Đừng nên níu kéo những gì xa tầm với
Mây của trời cứ để gió cuốn đi
Có một bài viết trên Facebook đã bảo rằng: Đời người nên trải qua ba mối tình: Yêu bằng tất cả sự non nớt, Yêu bằng tất cả sự chân thành, Yêu bằng tất cả sự trưởng thành. Vậy cho nên chuyện tình cảm mà, có bắt đầu thì cũng có kết thúc, có hạnh phúc thì cũng có sự dở dang, đó là điều khó mà tránh khỏi và dường như đó cũng là duyên phận của hai ta. Gặp được nhau cũng là duyên, xa nhau cũng là duyên, người đến là duyên khởi, người đi là duyên tàn. Chuyện tình cảm vốn dĩ rất khó nhằn, vậy nên cảm xúc là điều cần phải cân bằng, mưa nhiều rồi nắng phải lên thôi.
Một người buông tay bạn . Cũng là lúc họ nhường lại cái quyền được hạnh phúc bên bạn cho một người khác đến sau. Họ không giữ bạn tức là họ đánh mất đi bình yên. Cứ nghĩ như thế thì lòng bạn sẽ nhẹ nhõm đôi phần! Tôi mong sao em có thể gặp được một người can tâm cùng em đi đến hết phần đời còn lại... Một người có thể chở che cho em mỗi khi em yếu lòng, quan tâm em khi em ốm đau, lắng nghe em khi em quỵ ngã và bao dung tất cả lỗi lầm nơi em. Một người có thể thay tôi làm tất cả những gì mà trước đây tôi từng bỏ lỡ...
Mình Buồn Đủ Rồi Mình Hạnh Phúc Thôi của Trí, đây là một tác giả viết khá hay về chuyện tình cảm nhất là giai đoạn sau khi chia tay, lúc những trái tim cần chắp vá, cần chữa lành sau những vụn vỡ, chia tay. Một cuốn tản văn nhẹ nhàng, từng câu chữ như những miếng urgo băng bó lại trái tim của người đọc. Em được phép buồn được phép khóc, được phép yếu lòng, nhưng em ơi, buồn đủ rồi thì phải hạnh phúc nhé !
Những câu chuyện những lời nhắn gửi dành cho những con tim chằng chịt vết thương: Nhiều khi tôi cũng hay ngẫm một chút về sự đời, tôi cũng thường băn khoăn không hiểu, có những cuộc tình, những con người họ yêu nhau nhiều đến vậy, cớ sao rốt cuộc cũng ly tan, tôi nhận thấy tình cảm đó là thật, hai người chia tay cũng là thật. Tháng năm đó có phải là yêu? Em không biết, chỉ biết sau này có những buổi chiều ngồi một mình trước hoàng hôn nhớ về những chuỗi ngày bình yên đã từng cùng anh trải qua. Cùng anh đi đến những vùng đất lạ. Cùng anh chụp những bức ảnh thật xinh. Cùng anh sống trọn tuổi trẻ cuối cùng. Em mỉm cười thầm cảm ơn cuộc đời đã cho em gặp được anh! Dù tôi không phải người trong cuộc nhưng tôi cảm thấy dường như có những con người, có những cuộc tình họ yêu nhau, họ tìm đến nhau, cho nhau những thời gian hạnh phúc thế nhưng gặp được nhau là để rời xa chứ không phải là để ở lại. Để giúp nhau trưởng thành và biết trân quý hơn những người đến sau.
Anh phải hạnh phúc nhé, nhất định phải hạnh phúc. Dẫu sau này, mình không hạnh phúc cùng nhau! Viết cho năm tháng ấy chúng ta là những đứa trẻ dại, yêu mãi vẫn không khôn ra!
Con người sinh ra vốn dĩ là một cá thể độc lập. Có thể tự mình sinh trưởng tốt. Lạnh vẫn có thể tự mặc áo ấm, đói vẫn có thể tự nấu ăn, mệt vẫn có thể tự mua thuốc, buồn co thể tự xem phim một mình. Thấy chưa rõ ràng chúng ta có thể làm được tất cả mà không cần phải cầu lụy bất kỳ ai. Vậy nên hà cớ gì phải níu chân một người muốn ra đi. Dù có níu được thì đó cũng là thể xác là ràng buộc không tự nguyện. Anh không vui vẻ, em cũng chẳng hạnh phúc. Mây của trời còn bị gió cuốn đi huống chi người ta có phải của mình đâu mà níu giữ. Chuyện níu chân một người ở lại khi lòng họ đã rời đi là điều không thể. Giống như việc muốn hoàng hôn dừng lại cho ngày đừng trôi qua vậy đó. Có những chuyện ngoài tầm tay với của chúng ta, nhất là những chuyện thuộc về quyết định của người khác. Vậy nên bất kì khi nào anh muốn dừng lại, em sẽ dễ dàng mà buông tay anh, cho chúng ta một con đường đi, một con đường chúng ta sẽ không đi cùng nhau.
Anh biết tại sao không? Không phải là em không còn thương anh. Tình cảm mà, dù gì cũng bên nhau ngần ấy năm, đâu phải muốn quên là quên. Nhưng có những chuyện rõ ràng chúng ta biết nếu tiếp tục cũng không có một kết quả tốt đẹp, thì thôi mỗi người nên học cách chấp nhận mà buông tay. Như vậy, sự đau buồn này sẽ nhẹ nhõm đôi phần và em cũng sẽ dễ dàng quên đi anh. Giữa những con người thật lòng yêu nhau, chia tay, chúng ta còn lại kỷ niệm, còn lại tình xưa nghĩa cũ. Chính vì còn cái tình nên em hi vọng anh có thể tìm được hạnh phúc khác cho mình, người mang đến cho anh cảm nhận được tình yêu. Em nhận ra mình cũng đã trưởng thành. Trưởng thành là gì ? Là khi thấy người mình yêu được hạnh phúc. Mình không ghen tị hay tìm cách phá hoại. Chỉ lặng lặng nhìn từ xa hạnh phúc của họ và âm thầm cầu chúc.
Em đã từng nghĩ biết đâu sự kiên trì có thể đem đến một kết cục tươi đẹp nhất. Anh sẽ cảm nhận được sự cố gắng và chân thành của em mà quay đầu. Nhưng bạn biết không, không phải bất kỳ cuộc gặp gỡ nào cũng là định mệnh. Và không phải khi mình nghĩ cố gắng hết sức thì người ta sẽ thương mình hết lòng. Trên đời này có những chuyện không thuộc về sự cố gắng mà còn thuộc về duyên phận. Nếu không có duyên thì bạn dốc lòng bao nhiêu cũng bằng thừa. Hi vọng sau này gặp lại nhau chúng ta vẫn có thể mỉm cười gật đầu chào nhau một cái thật vui vẻ. Chia tay rồi đâu phải sau này sẽ không gặp lại. Chẳng lẽ bất cứ ai khi đi qua một cuộc tình thì ngày tương phùng cũng phải xem nhau là người lạ. Chẳng lẽ tụi mình cũng tầm thường như thế. Chẳng phải chúng ta đã từng trải qua một chặng đường tươi đẹp đấy sao. Dù cho có ngắn ngủi, dù cho kết thúc có bất ngờ đi nữa thì chúng ta cũng phải kết thúc trong êm đềm, yên ổn!
Kết thúc những cuộc tình, để lại là những trăn trở băn khoăn, đi qua vài đợt sóng gió, kết thúc chỉ còn một mái chèo, thuyền chẳng thấy đâu nữa, lấy gì lại ra khơi đi tìm bến đỗ đời mình. Mong rằng đời này kiếp này có thể gặp một người – không cần vì mình mà trèo đèo lội suối, vượt rừng cách trở, chỉ cần họ thương mình đủ đầy, bao dung những lỗi lầm đã qua và can tâm cùng mình mà ở lại đến trọn đời.
Thật ra, mỗi người có một quan điểm khác nhau trong tình yêu. Nhưng mong rằng, dù cho đó là quan điểm như thế nào thì cũng phải đến với nhau bằng trái tim chân thành nhất. Tôi mong tôi của nhiều năm sau này, không cần gặp một người xuất chúng, cùng không mong gặp một yêu mình cuồng nhiệt. Chỉ cần một người vừa đủ yêu và vừa đủ để cả hai có thể vì nhau mà sống hết phần đời còn lại thật an yên! Như vậy là quá đủ.
Liệu rằng con người có thể sống được mà không cần phải yêu một ai đó không? Câu trả lời là có, sống rất tốt nữa là đằng khác. Nhưng mà trái tim sẽ cô độc biết bao. Nhất là vào những ngày đặc biệt những dịp cuối năm, giáng sinh, lễ tình nhân, ngày gia đình... Nhìn thấy những cặp tình nhân ôm nhau trên đường, sợ thấy những nụ cười vui vẻ, sợ thấy họ bá vào vai nhau huyên thuyên đủ chuyện trên đời. Lúc ấy, chắc dừng xe lại khóc giữa phố mất. Cô đơn thì ít mà sao cô quạnh thì nhiều. Cô độc trong vạn kiếp nhân sinh.
Đến lúc nào đó điều chúng ta sợ nhất trong cuộc đời này không phải là sự cô độc nữa. Bởi chúng ta dần quen với việc đi về một mình, tự vỗ về nỗi buồn, tự an ủi niềm đau, tự bước qua trắc trở mà không cần một bàn tay, một bờ vai nào chở che. Thường người ta sẽ dễ dàng quên nhau khi thời gian trôi đi. Mình không trách họ vì ai cũng phải tiến về phía trước. Chỉ đáng tiếc, mình không đủ sâu đậm để người khắc cốt ghi tâm. Thôi thì mình chúc cho nhau được yên bình trên dòng đời hối hả. Người sẽ tìm được ai đó tử tế mà yêu đậm sâu. Mình sẽ quay về chắp vá nỗi sầu hôm qua. Vì người đã xem mình thành người lạ. Can cớ gì mình buồn bã nát lòng!
Trái đất tròn nhưng mình không về lại với nhau. Thế mới biết đâu phải mọi thứ trên đời là quy luật. Giống như anh, như em, như chúng ta ngày hôm qua đã khác hôm nay rất nhiều thì nên hiểu chuyện yêu đương làm gì có mãi mãi. Em ở lại hay anh ra đi, cuối cùng cũng trở thành vô nghĩa! Trái đất tròn mà lòng người nhiều góc cạnh, ẩn chứa vô vàng bi thương! Hi vọng càng nhiều thì nhận lại thất vọng và đau khổ càng chất chồng, càng khó buông bỏ được, nhất là mối tình mình trao đi tất cả những hi vọng, những yêu thương, đó không nhất thiết phải là mối tình đầu. Mà là mối tình khiến cho mình tin tưởng nhất. Còn riêng tôi, mối tình khiến tôi khó quên nhất phải là mối tình làm tôi đau đớn nhất. Đó chính là ngày một người đến, trao thật nhiều yêu thương, dệt nên thật nhiều mộng tưởng, đẩy con thuyền tình đắm chìm trong ước hẹn, ngân nga những khúc ca của sự ngọt ngào, mãi mãi. Khi mà đôi môi còn đang đê mê bởi nụ hôn nồng nàn, tay mình còn đang siết chặt tay họ, mình trao đi hết tất cả không hề toan tính chi. Cũng là lúc họ quay lưng buông bỏ mình. Nhiều người nghĩ đó là lừa dối, nhưng tôi sẽ nghĩ đó là hết duyên.
Đừng bao giờ thù hận họ, vì chuyện tình cảm mà đâu ép buộc được, chỉ là người yêu nhiều sẽ là người buồn nhất, không nhất thiết là người nam hay người nữ. Giữ lại thù hận làm gì kia chứ, người cũng đã đi rồi, khổ đau cũng đã qua rồi. Nếu thù hận khiến bản thân thêm nhọc lòng thì hãy buông bỏ đi. Hãy sống những ngày thật an nhiên. Làm điều gì đó mình thích, đi nơi nào đó mình muốn, và mỉm cười vui vẻ mỗi ngày. Hãy sống sao để mai này gặp lại họ, họ sẽ tiếc nuối vì đã từng buông bỏ mình. Bầu trời bao la rộng lớn. Nhưng chúng ta không xanh mãi tuổi đôi mươi. Kể cả khi chia tay, em cũng phải chọn cách ra đi hiên ngang nhất. Cuộc chiến này, em có thua cũng phải thua trong huy hoàng.
Thường khi kết thúc một đoạn tình cảm, con người ta khó lòng mở ra một cơ hội nào cho người đến sau, bởi vì ngay giây phút tồi tệ nhất của năm ấy, tôi đã khóa chặt cửa lòng và vứt chìa khóa ra biển khơi rồi. Riêng em chỉ biết, sau năm tháng ấy, em mất anh, mất cả niềm tin một đời!
Trao đi yêu thương nhưng kết quả nhận được lại là bóng lưng của một ai đó khuất dần, thật là uất ức mà. Nhưng rồi thời gian vẫn là liều thuốc hiệu quả nhất. Rồi sau tất cả, đau buồn hay khổ lụy, hay hụt hẫng và thất vọng đến tận cùng. Mình vẫn sống đấy thôi. Đười người đâu chỉ có yêu và yêu. Mình nhận ra mình cần phải sống tử tế với bản thân. Mình nhận ra con đường mình đi cần yên bình hơn là lao đầu theo những thứ hão huyền. Chuyện tình cảm, không phải cứ muốn là mình lại vứt đi, nói quên là quên ngay được, quá khứ còn đó, kỷ vật còn đó. Kỷ vật không phải là những món đồ đắt tiền, nhưng nhất định nó phải nó phải gắn liền với một đoạn ký ức nào đó trong cuộc đời mỗi người, dẫu cho ký ức ấy là an yên hay là triền miên nỗi nhớ! Nó làm cho em mỗi khi nhìn thấy lại nhớ đến đoạn tình cảm này. Và nó cũng có em biết là em còn thương hay còn nhớ. Em có biết lãng quên một người là như thế nào không? Là khi em nghe một bài hát cũ, em vào quán ăn cũ, em ghé một góc cà phê cũ, em nghe bạn bè nhắc nhiều về cái tên cũ, em không còn thấy hình bóng của anh xuất hiện trong đầu nữa, lòng em dửng dưng, tay em không còn bấu chặt vào nhau, mắt em không còn rưng rưng. Em thấy lòng bình thản như một áng mây lửng lơ giữa trời xanh. Anh và em và những ước hẹn năm xưa đã trở thành hoài niệm. Có những thứ trên đời không can đo đong đếm được bằng tiền và có tiền cũng không thể mua được, đó là chúng ta của ngày xưa.
Thời xanh trẻ ấy, chúng ta những người trẻ chẳng có gì trong tay, chỉ mang trong mình đầy hoài bão cuộc đời, chúng ta chỉ có một trái tim yêu thương và một cái đầu đầy nhiệt huyết dâng trào. Yêu nhau không toan tính vụ lợi. Hứa rằng mai này sẽ cố gắng thật nhiều để có thể khiến cho người kia sống trong hạnh phúc cả vật chất và tính thần. Thế nhưng cuộc đời nhiều ngã rẽ , anh và em hai người chia hai lối, nhưng dẫu sao thì số phận sắp đặt và chúng ta là những người đi theo số phận. Cầu cho chúng ta, khi vẫn còn trên cõi đời này, hãy thật hạnh phúc, hãy thật thành công và toại nguyện với những gì mình muốn để sau này trên bước đường đời chông gai, có chuyện gì xảy ra thì mình cũng an lòng đón nhận.
Nếu như có ai hỏi tôi có hận anh ta không? Nếu là tôi của trước đây chắc sẽ hận đến tận sâu trong xương tủy nhưng hiện tại thì không. Vì còn hận là còn yêu. Tôi và anh ấy đã lâu trở thành người xa lại. Nghe hai tiếng “người cũ” chưa đủ xót xa hay sao mà còn giữ lại “oán hận” làm gì. Bầu trời thì rộng lớn hơn nhưng cuộc đời thì rất ngắn. Hãy giữ lại những kỷ niệm đẹp của nhau để mai sau này già đi, mình ngồi kể lại cho con cháu nghe đã từng có một người rất thương mình thời son trẻ ấy.
Tôi thích dùng hai từ ký ức cho những gì đã qua. Dù cho buồn hay vui. Nó cũng là một ký ức xuất hiện trong đời mình. Ai nỡ bỏ mình vào năm tháng ấy. Ai nhẫn tâm làm mình đau. Ai buông ra bao lời cay đắng. Ký ức vẫn ở đó, nằm sâu trong long ngực. Lâu lâu khuấy động tâm can. Có khi đau một chút. Cũng khó khi xé nát cõi lòng. Những thế nào đi nữa, ký ức vẫn sẽ mãi mãi vẫn không phai nhòa.
Cuốn sách này không chỉ nói đến tình yêu giữa nam và nữ mà còn mở rộng ra góc nhìn hiện thực của tình yêu đồng giới. Không cần biết bạn là ai, bạn mang giới tính gì, nhu cầu tình dục bạn như thế nào, bạn sinh ra là một con người và bạn có quyền được hưởng hạnh phúc của cuộc đời mình. Những con người ngoài kia họ không nuôi lớn bạn, họ không là ai trong cuộc đời bạn cả, cho nên những lời nói của họ chẳng có chút nào giá trị và những giáo điều mà họ đặt ra quá là cổ hủ đi. Năm nay là năm 2020 rồi, chúng ta hãy sống cho mình nhiều hơn. Đừng bận tâm những lời gièm pha của người khác. Nó không đáng. Đừng bao giờ tự giết bản thân bởi lời nói cay nghiệt của người đời mà quên mất mình phải sống cuộc đời của chính mình.
Lời Kết:
Bất kì bạn đang ở trong độ tuổi nào, giao đoàn nào của cuộc đời hãy yêu hết lòng mình, đừng sợ lừa dối hay chia tay gì cả. Hãy nghĩ rằng những ngày con được ở bên nhau thì đều là những ngày hạnh phúc, và mọi người đều cố gắng vun đắp hạnh phúc đó, tình cảm mà, chân thành thì sẽ đổi được chân tình, nếu bạn không đổi được thì đó chắc chắn không phải một người phù hợp với bạn. Mà đã không phù hợp hãy nhẹ nhàng mà buông tay. Giữ lại bản ngã của chính mình, sống hết mình vì cuộc đời này, hạnh phúc sẽ tìm thấy bạn. Và hãy nhớ rằng bạn được phép buồn, nhưng khi buồn đủ rồi, thì nhất định phải hạnh phúc.
Review chi tiết bởi: Ngọc Thạch - Bookademy
Hình ảnh: Ngọc Thạch
--------------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
“Đừng mong cầu một tình yêu hoàn mỹ”. Một tình yêu hoàn mỹ màu hồng chỉ có trong ngôn tình và phim ảnh thôi, ngoài đời hiện thực luôn phũ phàng khó mà thỏa lòng người. Yêu một người chính là cảm giác thế nên nó không cần tiêu chuẩn, chỉ cần ở bên cạnh đối phương chúng ta được là chính mình, không cần phải gồng mình. Bạn có thể thoải mái ăn mặc những bộ đồ bạn thích, ăn những món ăn bạn thấy ngon miệng. Khi bạn buồn có thể thoải mái kể chuyện cho họ nghe và giải tỏa cảm xúc.
Cuộc sống này sẽ có những lúc khiến bạn cảm thấy rất chán nản và tủi thân nhưng nếu bạn dành tất cả những quỹ thời gian mình có để buồn thì có phải quá lãng phí không? Hãy học cách lãng quên nỗi buồn và bao dung những chuyện có thể bao dung được cho nhẹ lòng. Ví như nếu ở bên cạnh một người không mang lại cho bạn hạnh phúc hãy nhanh chóng kết thúc mối quan hệ ấy. Yêu được thì cũng phải buông tay được.
"Mình buồn đủ rồi, mình hạnh phúc thôi" là một cuốn tản văn nhẹ nhàng, sâu lắng mà Trí mang đến cho độc giả. Đó là những câu chuyện về tình yêu, trưởng thành và cuộc sống. Ai trong chúng ta rồi cũng phải trải qua những tháng ngày không mấy vui vẻ là công việc gặp trục trặc, là tình yêu không được như mong đợi là những dự định đang dang dở chưa thực hiện được,… Sau tất cả những khó khăn ấy chúng ta ai cũng xứng đáng được nghỉ ngơi sau chặng đường dài bởi vì mình buồn đủ rồi, hiện tại mình nên hạnh phúc thôi.