Một chú chó trung thành sẽ luôn ở bên bạn cả khi lúc bần hàn, ốm đau hay giàu sang, phú quý. Nó là một người bạn không vụ lợi, ích kỷ và có thể bảo vệ chủ trước hiểm nguy. Có rất nhiều bộ phim hay cuốn sách nói về sự trung thành của những chú chó và Hachiko chú chó đợi chờ là một trong số đó.
Lấy cảm hứng từ một câu chuyện có thật của chú chó Hachiko, Luis Prats dùng tải năng của mình để thổi hồn cho một câu chuyện đã rất cảm động ấy. Một cuốn sách dành cho tất cả chúng ta. Hãy đọc và suy ngẫm về những bài học rút ra sau khi khép lại cuốn sách.
Hachiko là chú chó được giáo sư Ueno chăm sóc ngay từ những ngày đầu tiên khi nó là thành viên mới của gia đình. Những ngày tháng ở cùng giáo sư chắc hẳn là khoảng thời gian tươi đẹp nhất đối với nó. Hằng ngày, Hachiko tiễn giáo sư ra ga Shibuya, rồi sau đó cứ đến năm rưỡi chiều nó lại phi như bay ra nhà ga chờ tiếng ba toong bịt đầu bạc nện xuống nền đất của ông. Nhưng quãng thời gian hạnh phúc và tươi đẹp ấy chẳng kéo dài được lâu vì giáo sư đã ra đi đột ngột vào một ngày tháng năm. Cuộc đời Hachiko kéo dài mười một năm thì nó đã dành ra mười năm để ngồi trước nhà ga chờ giáo sư trở về. Đó là cử chỉ nhất mực trung thành của chú chó Hachiko, nó làm cho mỗi chúng ta đều thấy cảm động.
“Hachiko đã sống được mười một năm mấy tháng. Mười năm trong số đó nó dùng để chở giáo sư Eisaburo Ueno bởi vì ông đã hứa sẽ đến đón nó ở ga Shibuya, và nó chờ ở đấy vì một lí do hết sức giản đơn: Ông giáo sư đã hứa với nó như thế.”
Chú chó trung thành đâu chỉ xuất hiện trên màn hình phim ảnh hay trong những trang sách? Nó xuất hiện ở khắp mọi nơi trong cuộc sống của chúng ta. Một chú chó mà ta nuôi sẽ không bao giờ phản bội lại ta dù ta có làm gì đi chăng nữa. Chúng sẽ không hề oán trách hay giận giữ mỗi khi ta đối xử không tốt. Chúng luôn dùng ánh mắt yêu thương và những cái vẫy đuôi mừng quấn quýt mỗi khi ta về nhà. Chúng sẽ dùng hơi ấm của mình ở bên cạnh mỗi khi ta cô đơn nhất. Dù ta đưa chúng đi xa đến đâu, thì trong thâm tâm chúng vẫn luôn dành những tình cảm tốt đẹp nhất hướng về phía ta. Có thể nói, may mắn trong đời là bạn có một chú chó ở bên và hy vọng rằng tất cả mọi người đều có được may mắn ấy.
2, Thời gian là hữu hạn.
Bạn sẽ không bao giờ biết được khi nào thần chết sẽ đến và cướp đi linh hồn khỏi thể xác của bạn. Biết đâu vào một ngày đẹp trời nào đó, bạn sẽ biến mất khỏi thế giới này, giống như giáo sư Ueno vậy. Nhưng thật ra, vị giáo sư ấy đã biết cách sống trọn vẹn nhất có thể. Ông là người đã cải tạo những cánh đồng sau trận động đất năm 1923. Hằng ngày ông đều tới giảng dạy tại trường đại học thủ đô Todai và vào những ngày nghỉ ông cùng Hachiko đi dạo ở công viên gần nhà. Ông luôn nhìn ngắm mọi thứ xung quanh và cảm nhận vẻ đẹp của chúng. Ông đi biển vào mùa hè và ngắm tuyết vào mùa đông. Và tang lễ của giáo sư rất giản dị như những gì ông muốn. Giáo sư Ueno đã sống một cuộc đời ra trò với những gì mình có.
Vậy còn bạn thì sao? Bạn đã sống hết mình chưa? Để trả lời câu hỏi đó, cách hữu hiệu nhất là bạn hãy đối diện với cái chết của chính mình dù bạn là ai và bạn bao nhiêu tuổi. Chỉ khi ấy bạn mới có thể mạnh mẽ và biết trân quý khoảng thời gian bạn còn được sống. Rồi bạn sẽ cống hiến, yêu thương, cho đi và trân trọng cuộc sống của bạn hơn nữa. Khi đã làm được những điều đó, bạn sẽ không hối tiếc nếu nhưng một ngày bạn bất chợt ra đi bởi cuộc sống đâu lường trước điều gì.
3, Biểu tượng của tình bạn mãi mãi.
Quãng thời gian giáo sư bên cạnh Hachiko chỉ kéo dài một năm rưỡi. Nhưng tình bạn giữa họ không bao giờ dừng lại ở đó. Nó còn kéo dài thêm mười năm mà Hachiko chờ đợi chủ nhân của mình. Và còn kéo dài hơn nữa khi họ gặp được nhau trên con tàu có ống khói bằng vàng, cửa sổ tỏa sáng và bánh xe được làm bằng thủy tinh - con tàu đã đưa giáo sư đến với Hachiko sau mười năm đợi chờ.
Trên con đường cuộc đời, ai cũng sẽ gặp được những người bạn mà bản thân trân trọng. Có thể họ không đi cùng ta đến cuối con đường, nhưng chắc chắn rằng sẽ luôn nắm giữ một vị trí quan trọng trong ta. Bởi những người bạn ấy đã dạy ta những bài học trong cuộc sống, cùng ta đồng hành qua những tháng ngày khó học. Để rồi sau này, mặc dù không còn bên nhau nữa, thì tình cảm giữa bạn và họ vẫn luôn tồn tại vĩnh hằng.
4, Hãy là một người biết giữ lời hứa.
“Cứ như vậy, một năm mới bắt đầu, và Hachiko luôn bắt đầu một ngày mới, một tháng mới, và một năm mới theo cùng một cách như vậy. Khi đêm đến, nó quay về bên dưới toa tàu cũ, nằm giữa những đường ray sắt, nhắm mắt lại và mơ. Nó mơ thấy những buổi đi dạo ở công viên Yoyogi, mơ về những con bướm và giáo sư Eisaburo, về những cây anh đào đang nở hoa và những bài ca với giai điệu vui vẻ, nhưng chủ yếu nó mơ thấy lúc ông giơ tay thật cao chào nó và nói với nó hãy đợi ông ở đấy, tại ga Shibuya, cho đến khi ông ấy trở về.”
Một lời hứa của vị giáo sư đã khiến Hachiko chờ đợi suốt mười năm trời vì trước giờ ông luôn là người giữ lời hứa. Mỗi lời hứa ông nói ra với Hachiko đều được thực hiện, chỉ trừ lời hứa cuối cùng ấy.
Một lời hứa của chúng ta có thể khiến những người tin tưởng mong chờ rất nhiều cũng có thể tác động lớn đối với cuộc sống của bản thân. Vì vậy, trước khi thốt ra bất cứ lời hứa nào, hãy đảm bảo rằng bạn có thể thực hiện được nó. Có những người tin tưởng bạn trong cuộc sống là một điều may mắn, đừng đánh mất vận may đó chỉ bằng những lời nói từ chính bạn. Hãy là một người đáng tin cậy bằng việc chịu trách nhiệm với tất cả những lời nói của mình.
5, Kết thúc để bắt đầu.
Đôi khi cái chết không quá đau buồn đến thế. Vào một ngày mùa đông lạnh lẽo, Hachiko đã kết thúc cuộc đời của mình ngay trước cửa nhà ga. Nhưng vào những giây phút ấy, nó đã gặp lại vị giáo sư của mình sau mười năm chờ đợi.
“Ông ở đó, vừa xuống chuyến tàu của niềm vui, hạnh phúc và hy vọng... Giáo sư thì thầm với nó: “Nào, chúng ta đi nào. Hôm nay mày có thể theo ta lên tàu...”.
Trong cuộc sống, có vô vàn những cuộc chia ly sinh tử. Nhưng điều đó cũng không hẳn là điều tệ nhất. Khi họ nói “Tạm biệt” với thế giới này thì cũng đồng thời nói “Xin chào” với một thế giới khác. Và chắc chắn rằng, ở vùng đất đó, họ sẽ tìm được niềm vui, hạnh phúc và hy vọng của riêng mình.
---------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv
Hachiko – Chú chó đợi chờ được chuyển ngữ từ cuốn sách Hachiko. El perro que esperaba của nhà văn Luis Prats. Câu chuyện kể về chú chó nhỏ Hachiko, chờ đợi ông giáo sư trở về trong suốt 10 năm cho đến khi chú cũng trút hơi thở cuối cùng. Câu chuyện cảm động về Hachiko nổi tiếng đến nỗi được đưa lên báo, và lên phim. Cuốn sách Hachiko – Chú chó đợi chờ được Luis Prats viết lại này nằm trong danh mục sách của White Raven 2016, một catalog sách của tổ chức thư viện Thanh thiếu niên quốc tế.
--------
Tên tiếng Anh: Hachiko – The waiting dog hay Hachiko: The dog who waited
Tác giả: Luis Prats
Minh họa: Zuzanna Celej
Dịch giả: Nguyễn Phương Loan
Ngôn ngữ: Tiếng Việt
Thể loại: Tiểu thuyết, văn học thiếu nhi
Ngày xuất bản: 3/2017
Nhà xuất bản: NXB Kim Đồng
Công ty phát hành: NXB Kim Đồng
Giá: 60.000 VNĐ
Số trang: 152 trang
Kích thước: 13×21.5 cm
Loại bìa: Bìa mềm
Tổng số tập: 1 tập
• Đôi nét về tác giả: Nhà văn Luis Prats sinh ra tại thành phố Terrassa, Tây ban Nha, vào năm 1966. Ông học Ngành lịch sử nghệ thuật và khảo cổ tại trường Đại học tự quản Barcelona và tại Đại học Girona. Ông đã làm công việc nghiên cứu và giảng dạy trong vài năm. Sau đó ông trải qua nhiều công việc: giáo viên tiểu học và trung học, biên tập viên sách nghệ thuật và nhà sản xuất phim tại Los Angeles (California). Những tác phẩm do ông chắp bút bao gồm: tiểu luận Phim ảnh phục vụ giáo dục của nhà xuất bản Belacqua, nhiều cuốn sách nghệ thuật và hơn chục tiểu thuyết dành cho thanh thiếu nhi đã được dịch ra nhiều thứ tiếng khác nhau, cũng như các tiểu thuyết lịch sử.
(Nguồn: Hachiko – Chú chó đợi chờ, nhà xuất bản Kim Đồng)
Góp phần không nhỏ cho thành công của cuốn sách chính là nữ họa sĩ vẽ tranh minh họa Zuzanna Celej. Những tác phẩm của cô rất tao nhã, có hồn, lại có nét đáng yêu, rất phù hợp với những đối tượng độc giả là thiếu nhi. Những bức tranh minh họa của cô phần nào đã khiến câu chuyện trở nên chân thực và đầy cảm xúc hơn bao giờ hết.
• Nội dung chính của cuốn sách: Tokyo, tháng 1 năm 1924
Hachiko là một chú chó Akita trắng như tuyết, sinh ra tại một trang trại gần Odate, cách thủ đô Tokyo 500 km. Khi được vài tháng tuổi, Hachiko được một vị giáo sư nông nghiệp ở Tokyo, Nhật Bản - ông Eisaburo Ueno nhận nuôi. Vốn ban đầu không phải chủ ý của ông mà do đứa con gái nhỏ muốn có một chú chó làm bạn trong nhà. Trước khi đến được thành phố này, Hachiko đã ở trong chiếc hộp trong suốt 2 ngày trên chuyến tàu đã đi qua một nửa đất nước Nhật Bản. Theo như lời ông giáo sư, Hachiko có bộ lông trắng như những cây anh đào hay những cây mộc qua vào mùa hoa.
Vào mỗi buổi sáng, Hachiko thường tiễn giáo sư Ueno đến nhà ga để ông lên tàu tới Đại học Tokyo. Khi giáo sư khuất bóng trong đám đông, nó trở về nhà và chờ ông lúc 5 giờ 15 chiều ở nhà ga. Chỉ cần nghe thấy tiếng gậy ba - toong của ông giáo sư, chú chó nhỏ liền vẫn đuôi phấn khích, vui vẻ cùng ông ra về. Và cứ như vậy, ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, lịch trình đó dần hình thành trong cuộc sống của họ. Mọi thứ chỉ thay đổi vào các ngày thứ 7 khi giáo sư quyết định đi dạo trong công viên Yoyogi hay qua các vườn cây ở Chiyoda, rất gần vườn hoa hoàng gia.
Những tưởng họ sẽ trải qua những ngày tháng bình dị đó rất lâu, ít nhất là hết một đời của Hachiko.
Nhưng...
Cho tới một ngày....
Lúc sáng, trước lúc ông tới nhà ga, ông đã trịnh trọng hứa với Hachiko: “Chiều nay khi ta về chúng ta sẽ cùng đi dạo nhé. Hãy đợi ta ở đây như thường lệ nhé. Hẹn gặp lại sau nhé!” Nhưng có lẽ đó sẽ mãi chỉ là một lời hứa mà ông giáo sư chưa kịp hoàn thành với chú chó nhỏ, và Hachiko sẽ mãi không thể biết được ông Eisaburo đã không thể trở về được nữa. Ông mất vì tai biến mạch máu não vào năm 1925 trong khi đang diễn giảng tại trường Đại học Đế Quốc Tokyo (thuộc khoa nông nghiệp) – nay là Đại học Tokyo. Ít phút trước lúc 5 rưỡi chiều, Hachiko lao như bay về phía nhà ga. Hachiko vẫn đợi như vậy nhưng hôm nay ông giáo sư không về. Khi bóng người ở nhà ga đã khuất dần, Hachiko lại buồn bã trở về. Chẳng mấy chốc đã hai tuần trôi qua, và ngày nào cũng như vậy.
Hachiko đã chờ ông giáo sư suốt cả cuộc đời mình: 9 năm, 9 tháng và 15 ngày.
Các bác sĩ thú y Nhật cho rằng, tuổi thọ tối đa của một con chó giống Akita là 10 tuổi. Hachiko đã sống được 11 năm mấy tháng. 10 năm trong số đó, nó dành để chờ ông giáo sư Eisaburo Ueno. Chỉ vì ông đã hứa với nó rằng, sẽ cùng nó đi dạo... Chỉ vì ông đã trịnh trọng hứa như thế.
Hachiko – Chú chó đợi chờ: Viết cho cậu vào một ngày nắng đẹp
Hachiko à, cậu thật ngốc khi cứ mãi chờ đợi một người mà người đó không thể trở về được nữa. Cậu cứ chờ như vậy thì ông giáo sư có cùng cậu đi dạo, cùng cậu trở về hay không? Kết quả vẫn như vậy, đồ ngốc ạ! Bà Yaeko và những người ở nhà ga không nói cho cậu biết ư?
Cậu thật tội nghiệp, thật đáng thương!
Cậu đừng chờ nữa có được không. Cậu có thể về với bà Yaeko hay chọn cách ở lại với những người yêu thương cậu mà. Ông giáo sư sẽ trở về và cùng cậu đi dạo trong công viên Yoyogi. Ông ấy đã hứa với cậu như vậy, đúng không. Khi cậu chờ đợi được 8 năm, bà Yaeko đã trở về và chờ ông ấy cùng cậu suốt một ngày. Thậm chí ngay lúc bà bước đi khó khăn vì tuổi già, bà ấy cũng không dám ngoảnh lại để nhìn cậu vì bà sợ sẽ một lần nữa rơi nước mắt. Hachiko à, cái ngày 8 tháng 3 lạnh cắt da cắt thịt ấy, bốn chân cậu run rẩy bước không nổi nữa. Nhưng cậu vẫn đến nhà ga, lúc 5 rưỡi chiều. Có phải cậu vẫn luôn nghĩ rằng chỉ cần ông giáo sư quay lại, bất luận phải chờ bao lâu cậu cũng sẽ chờ. Nếu cậu biết ông giáo sư sẽ mãi mãi không trở về thì cậu có chờ ông ấy không. Là có, đúng không. Cậu sẽ chờ ông ấy, cho tới khi cậu không thể chờ được nữa.
Trong suốt 10 năm dài đằng đẵng ấy, đôi mắt cậu luôn nhìn về một phía và ôm ấp niềm hy vọng, rằng ông giáo sư của cậu sẽ đến và xoa đầu cậu như mọi khi. Cậu đã vất vả rồi. Cậu đi khập khiễng, mắt cũng không nhìn thấy nữa... Và cái ngày mùng 8 tháng 3 năm ấy cũng là ngày cuối cùng mà cậu phải chờ đợi. Đêm đó, cậu đã sủa với tất cả mọi người như muốn từ biệt họ. Lúc tim cậu vẫn đập rất chậm, cậu đã cố gắng vểnh tai lên khi nghe thấy tiếng còi tàu chở những hành khách cuối cùng. Trong chính phút ấy, khi cậu nhắm mắt lại để không phải mở ra nữa, cánh cửa nhà ga từ từ mở ra và một cây gậy đầu bịt bạc gõ lên vỉa hè. Đó có phải là ông Eisaburo không nhỉ ? Cậu đã chờ ông ấy suốt 10 năm trong sự tuyệt vọng và bất lực. Ông ấy ở đây và không đi đâu cả, cậu biết chứ ? Chỉ vì ông ấy bị lỡ chuyến tàu nên không thể về sớm như đã hẹn. Ông ấy tới để thực hiện lời hứa với cậu đấy. Cậu có thể yên tâm rồi, Hachiko bé nhỏ. Cuối cùng thì việc chờ đợi cũng kết thúc. Cậu có nghe thấy không ? Ngay lúc này cậu được ở bên ông giáo sư của cậu rồi. Hãy sống thật hạnh phúc nhé.
“Có chú chó nhỏ luôn chờ đợi ở nhà ga,
Chú mơ về những con bướm và những cây anh đào đang nở hoa.
Cơ mà đâu phải chú đang mơ, mà đang mong đợi ông giáo sư trở về...
Có chú chó nhỏ luôn chờ đợi ở nhà ga,
Chú rất vui vẻ, sưởi nắng một mình.
Ồ thì ra không phải chú đang vui, mà đang buồn bã đợi ông giáo sư xuống tàu...”
Ngờ đâu cứ mãi đợi mãi chờ, chú chó ấy lại không thể đợi được người mà nó muốn đợi...
Tạm biệt cậu, Hachiko
--------
Chờ đợi đôi khi là hạnh phúc. Có lẽ đó là cái kết đẹp nhất trong tưởng tượng mà nhà văn Luis Prats dành cho độc giả và dành cho chú chó nhỏ của mình: Hachiko đã gặp lại ông giáo sư và họ cùng nhau đi biển như đã hứa. Một cái kết lấy đi nước mắt của độc giả.
Câu chuyện đã kết thúc nhưng những giá trị nhân văn mà tác phẩm mang đến vẫn còn đọng lại mãi với các thế hệ bạn đọc. Đó là tình yêu thương, lòng trung thành và sự thủy chung đáng quý. Đặc biệt, lòng trung thành của chú đã gây ấn tượng cho người dân Nhật Bản như là một biểu tượng của lòng trung thành với gia đình, với đất nước. Là điều mà mọi người dân Nhật đều phấn đấu để đạt được. Đó cũng là lý do Hachiko – Chú chó đợi chờ từng được trao giải “cuốn sách thiếu nhi hay nhất” tại hội chợ sách Bologna tại Ý. Hachiko đã vượt ra khỏi biên giới nước Nhật để trở thành biểu tượng bất tử cho tình bạn đẹp.
Cái kết của câu chuyện Hachiko – Chú chó đợi chờ có một số điểm tương đồng với truyện cổ tích Cô bé bán diêm. Đó đều là cái kết trong tưởng tượng. Cô bé bán diêm vì muốn níu bà lại mà đã quẹt hết tất cả những que diêm còn lại trong bao. Cuối cùng hai bà cháu bay vụt lên cao, cao mãi, chẳng còn đói rét, đau buồn nào đe doạ họ nữa. Họ đã về với thượng đế. Tuy nhiên câu chuyện mà nhà văn Luis Prats dành tặng độc giả này không bi thương đến vậy. Hachiko đã sống một cuộc sống hạnh phúc bên ông giáo sư của chú trước khi chú vĩnh viễn không thể gặp lại ông giáo sư của mình. Còn cô bé bán diêm, cô bé ấy đã chết trong chính sự lạnh lùng, vô cảm của con người. Hình ảnh về cái chết của cô bé bán diêm luôn là hình ảnh xúc động nhất, dù cho tác giả đã miêu tả đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười. Đó là cái chết bi thương và gây ám ảnh cho người đọc. Điểm chung duy nhất trong hai câu chuyện này chính là cả Hachiko và cô bé nhỏ đều gặp được người mà họ yêu thương nhất, dù chỉ trong tưởng tượng.
Sự tôn vinh dành cho 10 năm chờ đợi
Câu chuyện cảm động về Hachiko được ghi nhận bằng bức tượng đồng mang tên Hachiko – tác phẩm của nhà điêu khắc nổi tiếng Nhật Bản Ando Teru, được dựng vào tháng 4/1934 tại ga Shibuya, và chính Hachiko cũng có mặt trong buổi lễ khánh thành ngày hôm đó. Bức tượng tuy đã bị phá hủy trong Thế chiến thứ hai. Nhưng khi chiến tranh kết thúc, nhà điêu khắc Ando Takeshi – con tai của Ando Teru đã dựng một bức tượng khác với đề từ: HACHIKO: CHÚ CHÓ TRUNG THÀNH. Nơi đây đã trở thành điểm tụ tập tại ga tàu đông đúc nhất Tokyo. Hằng năm, vào mùng 8/3 - ngày mất của Hachiko, người ta tổ chức lễ kỉ niệm ở quảng trường Shibuya và dưới chân bức tượng được phủ đầy hoa.
Tại quê nhà của Hachiko cũng có một bức tượng tương tự được đặt ngay phía trước nhà ga Odate. Năm 2004, một bức tượng mới được dựng trên bệ đá từ Shibuya ngay trước Bảo tàng các loại chó giống Akita, thành phố Odate. Xác của Hachiko được giữ lại làm tiêu bản và nay bạn có thể chiêm ngưỡng nó tại Bảo tàng khoa học tự nhiên Tokyo. Tuy nhiên, một phần thi thể của nó được chôn cất bên cạnh mộ của giáo sư tại nghĩa trang Aoyama.
Người ta đã dựng hai bộ phim về Hachiko: Phiên bản Nhật có tên Hachiko momogatari (1987) và một phiên bản chuyển thể của Mỹ do diễn viên Richard Gere thủ vai chính mang tên Hachiko, A Dog’s Tale (2009).
(Nguồn tổng hợp: Hachiko – Chú chó đợi chờ, internet)
--------
Qua câu chuyện về chú chó nhỏ Hachiko, chúng ta đúc kết được điều gì:
• Một người bạn trung thành
• Thời gian là hữu hạn
• Biểu tượng của tình bạn mãi mãi
• Hãy là một người biết giữ lời hứa
• Kết thúc để bắt đầu.