những tháng năm đầy tiếc nuối và tự hào. Ta lại mang trong bản thân một nỗi cô đơn và khát khao một bờ vai đủ rộng. Khát khao nhưng lại e dè, vì những tháng năm lòng đầy thương tổn, trao đi tình cảm mà nhận lại có được gì? “Có hẹn với bình yên” sẽ là một sức mạnh để dành tặng bạn, để xoá đi những nghi ngại của sai lầm. Can đảm yêu, can đảm từ bỏ và can đảm bắt đầu lại từ đầu cũng là thông điệp mà quyển sách này gửi gắm. Ở trong đó, những mẩu chuyện sẽ kể cho bạn nghe trên hành trình kiếm tìm hạnh phúc, bạn không hề cô độc mà xung quanh luôn có những bóng hình cũng đang lạc đâu đó mà chưa kịp quay đầu. Được chia làm hai phần với những nỗi buồn cho điều cũ và một khởi đầu cho một điều mới, kết thúc bằng một kết cục viên mãn. Quyển sách sẽ là nguồn sức mạnh cho bạn tin tưởng để có thể dũng cảm mà lần nữa trao đi trọn vẹn con tim mình. Bước những bước chân thật vững chắc về phía bình yên.

Đừng đổ lỗi cho cuộc sống khi bản thân lười nhác Do cuộc sống xô đẩy mà vào một lúc nào đó bạn sẽ không thể làm chủ được cuộc sống của mình. Đây chính là điều dối trá nhất của cuộc sống, bạn không thể biện hộ lý do như thế này để chối bỏ bỏ trách nhiệm bản thân. Bạn sẽ không thể làm chủ cuộc sống nếu bạn không nỗ lực và phấn đấu hết mình. Nên đừng lấy lý do tại cuộc đời để biện hộ cho sự lười nhác của bản thân. Hãy chăm chỉ rồi thành công sẽ đến với bạn là những gì mà tác giả muốn người đọc nhận ra. Nếu thật sự mong muốn, cả vũ trụ sẽ giúp bạn Đây là một trong những bài học mà có lẽ rất nhiều người nhận ra được. Bởi cuốn sách này nói lên hành trình đi tìm kho báu của Santiago, câu truyện này rất giống với nhiều người bắt đầu khởi nghiệp. Santiago đã bị lừa toàn bộ gia tài, trôi dạt đến một vùng đất xa xôi để làm công nhân cho cửa hàng nhỏ chỉ đủ ăn qua ngày. Đến đây chúng ta lại liên tưởng đến môi trường làm việc công sở, hay công nhân chỉ đủ tiền trang trải cuộc sống hằng ngày.

Thật vậy, “Khi còn trẻ, ta mải miết chạy theo thứ tình cảm ngông cuồng khiến mình bỏ lại lý trí sau lưng. Rồi đến lúc trái tim đã thấm mệt sau muôn vàn bão tố, ta biết rằng mình chỉ cần ai đó để tựa vào vai lúc cuối ngày, cùng lắng nghe một bản tình ca”. Tuổi 17, ta mơ về một tình yêu màu hồng, thậm chí là mơ hồ. Ta yêu bất chấp, yêu khờ dại, yêu không lý trí bởi “Tuổi trẻ là một cung đường đầy những trải nghiệm của niềm vui và hạnh phúc, của đổ vỡ và rạn nứt, của tin tưởng và thất vọng, của lạc mất và tìm thấy”. Nhưng rồi, khi trái tim đã thấm mệt, ta chỉ cần có ai đó để tựa vào những lúc mệt mỏi hay cùng người đó vượt qua bão tố cuộc đời. Ta lo vun vén cho hạnh phúc gia đình và đã hiểu thương một người là thế nào. Tôi đã từng mơ về một hạnh phúc như thế. Người tôi yêu sẽ dắt tay tôi đi đến cuối con đường hạnh phúc, sẽ đồng hành với tôi trong suốt cuộc hành trình. Nhưng đến bây giờ, tôi vẫn chưa thực hiện được. Cho đến bây giờ, tôi cần sự thực tế hơn là mơ mộng. Tôi cần ai đó yêu thương tôi thật lòng.Tôi cần một bờ vai, một vòng tay ấm áp, chỉ thế thôi! Trái tim vẫn chỉ là trái tim thôi, đôi lúc mệt mỏi thì ta lại cần bình yên. “Thì ra, thứ giữ chân một người không phải là những lời thề non hẹn biển mà là ánh mắt kiên định đến cùng, không phải nụ hôn chớp nhoáng mà là vòng tay ôm dịu dàng, nhẫn nại. Thì ra, an toàn mới là cảm giác gây nghiện nhất và bình yên mới chính là nơi người ta muốn dừng chân sau vạn nẻo đường dài”. Và bình yên chính là bến đỗ của hạnh phúc, là kết quả của một tình yêu. “Đâu là thời điểm thích hợp nhất để kết hôn? Đó chính là khi bạn nhận ra, bạn và người ấy đã cùng đi qua những ngày đẹp nhất và tệ nhất, chẳng còn lý do gì để hai người không tiếp tục bên nhau”. Chúng ta thực ra đều giống nhau, mang trong lòng muôn nỗi cô đơn, đợi mãi một ai đó chịu đứng lại lắng nghe mình Ta sống giữa một biển người nhưng ta vẫn thấy cô đơn. Bởi chẳng ai thực sự hiểu ta và ta không biết nên làm bạn với ai. Thế giới càng rộng lớn, con người càng cô đơn. Tìm được một người bạn đã khó, tìm một người hiểu mình càng khó hơn. Đôi khi, ta cô đơn trong chính thế giới của mình. Cũng như tình yêu, đôi lúc ta khó mở lòng mình ra để yêu một ai đó, bởi sự ích kỷ, tính toán hay đã tổn thương quá nhiều. Ta cứ luẩn quẩn trong cô đơn. Dòng đời vội vã, con người chẳng chịu dừng lại để lắng nghe, để thấu hiểu nhau. Chỉ có những người thật lòng yêu thương ta, quan tâm đến ta mới lắng nghe những gì ta nói, ta mới trải lòng cùng họ. Có hẹn với bình yên mang một ý nghĩa đặc biệt. Cuốn sách đã cho ta suy ngẫm về tuổi thanh xuân, tuổi trẻ của mình, đặc biệt là tình yêu. Có người hụt hẫng, cũng có người tiếc nuối về khoảng thời gian ấy. Riêng tôi, cuốn sách ấy đã cho tôi sự trải nghiệm cái cảm giác yêu một người là thế nào, một cảm giác mà tôi chưa từng trải qua. Tôi xin kết lại bài viết của mình bằng lời của tác giả: “Khi chúng ta còn trẻ, chúng ta không thể tránh khỏi sai lầm. Nhưng người ta trưởng thành không phải nhờ thời gian, mà bởi những nỗi đau và những lần vấp ngã. Nếu không vấp ngã, làm sao chúng ta học được cách đứng dậy và đi tiếp? Và nếu chúng ta sống mà chưa từng hối tiếc lấy một lần, biết lấy gì để nhớ về thanh xuân?” Bởi vậy, hãy cứ sống và cứ mơ, cứ khóc rồi cứ cười, cứ đi lạc rồi tìm đường quay trở lại, cứ tô lên bức tranh tuổi trẻ của mình thật nhiều màu sắc rực rỡ. Đến một ngày, bạn sẽ thấy những khó khăn mà mình đã trải qua xứng đáng vô cùng”.

Với “Nhà giả kim”, độc giả không cần phải dày công suy nghĩ từng ý nghĩa biểu tượng hay từng lớp nghĩa ẩn sâu trong ngôn từ của tác giả, mà tất cả đều được bộc lộ một cách rõ ràng. Đó cũng có thể là lý do cuốn sách có thể thu hút nhiều độc giả đến như vậy. Từ “Nhà giả kim”, bạn sẽ thấy rằng hành trình theo đuổi giấc mơ không bao giờ được trải đầy hoa, để đi đến cùng, bạn phải quyết tâm dấn thân vào những vùng đất xa lạ, chấp nhận đánh đổi và hi sinh, mọi thứ có thể khiến bạn cảm thấy sợ hãi. Nỗi sợ của bạn càng lớn, rào cản sẽ càng lớn hơn. Những lúc vấp ngã, hãy lắng nghe trái tim mình, vì nó biết hết mọi điều, trái tim bạn chính là từ tâm linh vũ trụ mà ra. “Nói với trái tim mình rằng nỗi sợ đau đớn còn tồi tệ hơn chính đau đớn. Và rằng không trái tim nào phải khổ ải tìm kiếm những giấc mơ, vì mỗi một giây tìm kiếm là cuộc gặp gỡ Thượng đế cùng sự vĩnh cửu”. “ Hãy lắng nghe trái tim mình. Nó biết hết mọi điều vì nó tử tâm linh vũ trụ mà ra và một ngày kia sẽ trở về đó. Trái tim cậu ở đâu thì kho báu cậu tìm cũng ở đó. Nếu cậu hiểu rõ trái tim mình thì sẽ không xảy ra điều gì bất trắc đâu, vì cậu biết rõ nó ước mơ gì và phải ứng xử như thế nào.” Mỗi người đều có ước mơ của riêng mình, “Nhà giả kim” hi vọng rằng bạn sẽ dám dũng cảm theo đuổi ước mơ và đừng bỏ cuộc. Khi ước mơ của bạn đủ lớn và có niềm tin vào chính bản thân mình, bạn sẽ tìm ra con đường bạn nên đi. Mọi sự việc xảy ra xung quanh bạn đều có lý do của nó, giống như những mắt xích trong vũ trụ, đó sẽ là bài học khiến bạn trưởng thành mỗi ngày. “Nếu cậu muốn một điều gì đủ lớn, cả vũ trụ sẽ hiện thực giúp bạn điều đó, qua những dấu hiệu mà nếu cậu nhìn kĩ mới có thể nhận ra”. Cuốn sách cũng khiến bạn nhận ra giá trị của việc tìm thấy hạnh phúc từ những điều giản dị trong cuộc sống. Tình yêu giống như một phép nhiệm màu, “trên thế giới luôn có một người chờ đợi mình, dù giữa sa mạc hay trong thành phố lớn”, một tình yêu cao đẹp có thể tiếp sức cho bạn khi vấp ngã, hãy trân trọng những tình cảm như vậy. Sống là cho hiện tại, không phải cho quá khứ hay tương lai, khi bạn sống hết mình, thế giới xung quanh bạn sẽ ngập tràn ý nghĩa và hy vọng. “Đôi khi người ta phải đi cả một cuộc hành trình dài vượt qua bao hiểm nguy vất vả chỉ để hiểu rằng hạnh phúc ở ngay dưới chân ta, nơi mà ta đã từng bước qua. Chúng ta phải đi để đến, không có lối đường tắt nào cho hạnh phúc.”

“Nhà giả kim” không khiến bạn ngay từ giây phút đầu đọc cuốn sách đã ngay lập tức nhận ra ánh sáng chân lý của cuộc đời mình, mà qua từng trang sách, từng bài học ẩn dụ, nó mang lại cho người đọc một cách nhìn sâu sắc hơn về những điều xảy ra trong cuộc sống. Dành cho những ai đang cảm thấy hoang mang vô định, cho những ai đang đánh mất niềm tin vào bản thân và tình yêu, Nhà giả kim hy vọng sẽ tiếp thêm lửa cho trái tim nhiệt huyết của bạn, để bạn có thể tự tin vượt qua những thử thách và chạm đến thành công. “Nhà giả kim” là một tác phẩm với một cốt truyện không mới. Cuốn sách bắt đầu bằng hành trình của chàng thanh niên chăn cừu Santiago đã từ bỏ kế hoạch định sẵn bởi bố mẹ và quyết tâm trở thành một người chăn cừu, mong muốn đi đây đó tìm hiểu và khám phá thế giới. Và cũng từ đây, vì một giấc mơ kỳ lạ về việc anh tới kim tự tháp Ai Cập và tìm thấy khó báu lặp lại đã thôi thúc Santiago bắt đầu chuyến phiêu lưu để theo đuổi giấc mơ của mình. Xuyêt suốt “Nhà giả kim”, Santiago đã trải qua muôn vàn khó khăn và nguy hiểm, nhưng điều hiện diện rõ ràng trong cuốn sách là khát khao đạt được ước mơ dù cho bất kể chuyện gì xảy ra của chàng thanh niên trẻ. Từ quyết định bán cừu để lên đường sang Châu Phi, gặp gỡ những nhà thông thái như ông vua xứ Salem, hay chỉ là người bán kem, rồi lại bị lừa hết tiền, một mình cô độc lang thang nơi xứ lạ, đến nỗi anh phải dành cả năm để làm việc tại một cửa hiệu pha lê, học thêm ngôn ngữ mới, tìm kiếm thêm khách mới cho cửa hàng chỉ để gom góp đủ tiền tiếp tục theo đuổi ước mơ. Để rồi, cuộc gia nhập đoàn lữ hành trên sa mạc, cuộc gặp gỡ với một thanh niên người Anh – người có ước mơ cháy bỏng trở thành nhà giả kim và gặp người con gái định mệnh có tên Fatima trên một ốc đảo. Người con gái đã dành cả sự tin tưởng của mình cho Santiago và tiếp thêm dũng khí cho anh chạm đến điểm cuối của cuộc hành trình theo đuổi ước mơ. Đến cuối cùng, khi đến được kim tự tháp và cuộc chạm mặt với nhà giả kim đã khiến Santiago học cách biến đổi chính mình, tin tưởng vào trái tim và lắng nghe những chuyển động xung quanh. Mặc dù những tên cướp lại xuất hiện và cướp đi tài sản của Santiago, nhưng khi nhìn lên kim tự tháp, cậu vẫn thấy như tháp đang mỉm cười với mình, bởi lẽ cậu hiểu được rằng, kho tàng quý giá hơn mà bọn cướp không thể lấy đi đó là bài học cậu nhận ra và tình yêu của cuộc đời cậu. Tựa như bao câu chuyện ngụ ngôn, “Nhà giả kim” cũng kết thúc bằng cái kết có hậu khi tên cướp vô tình tiết lộ và giúp Santiago tìm ra kho báu ngay tại nơi mà cậu đã mơ thấy kho tàng.

Hỡi các bạn teen béo Hỡi các bạn teen gầy Hỡi các bạn teen xinh Hỡi các bạn teen không xinh nhưng cá tính Khi có khoảng 100k trong túi, bạn sẽ làm gì? Phải chăng sẽ mua vài đĩa bánh tráng trộn chấm với ruồi để sau đó lăn quay ra vì đau bụng. Phải chăng sẽ mua 2 ly sinh tố pha với kiến và xay trong cái bình không rửa đã 3 năm? Phải chăng sẽ mua 1 cái áo pull trên đó in hình các trai Hàn Quốc, mới nhúng vào xà bông 10 phút đã phai màu. Hoặc tai hại hơn, mua vé xem một bộ phim kinh dị, sau đó cuối phim phát hiện ra ma đang ở trong nhà mình. Tôi tin chắc các bạn sẽ không làm thế. Hãy dùng số tiền vĩ đại đó để mua cuốn sách, à không, mua quả bom có tên “Sao thầy không mãi teen teen”. Tại sao nó lại là quả bom? Tại vì sau khi đọc sách nữ sinh sẽ thấy cần phải nhảy xuống nước cứu thầy. Nữ sinh sẽ biết rằng muốn học giỏi phải dám yêu tài tử đẹp trai Nữ sinh sẽ có khao khát bay lên đá vào mông những chàng tẻ nhạt. Nữ sinh sẽ khóc òa nếu không được gọi lên bảng trả bài Nữ sinh sẽ hối hận nếu không thức suốt đêm nắm tay bạn trai đi bộ trên vỉa hè trong thành phố đầy sao. Nữ sinh sẽ hiểu mình tuyệt đẹp khi mặc váy ngắn xòe. Nữ sinh sẽ ngồi khóc trên thềm khi thầy giáo không xuất hiện. Và cuối cùng, nữ sinh sẽ hiểu rằng phải sống để yêu. Nhưng yêu ai, yêu cái gì? Yêu như thế nào? Phải đọc từng trang mới biết. Một cuốn sách khiến bạn phải khóc nức nở khi đọc trang cuối. Một cuốn sách do kẻ đáng ghét nhất trên đời viết ra: Lê Hoàng. Một cuốn sách giá khoảng 100k nhưng bàn về những vấn đề mấy trăm năm của bạn. Hãy mua đi. Nếu không mua bạn cũng chẳng sao. Nhưng mua rồi, đọc xong, bạn sẽ không còn nhận ra mình.

Tình yêu tuổi trẻ cũng vậy - đó là những tháng năm ta ngông cuồng mà yêu một người, dành trọn trái tim để trao đi mà không màng đến bất kể điều gì khác. Để rồi lại đớn đau, tổn thương và thất vọng, nhưng đâu chỉ có thế, dẫu kết cục của tất cả chỉ là một dấu chấm thì cũng không thể phủ nhận ở đó ta cũng đã cảm nhận được hạnh phúc, niềm vui mà vẽ ra hy vọng, bằng tất cả mộng mơ của tuổi trẻ, về ngôi nhà cùng những đứa trẻ, về những tháng năm bàn tay mãi nắm một bàn tay. Khi đã đi qua đủ đau đớn để trưởng thành, cái tình yêu tuổi trẻ đó cũng chỉ còn là những tháng năm đầy tiếc nuối và tự hào. Ta lại mang trong bản thân một nỗi cô đơn và khát khao một bờ vai đủ rộng. Khát khao nhưng lại e dè, vì những tháng năm lòng đầy thương tổn, trao đi tình cảm mà nhận lại có được gì? “Có hẹn với bình yên” sẽ là một sức mạnh để dành tặng bạn, để xoá đi những nghi ngại của sai lầm. Can đảm yêu, can đảm từ bỏ và can đảm bắt đầu lại từ đầu cũng là thông điệp mà quyển sách này gửi gắm. Ở trong đó, những mẩu chuyện sẽ kể cho bạn nghe trên hành trình kiếm tìm hạnh phúc, bạn không hề cô độc mà xung quanh luôn có những bóng hình cũng đang lạc đâu đó mà chưa kịp quay đầu. Được chia làm hai phần với những nỗi buồn cho điều cũ và một khởi đầu cho một điều mới, kết thúc bằng một kết cục viên mãn. Quyển sách sẽ là nguồn sức mạnh cho bạn tin tưởng để có thể dũng cảm mà lần nữa trao đi trọn vẹn con tim mình. Bước những bước chân thật vững chắc về phía bình yên.