Bạn trẻ thân mến, trên tay bạn đang là một cuốn sách bình thường như bao cuốn sách khác bạn đã thấy và đã cầm lên trong đời, nhưng tôi mong bạn tĩnh tâm lại giây phút, nhìn vào chân dung một con người hiện hình trên bìa và đọc vào dòng chữ dưới tên sách. Khi đó bạn sẽ cảm thấy tay mình như trĩu xuống và tim mình đập gấp lên. Trên tay bạn bây giờ không phải là cuốn sách bình thường nữa, không phải là cuốn sách nữa, mà là một cuộc đời, một số phận. Bạn sẽ đọc vào trang sách và bạn sẽ thấy mình đang đọc một trái tim, đọc một tâm hồn của một con người. Bạn trẻ thân mến, người bạn gặp trên trang sách này là một người trai Hà Nội. Khi anh bước chân vào ngưỡng cửa đại học là khi cuộc chiến tranh VN đang thời kỳ căng thẳng, ác liệt nhất. Anh học giỏi, cả “xã hội” và “tự nhiên” như thời ấy thường nói, nghĩa là cả văn và toán, ở trung học anh đoạt giải nhất thi học sinh giỏi văn toàn miền Bắc, ở đại học anh là sinh viên xuất sắc của khoa toán - cơ đại học Tổng hợp Hà Nội. Anh có thể được chọn một con đường khác vào đời. Nhưng anh, và cả thế hệ anh, năm tháng ấy đã cởi áo sinh viên khoác lên mình áo lính. Không có sự lựa chọn nào khác khi tổ quốc lâm nguy. Và anh, như một người trai thế hệ, đã chấp nhận và dấn thân. Dấn thân không theo nghĩa hiện sinh mà theo nghĩa yêu nước. Bạn trẻ thân mến, người trai Hà Nội ấy đã vĩnh viễn nằm xuống mảnh đất Quảng Trị hơn 30 năm về trước. Hôm nay, sau 30 năm ngày chiến tranh khép lại, bạn đang có trên tay mình những tâm tình của anh qua cuốn sổ nhật ký quân ngũ anh ghi trong quãng thời gian huấn luyện tân binh. Anh trải lòng mình chân thật qua những cảm nhận lắng nghe hồn nhiên, tinh tế rung động trước những vùng đất anh qua, những con người anh gặp, của một hồn thơ đang khao khát bộc lộ, một tình yêu khao khát tỏ bày, một đầu óc khao khát nhận thức. Anh ghi cho mình và chỉ cho mình thôi. Cuốn sổ này anh gọi là “Chuyện đời”. Bây giờ bạn đọc nó bạn sẽ thấy nó vừa là nhật ký, vừa như một cuốn sổ tự tu dưỡng, lại vừa như những ghi chép sáng tác văn học. Những con chữ ở đây, bạn hãy nhớ, đã được ghi bằng bút mực trên đường hành quân. Nét mực còn nguyên và những gì chứa đựng trong chữ thì còn mãi. Bạn trẻ thân mến, có một tình yêu của một lứa đôi Hà Nội nơi cuốn sách bạn đang đọc. Một tình yêu lý tưởng tiêu biểu của thanh niên thời chiến tranh ấy. Chàng trai ra trận, cô gái đi học xa, tình yêu vượt thời gian và không gian chín lên trong tình cảm nhớ thương mong ngóng đợi chờ hi vọng của hai người. Chị đã hỏi anh câu hỏi hạnh phúc là gì khi hai người còn là học sinh. Câu hỏi hạnh phúc bao lứa đôi thời chiến đã hỏi và tìm cách định nghĩa cho mình, cho người mình yêu. Và khi vào lính anh đã viết thư cho chị hẹn ngày 30-4-1975 anh về gặp chị và sẽ trả lời. Bạn có ngạc nhiên không khi thấy một sự trùng hợp kỳ diệu đến thế! Lời hẹn hò như tiên tri ấy của Nguyễn Văn Thạc đã ngân một nốt trầm lắng trong lòng người con gái anh yêu, trong lòng những người cùng thế hệ, và đọng lại hôm nay một niềm bi tráng. Ngày 30-4-1975 đã qua nhưng Nguyễn Văn Thạc không về, bao nhiêu người nữa như anh không về. Câu hỏi hạnh phúc vẫn đi tìm câu trả lời ở phía trước... Cuốn sổ ghi chép này dừng lại tại ngã ba Đồng Lộc ngày 3-6-1972 khi anh chuẩn bị vào chiến trường. Những dòng cuối cùng anh viết dường như gấp gáp: “Kính chào hậu phương. Chào gia đình và người tôi yêu. Đêm nay tôi đi. Nhất định có ngày trở về thủ đô yêu quí của lòng tôi”. Hơn một tháng sau anh đã hi sinh khi tuổi chớm hai mươi. Cũng như bao người lính khác, anh bình thản vào trận, bình thản biết mình có thể ngã xuống. Và cái anh để lại cho đời, khi sự sống đã hiến dâng cho đất nước, là cuốn sổ ghi chép này và những bức thư gửi cho gia đình và người con gái anh yêu. Người trai Hà Nội đang trò chuyện với bạn về mình, về thế hệ mình trên những trang sách này có một cái tên bình dị: Nguyễn Văn Thạc. Anh viết cái sống của mình khi đang là anh lính binh nhì. Và trước khi để bạn đọc ngẫm vào trang viết cuộc đời anh, tôi xin dẫn lại những dòng anh gửi gắm lại cho bạn, cho tôi, cho tất cả những ai đang được sống hôm nay: “Ừ, nếu như tôi không trở lại - Ai sẽ thay tôi viết tiếp những dòng sau này? Tôi chỉ ao ước rằng ngày mai, những trang giấy còn lại đằng sau sẽ toàn là những dòng vui vẻ và đông đúc. Đừng để trống trải và bí ẩn như những trang giấy này”. Bạn trẻ thân mến, bạn có cuốn sách này chưa? Và bạn đã dọn mình để bước vào khoảng “trống trải và bí ẩn” của một con người mãi mãi tuổi hai mươi chưa? Phạm Xuân Nguyên
Xem thêm

Đọc “Mãi mãi tuổi 20” bạn sẽ thấy hình ảnh của một vùng quê miền Bắc được tái hiện một cách đầy nhẹ nhàng, mộc mạc và tinh tế đến lạ thường. Tác giả không chỉ nhớ về quê hương trong những ngày hành quân mà còn tự hào về nó như cái cách mà tác giả thốt lên “Tự hào lắm khi được lang thang trên đất mẹ hiền này và bảo vệ nó,…”

Cuốn sách ấy còn cho ta biết được rằng, chỉ cần bước ra khỏi trang sách và sống cuộc đời của một người lính, tác giả hiểu được trách nhiệm của mình hơn. Trong mỗi chặng đường hành quân, mỗi trạm dừng chân đâu đó qua các cung đường khác nhau, Nguyễn Văn Thạc lại ghi chép một cách tỉ mỉ cột mốc đánh dấu cuộc đời mình.

Dẫu tuổi 20 còn chút bỡ ngỡ vì mất thăng bằng, nhưng cũng phải biết rằng, “10 mấy năm được sống dưới bầu trời thanh bình, mình chưa biết rằng, mình đã sống một đời cách mạng”.

Chính những lần hành quân đã giúp chàng trai trẻ trở nên gần gũi với cuộc sống thực tế hơn, đưa người con trai trẻ tuổi ấy dần bước ra khỏi trang giấy và biết cuộc đời cách mạng mang nhiều hi sinh gian khổ nhưng cũng đầy tự hào. Người chiến sĩ ấy đã bắt đầu tự hỏi lòng mình “Mình đã bắt đầu sống có trách nhiệm khi nào”.

Hãy chờ Thạc như những cô gái Việt Nam mãi trọn đời chung thủy với người yêu mình đang đi chiến đấu. Tình yêu năm 20 tuổi thời chiến tranh sao giản dị mà đầy mãnh liệt đến thế. Họ thực sự đã đặt lợi ích của bản thân ra sau cùng, đặt tình yêu Tổ quốc, yêu dân tộc lên trên hết. Thế hệ trẻ thanh niên những năm kháng chiến đã chẳng tiếc tuổi 20 xuân xanh mà ra đi tìm đường cứu nước, vì độc lập tự do cho dân tộc.

Nội dung cuốn sách “Mãi mãi tuổi 20” là dòng nhật ký đầy chân thật, gần gũi và bình dị ghi lại một thời chiến tranh ác liệt, những dấu chân người lính đi qua những vùng quê yên bình.

Những năm tháng đó, người con trai tên Nguyễn Văn Thạc trong từng dòng nhật ký của mình đã nhớ về quê hương miền Bắc đầy dấu yêu, ghi lại những hình ảnh đời thường qua mỗi chặng đường hành quân, hiểu và biết trách nhiệm thực sự của mình là gì đối với quê hương đang chinh chiến khói lửa. Tất nhiên, cuốn nhật ký này cũng khiến người đọc cay cay sống mũi khi nói về sự tha thiết thủy chung với mối tình sâu nặng với cô gái tên Như Anh.

“Mãi mãi tuổi 20” có lẽ là cuốn sách rất hay và ý nghĩa mà thế hệ trẻ Việt Nam ngày nay cần tìm hiểu và suy ngẫm, để thấy được trách nhiệm, vai trò của mình đối với đất nước này, khi thế hệ cha anh lúc trước đã gây công xây dựng. Hi vọng với những chia sẻ về Nội dung cuốn sách “Mãi mãi tuổi 20” trên đây có thể giúp bạn đọc hiểu hơn về tác phẩm văn học ý nghĩa này!

Từ trước tời giờ, văn học Việt Nam không gây cho tôi nhiều cảm xúc, và nói trắng ra, tôi không hứng thú với văn học Việt Nam. Nhưng khi đọc xong cuốn sách này, tôi lại bật khóc vì cái chết của Thạc, bật khóc vì cái tình cảm của Thạc dành cho Như Anh, rằng không bao giờ được hồi đáp, và bật khóc vì cuộc đời gian lao của một người con ruột thịt, trung thành với tổ quốc.

Nguyễn Văn Thạc từ nhỏ là học sinh giỏi Văn cấp quốc gia, tất cả những gì qua trí óc tưởng tượng của anh đều trở nên phong phú, huyền diệu. Chiến tranh qua ngòi bút anh đã trở thành nơi gắn kết tình đồng đội, nơi để luyến tiếc, nhớ thương người mình yêu trong những tháng xa cách.

Nguyễn Văn Thạc là một con người mộng mơ, những gì anh chắp bút đều được thổi vào một luồng sinh khí mới mẻ. Anh nhập ngũ, nhưng vẫn là một con người hoạt bát, đáng yêu, yêu thương sâu sắc đồng đội. Anh mang một tâm hồn bay bổng, tâm hồn đẹp đẽ.

Tất cả những nơi anh đi qua đều được ghi chép, miêu tả một cách tỉ mỉ. Có lẽ, anh muốn đánh dấu cho cuộc đời mình, rằng mình đã làm được những gì cho tổ quốc, cho con người? Quê hương của anh thực tế chỉ là một vùng quê nghèo, nhưng tất cả trở nên thơ mộng, đẹp tựa tiên cảnh. Anh yêu gia đình, yêu quê hương, yêu tổ quốc. Anh chỉ biết cố gắng hoàn thành sứ mệnh của một người lính, để coi như mình đã cống hiến một phần rất nhỏ thôi, vào hòa bình của nước Việt.

"Tự hào lắm khi được lang thang trên trên đất Mẹ hiền này và bảo vệ nó. Còn aihạnh phúc hơn ta nữa. Trang sách của cuộc đời chưa mở ra cho ta, nhưng mới ghé mắt nhìn, ta đã ngây ngất cả người.."

Những câu chữ anh viết ra làm người đọc có cảm giác nhẹ nhàng, êm dịu. Đó không còn là cái chiến trường khốc liệt, không còn là cái vùng quê nghèo nàn, xơ xác nữa. Nó trở thành nơi chôn giấu đáy lòng của Thạc, chôn giấu cái tình cảm đơn giản mà quyết liệt, sâu sắc của Thạc.

Mối tình đầu nên thơ của Thạc dành cho Như Anh đã thật sự chạm đến trái tim tôi. Thạc ngốc nghếch gửi biết bao lá thư tình cho Như Anh, hằng đêm nhớ đến cô bạn gái đầu đời này, để rồi ôm trong tim cái nỗi nhớ nghìn trùng xa cách. Tình yêu của họ thật sự rất đẹp, bỏ qua khoảng cách về địa lý, bỏ qua biết bao sự đau khổ, hi sinh để đến với nhau. Họ chỉ biết yêu bằng nỗi nhớ, yêu bằng sự chờ đợi, trông mong.

"Nghĩ về Hà Nội là nghĩ về Như Anh, nghĩ đến những ngày bên nhau đi trong hương đêm mùa hè, của đêm mùa thu.. Ta gặp nhau làm gì nhỉ? Ta nắm tay nhau làm gì nhỉ? Ta siết chặt trong nỗi xúc động làm gì.. Như Anh bé nhỏ yêu dấu đêm nay ở đâu.. Thương Như Anh thật nhiều mà không biết nói sao, không biết làm sao cả."

Cái tình yêu giản dị mà lại vô cùng mãnh liệt ấy trở thành cái thu hút tôi nhất trong toàn bộ câu chuyện của Thạc. Anh gói gọn nỗi nhớ, chịu đựng sự giày vò của thời gian, lòng vẫn giữ cái tình yêu đơn sơ, mộc mạc, để tự nhủ rằng sau khi hào bình rồi, anh sẽ trở về với Như Anh của anh, anh sẽ lại được nắm tay Như Anh, anh sẽ lại được ôm Như Anh vào lòng như thời còn là sinh viên..

Anh không thể ích kỉ chỉ nghĩ đến tình yêu đẹp đẽ, đơn thuần của mình mà quên đi hạnh phúc của biết bao người dân đang chờ đợi những người lính như anh. Anh hi sinh hạnh phúc của bản thân, đổi lấy hạnh phúc của nhân loại, của những người dân Việt Nam hiền lành, chất phác. Anh chấp nhận từ bỏ, từ bỏ cái tình yêu thở học trò đầy mơ mộng kia. Anh không chờ Như Anh về nữa, phía trước còn có đồng đội và tổ quốc chờ anh. Đúng vậy! Anh đã hi sinh cho tổ quốc, cho hạnh phúc, cho tương lai của đất nước. Cái chết thật sự vinh quang nhưng cũng đầy đau đớn cho anh chàng sinh viên bé nhỏ ngây ngô.

"Mãi mãi tuổi hai mươi" không đơn giản chỉ là cuốn nhật kí của liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc, đó là tất cả nỗi niềm và ao ước của anh trong cuộc đời chỉ kéo dài hai thập kỉ ngắn ngủi, đáng tiếc. Cuốn sách gây cho độc giả niềm tiếc nuối không ngừng về một tình yêu ngọt ngào mà lặng lẽ, xót xa, về sự hi sinh đầy thương cảm của Nguyễn Văn Thạc - anh chàng mang trong mình tâm hồn đẹp đẽ, thơ mộng và ngọt ngào.