Người thầy - Hồi ức của một nhà giáo Mỹ bắt đầu bằng câu chuyện giản dị của một giáo viên tập sự dạy đám học trò mười sáu tuổi, ngay từ giây phút đầu tiên của anh trước đám học trò đang dỏng tai mắt quan sát ngày đầu tiên của thầy. Tình huống sư phạm đầu tiên mà anh giáo trẻ phải đối mặt là chiếc bánh mì kẹp pho mát văng xuống đất khi hai đứa trẻ xông vào đánh nhau. Hơn cả thế, hai ngày dạy học đầu tiên, anh đều suýt bị sa thải do các phụ huynh thi nhau gọi điện tới trường để phản đối. Song những lời cảnh cáo khiêm khắc của thầy hiệu trưởng chẳng thể buộc thầy giáo McCourt gạt mơ ước không bám theo những trang giáo án được chuẩn bị công phu. Điều mong muốn lớn nhất của anh, đó là đánh thức được tâm hồn của tụi trẻ choai choai đang hờ hững và lãnh cảm trước giáo viên… Cuốn sách của Frank McCourt khiến người đọc khó lòng bỏ qua những gì xảy ra tiếp theo với anh giáo viên tập sự nhút nhát, hay căng thẳng, mất bình tĩnh trước học sinh. Cũng như bao giáo viên khác, anh nhớ như in những điều cần phải làm để tạo một hình ảnh mực thước, xa cách và nghiêm khắc tới các học trò. Song McCourt đã không dấn sâu vào lối mòn mẫu mực ấy. Không phải vì anh là người quá can đảm, quá thông minh mà điều đơn giản là, McCourt muốn trở thành một người thầy như mình từng mong ước khi còn nhỏ, muốn tất tật các em học sinh đều thực sự quan tâm đến bài giảng tiếng Anh của mình. Đương nhiên, có biết bao chướng ngại vật anh phải vượt qua, có lúc anh cũng chán nản, bất mãn khi phải đứng lớp năm ngày trong tuần và năm tiết trong một ngày, còn khi trở về nhà lại xách theo túi bài nặng trĩu với đủ mọi bày tỏ, bao gồm cả ước mơ và những lo âu, trở ngại được chép dày đặc trên giấy. Và anh, McCourt, sẽ xoay sở ra sao trong thế giới đó? Sẽ thật thiếu sót biết bao khi không nhắc tới lối kể chuyện dí dỏm của tác giả Frank McCourt trong Người thầy - Hồi ức của một nhà báo Mỹ. Người kể chuyện hóm hỉnh, hài hước, đôi khi sâu cay và phần nào bất kính khi không thừa nhận những quy tắc có phần khiên cưỡng trong nghề giáo viên. Song đổi lại, sự chân thật và tình yêu, sự trân trọng với nghề đủ khiến những chuyện tưởng thành to tát ấy trở thành cái nhìn táo bạo, mới mẻ. Và phảng phất đâu đó, còn là tiếng gọi khẩn thiết từ phía McCourt dành cho các giáo viên: Hãy mạnh dạn rời bỏ hình ảnh mô phạm cùng những kiến thức khô khan để tiếp cận với học sinh bằng chính con người mình; Hãy để mỗi ngày lên lớp dù dài đến năm tiết học vẫn trở thành công việc yêu thích… Tác phẩm của Frank McCourt không chỉ là cuốn sách về nghề giáo, mà còn là câu chuyện thấm đẫm chất nhân văn về cuộc sống, về giá trị của sự chân thật mà ai cũng phải ngưỡng mộ và thán phục.
Xem thêm

“Người Thầy – Hồi Ức Của Một Nhà Giáo Mỹ” của tác giả Frank McCourt là một tác phẩm đầy xúc cảm, ghi lại hành trình giảng dạy gần ba thập kỷ của ông tại các trường công lập ở New York. Cuốn sách không đơn thuần là một cuốn hồi ký, mà còn là bức tranh chân thực về cuộc sống của những người làm nghề giáo – nghề mà McCourt gọi là “nghề khó nhất thế giới.”

Ngay từ những trang đầu tiên, người đọc đã bị cuốn vào giọng văn mộc mạc, giàu cảm xúc của tác giả. McCourt không tô hồng nghề giáo, mà ngược lại, ông kể lại bằng sự thật trần trụi: từ những buổi học bị phá ngang, những học sinh vô lễ, cho tới những giây phút ông cảm thấy bất lực, muốn bỏ cuộc. Tuy nhiên, đằng sau tất cả là một tinh thần không khuất phục và một tình yêu bền bỉ dành cho học trò – thứ tình cảm đã nâng đỡ ông qua từng năm tháng đứng lớp.

Điều làm nên giá trị sâu sắc của “Người Thầy” là việc McCourt luôn nhìn học trò với ánh mắt đầy thấu cảm. Thay vì áp đặt, ông chọn cách trò chuyện, lắng nghe, và khơi dậy sự tò mò từ bên trong mỗi đứa trẻ. Ông tin rằng, giáo dục không phải là sự nhồi nhét kiến thức, mà là hành trình đồng hành, truyền cảm hứng và khơi mở tiềm năng.

“Người Thầy” không phải là một bản tuyên ngôn ca ngợi nghề giáo với những ánh hào quang rực rỡ. Trái lại, nó là bức tranh hiện thực về sự khắc nghiệt trong hệ thống giáo dục Mỹ – nơi những người như Frank McCourt phải vật lộn với bộ máy quan liêu, sự thờ ơ của học sinh, và cả những kỳ vọng khắt khe của xã hội.

Frank McCourt không cố gắng tô vẽ một hình ảnh cao siêu về nghề dạy học. Ông thành thật kể lại những tiết học thất bại, những lúc bị học sinh làm cho chán nản, những buổi họp nhàm chán trong trường, và cả cảm giác đơn độc khi bị các đồng nghiệp xa lánh. Nhưng chính sự kiên trì, chính tinh thần “không bỏ cuộc” trước mọi trở ngại đã giúp ông trụ lại, và dần tạo ra sự khác biệt. Ông biến lớp học thành một nơi đối thoại thực sự, nơi học sinh được nói, được viết và được lắng nghe.

McCourt không cố ép mình trở thành một người thầy kiểu mẫu, mà lựa chọn trở thành một người đồng hành. Ông hiểu rằng học sinh không chỉ cần kiến thức, mà cần sự đồng cảm, sự công nhận và cảm giác rằng “mình có giá trị”. Những tiết học văn của ông đôi khi bắt đầu bằng những câu chuyện đời thường, nhưng lại giúp học sinh mở lòng và viết ra những điều chân thành nhất.