Đồi Gió Hú
Đồi Gió Hú, câu chuyện cổ điển về tình yêu ngang trái và tham vọng chiếm hữu, cuốn tiểu thuyết dữ dội và bí ẩn về Catherine Earnshaw, cô con gái nổi loạn của gia đình Earnshaw, với gã đàn ông thô ráp và điên rồ mà cha cô mang về nhà rồi đặt tên là Heathcliff, được trình diễn trên cái nền đồng truông, quả đồi nước Anh cô quạnh và đơn sơ không kém gì chính tình yêu của họ. Từ nhỏ đến lớn, sự gắn bó của họ ngày càng trở nên ám ảnh. Gia đình, địa vị xã hội, và cả số phận rắp tâm chống lại họ, bản tính dữ dội và ghen tuông tột độ cũng huỷ diệt họ, vậy nên toàn bộ thời gian hai con người yêu nhau đó đã sống trong thù hận và tuyệt vọng, mà cái chết chỉ có ý nghĩa khởi đầu. Một khởi đầu mới để hai linh hồn mãnh liệt đó dược tự do tái ngộ, Khi những cơn gió hoang vắng và điên cuồng tràn về quanh các lâu đài trong Đồi gió hú...
Cuốn tiểu thuyết duy nhất của Emily Bronte, là cuốn sách đã tới tay công chúng với nhiều lời bình trái ngược vào năm 1847, một năm trước khi nữ tác giả qua đời ở tuổi ba mươi. Thông qua mối tình giữa Cathy và Heathcliff, với bối cảnh là đồng quê Yorkshire hoang vu trống trải, Đồi gió hú đã tạo nên cả một thế giới riêng với xu hướng bỏ qua lề thói, vươn tới thi ca cũng như tới những chiều sâu tăm tối của lòng người, giúp tác phẩm trở thành một trong những tiểu thuyết vĩ đại nhất, bi thương nhất mà con người từng viết ra về nỗi đam mê cháy bỏng.
Xem thêm
Một điều khiến "Đồi gió hú" trở nên đặc biệt là câu chuyện không chỉ xoay quanh Heathcliff và Catherine, mà còn kéo dài đến thế hệ sau. Bi kịch của cha mẹ đã phủ bóng lên con cái họ, khiến câu chuyện càng thêm phần ám ảnh.
Sau khi Catherine qua đời, Heathcliff không dừng lại ở nỗi đau cá nhân mà tiếp tục trả thù lên thế hệ sau. Con trai Catherine – Cathy, con trai Hindley – Hareton và con trai Heathcliff – Linton đều trở thành những quân cờ trong kế hoạch của ông. Cathy phải chịu cảnh cưỡng ép hôn nhân với Linton yếu đuối, Hareton bị nuôi dạy trong ngu dốt để không thể vươn lên.
Thế nhưng, điều thú vị là ở phần kết, Cathy và Hareton đã phá vỡ vòng luẩn quẩn đó. Không giống như thế hệ trước, họ không để tình yêu bị nhấn chìm trong hận thù mà đã tìm được hạnh phúc bên nhau. Đây có thể xem là tia sáng hy vọng duy nhất trong câu chuyện đầy bóng tối này.
Điều này khiến tôi tự hỏi: Liệu con người có thể thoát khỏi định mệnh của mình, hay luôn bị quá khứ đeo bám? Brontë dường như muốn nói rằng, chỉ khi học được cách tha thứ và từ bỏ hận thù, con người mới thực sự được giải thoát.