Người Đàn Ông Mang Tên Ove
Người đàn ông mang tên Ove năm nay năm mươi chín tuổi. Ông là kiểu người hay chỉ thẳng mặt những kẻ mà ông không ưa như thể họ là bọn ăn trộm và ngón trỏ của ông là cây đèn pin của cảnh sát. Ove tin tất cả những người ở nơi ông sống đều kém cỏi, ngu dốt và không đáng làm hàng xóm của ông. Ove nguyên tắc, cứng nhắc, cấm cảu và cay nghiệt.
Người đàn ông mang tên Ove lên kế hoạch tự tử. Nhưng những nỗ lực của ông liên tiếp bị phá đám. Bắt đầu từ việc một buổi sáng, một cặp đôi trẻ trung hay chuyện với hai đứa con cũng hay chuyện không kém chuyển đến gần nhà Ove và vô tình lùi xe đâm sầm vào tường nhà ông. Rồi đến con mèo hoang nhếch nhác, tình bạn không ngờ… cuộc sống của ông già mang tên Ove thay đổi hoàn toàn.
Mang chất trào lộng duyên dáng kiểu Bắc Âu nhưng cũng tràn đầy tính nhân văn, cuốn sách trở thành một hiện tượng toàn cầu với gần 3 triệu bản in được bán ra, và được dịch sang 40 ngôn ngữ. Bộ phim cùng tên chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết đã được đề cử ở hạng mục phim nói tiếng nước ngoài hay nhất tại Oscar 2017.
          Xem thêm
          
             
                        .png) 
 
                        
Một ông già vừa mới mất vợ 6 tháng trước. Một ông già mới bị cho thôi việc ngày thứ 2 vừa rồi. Một ông già cộc cằn, bảo thủ và khó ưa. Một ông già chẳng còn chút động lực nào để sống và chỉ muốn tự tử.
Đó là chính nhân vật chính của chúng ta – ông Ove.
Chẳng ai muốn tìm hiểu một ông già nom thật khó ưa, cau có và sẵn sàng quát vào mặt bạn cả, nên ai cũng thấy ông thật đáng ghét. Mà ông Ove cũng chẳng cần ai tìm hiểu mình. Ông không lưu luyến gì với thế giới này cả. Thế nhưng khi đọc sâu vào những câu chữ của tác giả, ta phát hiện ra ông Ove chẳng phải là kẻ đáng ghét như cách ông thể hiện ra.
Ông Ove cũng từng có tuổi thơ, cũng từng có một gia đình. Ông là một người tốt bụng, yêu vợ, yêu xe Saab, thích sửa chữa này nọ bằng chính đôi tay của mình, giúp đỡ người khác nếu có thể… Điều ông mong muốn chỉ đơn giản như có nhà, có vợ, có xe, có một công việc mà ông thấy có ích, có một ngôi nhà đều đặn gặp vấn đề gì đó để ông có thứ mà sửa. Nhưng cuộc sống thì không bằng phẳng, lúc cần giúp thì chẳng có ai ra tay giúp, chính quyền thì quan liêu, lớp trẻ thì thay thế lớp già. Những người già như ông trở nên vô dụng, cô đơn và lạc lõng.
Thiết nghĩ đó cũng là cảm giác của chúng ta khi về già. Chúng ta bảo thủ, khăng khăng cho những gì thế hệ chúng ta có là tốt đẹp nhất, trở nên khó gần hơn, đặc biệt là khi chẳng có con cháu cũng chẳng có bạn bè. Thế giới bỗng trở nên xa lạ và chẳng còn chút gì để nhung nhớ hay lưu luyến.
Ông Ove muốn tự tử ư? Đúng thế. Tự tử có thành công không? Không lần nào thành công cả, vì luôn có chuyện phá bĩnh khiến ông không thể nào tự tử nổi. Ông định thắt cổ tự tử -> dây thừng đứt. Ông định xả khói xe để mình ngạt thở chết -> cô hàng xóm ầm ĩ gõ cửa nhà ông nhờ ông chở mình và các con đi bệnh viện. Ông định lao mình ra trước đầu xe lửa -> có anh trai nọ bỗng dưng phát bệnh đã ngã trước ông rồi. Một đêm ông định dùng súng tự tử -> có cậu chàng cong bị bố đuổi khỏi nhà nên đành phải đến ở nhờ nhà ông… Công ty sản xuất ra cái dây thừng dỏm, cô hàng xóm, anh trai bị bệnh, cậu chàng cong kia đều không ngờ rằng trong lúc vô tình, mình đã cứu một ông già khỏi cái chết. (Cứu, hay là phá đám nhỉ? Ông Ove rất bực bội vì đã không thể chết đó.)
Mỗi lần tự tử hụt là mỗi lần cuộc sống cho ông một cơ hội mới, cho ông thấy trên đời này vẫn còn nhiều chuyện khiến người ta vui vẻ và hy vọng. Có lẽ cuộc sống muốn bù đắp vì những thiếu thốn, những bất công mà ông đã gặp phải, vì đã cướp đi cha mẹ, cướp đi nhà, cướp đi con và đặc biệt là cướp đi người vợ yêu quý nhất cuộc đời ông.
Góp phần lớn nhất trong công cuộc ngăn chặn ông Ove tự tử chắc chắn là những người hàng xóm phiền phức của ông rồi. Lúc nào họ cũng có thể khiến ông bực mình đến mức gạt việc tự tử qua một bên. Phiền phức nhưng cũng rất đáng trân trọng. Họ cho ông cảm giác mình có ích trở lại, cảm giác có được một gia đình.
Đọc “Người đàn ông mang tên Ove” mà có cảm giác như mình đi qua một đời người vậy. Từ những năm tháng niên thiếu, từ những cảm xúc tình yêu, đến những đau khổ do cuộc đời mang lại. Lúc thì khiến người ta bật cười, lúc thì khiến người ta chảy nước mắt.