Một biến cố đã xảy ra, một cuộc chia ly không báo trước đã quyết định số phận của không chỉ một mà nhiều thế hệ về sau. Và để rồi cuối cùng, những dãy núi trùng trùng điệp điệp lại vang vọng những câu hát bé thơ, những mẩu chuyện xưa cũ, những kí ức thẳm sâu trong tâm hồn mỗi con người, níu kéo, giữ gìn thứ tình thương thiêng liêng nhất của cuộc đời: tình thân.


“Và rồi núi vọng”, cùng với “Người đua diều” và “Ngàn mặt trời rực rỡ” là ba tác phẩm nối tiếng nhất của Khaled Hosseini, một nhà văn gốc Afghanistan, hiện đang sống và làm việc tại California, Mỹ. Khaled là một nhà văn đại tài, thật sự đấy, với một lối dẫn truyện siêu cuốn hút, mà Financial Times gọi là “ma thuật của Hosseini”. Từng mẩu chuyện, từng trang sách trong “Và rồi núi vọng” đều “thu hút khán giả đến nơi mà họ muốn nhưng không theo cách mà họ mong đợi”.


Anh trai và em gái


“Và rồi núi vọng” mở ra với câu chuyện ngụ ngôn người cha kể cho Abdullah và Pari trong đêm trên sa mạc hoang vắng, câu chuyện về “một ngón tay được cắt để cứu cả bàn tay”, câu chuyện về một người cha đã phải hi sinh một đứa con để bảo vệ 4 đứa còn lại. Khi đó, Abdullah và Pari vẫn còn là những đứa trẻ, chúng lắng nghe câu chuyện của cha như thông lệ hàng đêm trước giờ đi ngủ, mà không hề biết đó lại là câu chuyện của chính mình.


Abdullah và Pari, sống cùng với cha, mẹ kế và người em cùng cha khác mẹ, Iqbal, ở Shadbagh, một ngôi làng nhỏ xa xôi và lấm bụi, với những ngôi nhà vuông được làm từ bùn nung. Cuộc sống nghèo đói với những mùa đông khắc nghiệt nối dài chẳng thể làm vơi đi tình thương con người dành cho nhau, đặc biệt là Abdullah và Pari, anh trai và em gái. Abdullah dành cho em một tình thương và lòng kiên nhẫn vô bờ bến, tình yêu anh dành cho con bé “mênh mang không chút vẩn đục”, với anh, Pari là phần thưởng mà Chúa đã ban tặng cho mình.


Vậy là việc chăm sóc đổ lên vai Abdullah, nhưng cậu chẳng mảy may ngại ngần. Cậu vui vẻ làm. Cậu thích lắm khi được là người giúp em đi bước đầu tiên, sửng sốt trước từ đầu tiên em nói ra trong đời. Đó là mục đích của cậu, cậu tin thế, lý do mà Chúa tạo ra cậu, để cậu chăm sóc Pari khi Người đưa mẹ chúng đi.



Còn với Pari, anh trai chính là bố, là người cha tận tụy sớm hôm thay tã, vỗ về, chăm lo cho nó từng bữa ăn, giấc ngủ. Tình yêu Pari dành cho anh ngay từ khi còn ẵm ngửa là thứ tình cảm trong trẻo nhất, thanh khiết mà cũng sâu đậm nhất. Bởi anh chính là người đã nuôi nấng nó, dẫu chính bản thân anh vẫn còn là một đứa trẻ.


Biến cố ập đến


Hai con người được Chúa sinh ra để dành cho nhau, ở bên nhau, chăm sóc cho nhau. Nhưng hoàn cảnh đã không cho phép chúng được sát cánh cùng nhau trên mỗi chặng đường đời. Một biến cố đã xảy ra, một cuộc chia ly không báo trước, cuộc chia ly trong hoảng loạn, đớn đau đã quyết định số phận của không chỉ một mà nhiều thế hệ về sau.


Xa khuất.

Biến mất.

Chẳng còn lại gì.

Chẳng lời nào được nói ra.

Ngoại trừ những lời thốt ra từ miệng Parwana: Phải là con bé. Dì rất tiếc, Abdullah. Phải là con bé.

Cắt một ngón tay, để bảo vệ cả bàn tay.


Và để rồi, tất cả những gì còn sót lại chỉ là những câu hát bé thơ, những mẩu chuyện xưa cũ, và chiếc hộp trà bằng thiếc cũ kỹ bên trong đầy những sợi lông vũ đủ sắc màu, hình dạng. Một lần nữa, họ đợi chờ quyết định của số phận, cuộc đời ắt sẽ đổi thay, con người ắt sẽ ngày một khác, nhưng luôn luôn, mong chờ và hy vọng vào một ngày không xa tìm lại được nhau.


Cuộc đời chảy trôi - Con người không đổi khác


Cuộc đời cứ thế trôi qua. Thời gian không đợi chờ một ai. Các thế hệ lần lượt được sinh ra và lớn lên. Mỗi người có một cuộc đời riêng, một số phận riêng, một câu chuyện riêng. Biến cố xảy ra khi Pari còn quá nhỏ để giữ được nhiều kí ức về tuổi thơ bên người anh trai tận tụy. Còn với Abdullah, anh đã lựa chọn ra đi, rời quê hương, rời xa những khổ đau, nghèo khó, vượt qua những trại tị nạn ở Pakistan, tới một vùng đất mới với nhiều hứa hẹn cho tương lai của mình. Nhưng, những kí ức tươi đẹp ngày thơ bé, những tháng ngày ngập tràn tiếng cười lảnh lót của người em gái thân thương, và cả những kỉ vật, với Abdullah, đó đều là những báu vật vô giá. Để ngay cả khi tuổi đã cao, sức không còn nhiều, trái tim Abdullah cũng không bao giờ thôi rung động mỗi lần cất lên câu hát ngày thơ ấu, khúc ca kì diệu như một vị thần trong truyện cổ tích:


Tôi thấy một nàng tiên nhỏ buồn bã

Dưới bóng cây giấy

Tôi biết một nàng tiên nhỏ buồn bã

Một đêm bị gió cuốn bay



Nàng thơ của ông, nàng tiên nhỏ của ông, Pari, dù ở phương trời nào, vẫn luôn trong tâm trí và trái tim ông. Ông, Abdullah, đã từng tả tơi và lạc lối, đã từng lảo đảo một mình băng qua sa mạc, vẫn luôn lưu giữ trong sâu thẳm trái tim mình những mảnh ghép lung linh về người em gái mà cuộc đời đã tước mất khỏi ông.


Người ta bảo anh phải lội xuống nước, ở nơi đó anh sẽ chóng chìm. Trước khi làm vậy, anh để lại cái này trên bờ cho em. Anh cầu mong em sẽ tìm thấy nó, em gái, để em biết rằng trong tim anh có gì khi chìm sâu dưới nước.


Sợi dây gắn kết kì lạ


Nếu Abdullah và Pari gắn kết với nhau bởi những điều cụ thể: một khúc hát, một kỉ niệm, những sợi lông vũ còn vẹn nguyên sau cả một đời người… thì có một người khác, gắn kết với Pari theo một cách kì lạ, theo cái cách mà hai người có cùng một tên gắn kết với nhau, Pari, một đã già, một còn trẻ. Một người sinh ra và lớn lên ở Bắc California, hàng đêm nghe kể câu chuyện về một người cùng tên với mình, và rồi dành cả thời thơ ấu sống cùng Pari, học cùng Pari, chơi cùng Pari, và giữ Pari làm bí mật của riêng mình. Chồng bưu thiếp không gửi. Những bức tranh phác họa người chị em song sinh trong tưởng tượng. Những đêm nằm ngủ với cảm giác có một trái tim đang cùng chung một nhịp đập với trái tim mình. Bí mật của Pari.


Tôi từng hình dung chúng tôi là hai chiếc lá, bị gió thổi bay cách nhau hàng cây số nhưng lại liên kết với nhau bởi những rễ sâu xoắn xuýt của cái cây mà từ đó chúng tôi cùng rụng xuống.


Người còn lại lớn lên ở Pháp, tại thành phố Paris hoa lệ trong điều kiện sống đủ đầy với một gia đình nhỏ hạnh phúc, nhưng bản thân lại luôn cảm thấy một nỗi trống vắng không cách nào lấp đầy được.


“Với cô thì ngược lại”, Pari nói. “Con nói con cảm thấy một sự hiện diện, nhưng cô thì chỉ thấy thiếu vắng mà thôi. Một nỗi đau mơ hồ không rõ nguồn cơn. Cô giống như một bệnh nhân không thể giải thích với bác sĩ là mình đau ở đâu, chỉ là cảm thấy thế thôi”. Bà đặt tay lên tay tôi, và không ai trong chúng tôi nói gì trong khoảnh khắc.



Khaled Hosseini là nhà văn ưa thích khắc họa cuộc đời của (rất) nhiều nhân vật, thường tách biệt về mặt thị giác, tức là được mô tả ở những chương khác nhau, những giai đoạn khác nhau, nhưng lại luôn có một mối liên hệ nào đó với nhau, và ắt sẽ giúp nhà văn khắc họa rõ nét cuộc sống của mọi người dân Afghanistan ở nhiều khía cạnh. Cuộc đời của Parwana, Masooma, Suleiman, Adel, Gholam, Thalia,... là những cuộc đời như thế. Không có quá nhiều ảnh hưởng tới những nhân vật chính, nhưng không có câu chuyện cuộc đời họ, yên bình hay trắc trở, hạnh phúc hay khổ đau, giàu sang hay nghèo hèn, xinh đẹp hay xấu xí, chắc chắn bức tranh Afghanistan trong “Và rồi núi vọng” đã không phong phú và đa sắc tới nhường ấy. Đặc biệt, “Và rồi núi vọng” là cuốn sách đầu tiên mà mình phải vừa đọc vừa note lại tên nhân vật, mối quan hệ và những sự kiện đã xảy ra. Tuyến nhân vật và sự kiện của “Và rồi núi vọng” không quá phức tạp và khó hiểu, nhưng qua cách sắp xếp và lối dẫn truyện siêu mượt của Khaled thì, cẩn trọng đó, bạn có thể bị lạc trong mê cung mà vị nhà văn đại tài này tạo ra, và sẽ rất khó để nắm được mạch truyện từ đầu đến cuối. Nhưng một khi đã nắm được mạch truyện, thì thi thoảng, bạn sẽ có một vài phát hiện to to về những mối quan hệ hơi phức tạp một chút giữa các nhân vật, và cảm giác đó thì thích thú vô cùng!


Khaled Hosseini là bậc thầy kể chuyện, thật sự. Truyện của ông có thể gây khó khăn khi mới đọc, nhưng một khi đã đọc thì rất cuốn hút, rất dễ chìm đắm, và rất khó để dứt ra được. Đọc truyện của Khaled thì có thể nhận thấy ông khá ưa cách kể chuyện theo tuyến nhân vật, một sự kiện thường sẽ được nhìn từ các góc nhìn của các nhân vật khác nhau, để người đọc dễ dàng cảm nhận được đầy đủ, trọn vẹn nội dung, ý nghĩa của từng sự kiện, có cái nhìn tổng quát về từng con người. Đó cũng là điểm lớn nhất mình thích ở các tác phẩm của ông.


Bên cạnh đó, nếu bạn đã đọc hai cuốn “Người đua diều” và “Ngàn mặt trời rực rỡ” hoặc sau bài review này bạn có muốn tìm đọc cả 3 cuốn của Khaled thì bạn có thể dễ dàng cảm nhận được tình yêu thương sâu sắc mãnh liệt của một người con sống xa quê hương dành cho đất mẹ Afghanistan của mình. Afghanistan vẫn đang phải gồng mình chống chọi với đói nghèo, bệnh tật và những cuộc xung đột thường xuyên xảy ra, cướp đi cuộc sống yên bình của hàng triệu người dân vô tội, đặc biệt là trẻ em.


Khaled hiểu được điều đó, và đã truyền tải tất cả tình yêu của mình vào những tác phẩm viết về quê hương, về những con người Afghanistan mạnh mẽ, kiên cường, bao dung, nhẫn nhục và nặng nghĩa tình.



Cùng với quỹ Khaled Hosseini hỗ trợ những người nghèo tại Afghanistan, những tác phẩm của ông chính là nguồn an ủi, động viên lớn nhất đối với những “người đồng mình” của ông ở quê nhà.


Tác giả: Thúy HạnhBookademy

------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia Bookademy Team để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3


Xem thêm

Như hàng triệu độc giả từng thấy nét quen thuộc qua Người đua diều hay Ngàn mặt trời rực rỡ, ở đây cũng sẽ có những người thân yêu bị chia cắt bởi khó khăn và bi kịch cuộc sống, sẽ có sự mất mát, phản bội và dằn vặt; cũng sẽ có hoài bão cho một Afghanistan cũ đang bị trói buộc trong chiến tranh và chênh vênh bởi những xung đột với các quyền tự do phương Tây, sẽ có những thủ đoạn tàn nhẫn của lịch sử có thể đẩy con người đến bước đường cùng. Tuy nhiên, Và rồi núi vọng có những hơi thở nhẹ nhàng hơn, cảm xúc tươi vui hơn, bớt đau khổ hơn bởi từ những tan vỡ tưởng như kết thúc, người ta lại tìm thấy nhiều niềm tin và kỳ vọng hơn vào tương lai. Cuốn tiểu thuyết của Khaled ban đầu như những mẩu truyện ngắn rời rạc, các nhân vật tưởng chừng đơn giản và không có mối liên hệ nào với nhau. Thế nhưng càng đi sâu, một mạng lưới tình thân trong gia đình được kết nối, những nhân vật như có sợi dây vô hình gắn với nhau một cách kỳ lạ, chồng chéo phức tạp nhưng đầy cảm xúc và sâu lắng: Người mẹ sách. Ngay từ đầu cuốn tiểu thuyết, Khaled đã cho người đọc biết chính xác thời gian và địa điểm và những nhân vật chủ chốt của câu chuyện, một công thức đơn giản nhưng lại khiến hàng triệu độc giả say mê. Đó là mùa Thu năm 1952, khi người cha đưa hai anh em Adullah và Pari băng qua sa mạc tới thành Kabul náo nhiệt, không mảy may hay biết một cuộc chia ly sẽ mãi đè nặng lên Abdullah và để lại nỗi trống trải mơ hồ không thể lấp đầy trong tâm hồn Pari…

Khaled Hosseini sinh năm 1965 ở Kabul, Afghanistan. Gia đình ông chuyển đến Pháp năm 1976, sau đó định cư ở California và lấy bằng cử nhân Sinh học và bằng Bác sĩ Y khoa. Hai tiểu thuyết “Người đua diều” và “Ngàn mặt trời rực rỡ” bán chạy nhất thế giới và được xuất bản ở 70 quốc gia. Không để mình bị giới hạn bởi bất kỳ trạm dừng hay tuyến đường nào. Ông là bậc thầy của nguyên tắc tường thuật ở tầng lớp sâu hơn: thu hút khán giả đến nơi mà họ muốn nhưng không theo cách mà họ mong đợi.

Như hàng triệu độc giả từng thấy nét quen thuộc qua Người đua diều hay Ngàn mặt trời rực rỡ, ở đây cũng sẽ có những người thân yêu bị chia cắt bởi khó khăn và bi kịch cuộc sống, sẽ có sự mất mát, phản bội và dằn vặt; cũng sẽ có hoài bão cho một Afghanistan cũ đang bị trói buộc trong chiến tranh và chênh vênh bởi những xung đột với các quyền tự do phương Tây, sẽ có những thủ đoạn tàn nhẫn của lịch sử có thể đẩy con người đến bước đường cùng. Tuy nhiên, Và rồi núi vọng có những hơi thở nhẹ nhàng hơn, cảm xúc tươi vui hơn, bớt đau khổ hơn bởi từ những tan vỡ tưởng như kết thúc, người ta lại tìm thấy nhiều niềm tin và kỳ vọng hơn vào tương lai.

Cuốn tiểu thuyết của Khaled ban đầu như những mẩu truyện ngắn rời rạc, các nhân vật tưởng chừng đơn giản và không có mối liên hệ nào với nhau. Thế nhưng càng đi sâu, một mạng lưới tình thân trong gia đình được kết nối, những nhân vật như có sợi dây vô hình gắn với nhau một cách kỳ lạ, chồng chéo phức tạp nhưng đầy cảm xúc và sâu lắng: Người mẹ sách. Ngay từ đầu cuốn tiểu thuyết, Khaled đã cho người đọc biết chính xác thời gian và địa điểm và những nhân vật chủ chốt của câu chuyện, một công thức đơn giản nhưng lại khiến hàng triệu độc giả say mê. Đó là mùa Thu năm 1952, khi người cha đưa hai anh em Adullah và Pari băng qua sa mạc tới thành Kabul náo nhiệt, không mảy may hay biết một cuộc chia ly sẽ mãi đè nặng lên Abdullah và để lại nỗi trống trải mơ hồ không thể lấp đầy trong tâm hồn Pari…

Từ một sự kiện duy nhất đó, câu chuyện mở ra nhiều ngã rẽ phức tạp, qua các thế hệ, vượt qua đại dương, đưa chúng ta từ Kabul tới Paris, từ San Francisco tới hòn đảo Tinos xinh đẹp của Hy Lạp. Dưới ngòi bút khéo léo và cách kể chuyện tài tình của Khaled Hosseini, từng mảng đời được mở ra phơi bày những nút thắt của cuộc sống. Như câu chuyện ngụ ngôn của người cha mở đầu hành trình xuyên qua những ngọn núi và vang vọng đến mãi về sau: “Một ngón tay đã được cắt, để cứu bàn tay”.

“Câu chuyện giống như một đoàn tàu đang di chuyển”, Khaled nắm bắt các nhân vật của mình và lèo lái cuộc đời họ theo cách tự nhiên nhất, “dù bạn ở trên tàu, dù bạn ở đâu trên tàu, bạn sẽ sớm đến và đi tới đích”. Tuy thế, ông kế đầu tiên, Parwana, người không chỉ là một ý niệm cho một tuổi thơ bất hạnh nhưng là người chịu trách nhiệm về nỗi đau của chính mình; người chú Nabi, nguyên nhân đầu tiên dẫn đến sự chia cách nhưng lại là mấu chốt cảm thông và cân bằng cảm xúc của cuốn sách; mẹ kế mới của Pari, Nila Wahdati, một người phụ nữ có cuộc đời bí ẩn và nhiều rắc rối, thật giả lẫn lộn, tính cách biến đổi liên tục khiến người đọc như rơi vào một cái bẫy quyến rũ chết người. Cho đến cuối cùng, chính sự thu hút của Nila lại trở thành điểm sáng hấp dẫn nhất của cuốn tiểu thuyết.

Xen kẽ những nhân vật có đời sống vô cùng phong phú của Và rồi núi vọng, Khaled Hosseini không quên bày tỏ tình yêu thuần khiết và sâu sắc nhất của ông dành cho quê hương Afghanistan, thông qua những dãy núi trùng điệp, cây cổ thụ trong ký ức tuổi thơ, những vụ nổ bom và ly tán, thành phố bị tàn phá trong chiến tranh. Và qua đó hình thành những niềm hy vọng, sự tươi mới, sự thức tỉnh chân thành, sự hoàn lương thông qua các nhân vật Timur và Idris. Và nhân vật vị bác sĩ tình nguyện người nước ngoài Markos như cầu nối nhân văn gắn kết các nhân vật và đưa Afghanistan ra ngoài thế giới.

Đây là quan điểm cá nhân, mình nghĩ không thể so sánh “Và rồi núi vọng” hay hơn hay Người Đua Diều hay Ngàn Mặt Trời Rực Rỡ hay hơn. Vì “Và rồi núi vọng” lần này là một cuốn sách rất khác.

“Và rồi núi vọng” là một cuốn sách mở rộng hơn cả về không gian, thời gian và các tuyến nhân vật. Thời gian trải dài qua ba thế hệ, không gian trải dài qua nhiều quốc gia và mặc dù các tuyến nhân vật có một sự liên kết nhưng lại được xây dựng với những cuộc sống riêng. Tác phẩm này ít tập trung hơn vào chiến tranh nhưng lại dành phần lớn đất diễn cho những mối quan hệ – tình cảm gia đình. Chủ – tớ, anh – em, cha – mẹ - con, chồng – vợ, bạn – bè… những mối quan hệ này liên đới và đan xen với nhau trên cái nền tương phản giữa chiến tranh và hòa bình.

Cá nhân, mình thích cuốn này, rất thích. Hai cuốn trước là những nỗi đau dai dẳng và nặng nề từ đầu đến cuối, trong từng câu chữ trong khi “Và rồi núi vọng”, những nhân vật cũng có những nỗi đau rất riêng, nhưng đến cuối cùng, đa số họ vẫn được vẹn toàn dù đã muộn màng. Họ sống, làm những điều đúng điều sai và cũng đã đều phải trả giá. Nhưng rốt cục, ta vẫn thấy đâu đó trong cuốn sách này những tia sáng, những nồng ấm nhẹ nhàng đủ khiến ta mỉm cười và nhẹ nhõm khi gấp sách lại.

Nói đơn giản là, đọc cuốn sách này xong, sau tất cả ta vẫn thấy nhẹ nhõm và ấm lòng.

Mình thích nhất là câu chuyện của Markos và Mámá – một cặp mẹ con điển hình – họ không chịu hiểu nhau, họ khắc khẩu, họ xung đột, họ càng ngày càng xa nhau khi Markos dần trưởng thành và Mámá dần già đi, nhưng rồi cuối cùng, may mắn thay, họ đã kịp lúc nhận ra vị trí của nhau trong đời…

Vẫn luôn không thể phủ nhận và cưỡng được sức hấp dẫn cũng như tài năng khai phá từng ngóc ngách xúc cảm nhỏ nhất trong mỗi người của Khaled Hosseini. Đọc sách của ông, kiểu như đã biết trước mắt sẽ là những điều đen tối, đau đớn và buồn bã nhưng vẫn tình nguyện dấn thân.

Sau khi mê mệt hai tác phẩm đầu tay của nhà văn Khaled Hosseini, thì mình đã tìm đọc tác phẩm thứ ba của tác giả để được tiếp tục được cùng ông đi qua những vùng đất mang đầy những câu chuyện, được nghe ông kể về những con người, những mảnh đời bị trêu ngươi bởi số phận nghiệt ngã. Vẫn là giọng văn ấy, vẫn là những khung cảnh xa hoa, lộng lẫy hay nghèo khổ của đất nước Afghanistan nhưng trong tác phẩm này không gian không chỉ giới hạn ở đó, mà những câu chuyện còn vang đến cả Paris hào nhoáng hay hòn đảo Tinos thanh bình ở Hy Lạp,… Nếu trong hai tác phẩm “Người đua diều” và “Ngàn mặt trời rực rỡ” luôn có hai tuyến nhân vật song song kể cho bạn nghe một câu chuyện, tâm sự cho bạn về những số phận gắn liền với nhau, những nỗi đau san sẻ chung thì “Và rồi núi vọng” lại là một thước phim cũ mèm mà trong đó có rất nhiều nhân vật, rất nhiều câu chuyện. Những “diễn viên” ấy đan xen vào nhau, số phận họ va vào nhau nhưng rồi lại tách rời ra để mỗi người tự vẽ nên cho mình một bức tranh cuộc đời đầy thăng trầm, sâu lắng.

Trong từng trang sách, bạn sẽ được họ thủ thỉ về những tâm tư, suy nghĩ và nỗi đau của mình. Đó là nỗi đau của người cha mất con, người em mất chị, người vợ mất chồng,… Đó là nỗi dằn vặt, đau đớn, cô đơn tột cùng khi con người phạm phải những sai lầm không thể cứu chữa. Trong tác phẩm này, tác giả không đề cập nhiều đến chiến tranh, nhưng nỗi u uất, nỗi buồn thăm thẳm cứ đong đầy nơi tác phẩm suốt từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng. Đọc tác phẩm, để thấy được trong nghịch cảnh con người đôi khi bị tha hóa đến mức nào, ích kỷ và đáng sợ đến mức nào. Đọc tác phẩm đôi khi thấy tức giận, hay đồng cảm với những nhân vật khi họ lâm vào bước đường cùng, lạc lối trong cái xã hội rối ren, lạnh lẽo.

Với cuốn sách này, riêng mình cảm nhận tác giả muốn đi sâu khai thác vào nội tâm của con người, nên mạch truyện của tác phẩm khá chậm, không dồn dập, không có quá nhiều những tình tiết li kì, bất ngờ, nhưng cũng nhờ thế mà đây là một tác phẩm nhẹ nhàng nhưng rất sâu sắc. Cách kể chuyện trong tác phẩm này cũng khá đặc biệt, mỗi nhân vật sẽ tự kể câu chuyện của mình, không liên tục mà đan xen vào nhau nên đôi khi đọc khá rối rắm, nhưng đây cũng chính là cách để phản ánh sợi dây liên kết mỏng manh nhưng chằng chịt giữa các nhân vật với nhau. Đối với “Và rồi núi vọng” hãy cứ đọc chầm chậm, bình thản để tâm hồn hòa vào cùng với từng lời kể của nhân vật, để cảm nhận được chân thật nhất nỗi đau của họ, thấu hiểu và đồng cảm, sẻ chia. Những con người, những số phận trong trang sách ấy đôi khi vẫn còn hiện diện đâu đó trong xã hội ngày nay.

Mình không thích cuốn này bằng hai cuốn trước của Khaled Hosseini là Người Đua Diều và Ngàn Mặt Trời Rực Rỡ, vì cách bác Hosseini kể chuyện ở cuốn này sao mà khác xa với hai cuốn trước. Thay vì tập trung vào việc kể câu chuyện của hai nhân vật chính, bác lại dàn trải cả cuốn tiểu thuyết ra thành một tuyển tập những mẩu chuyện đời của những nhân vật khác nhau, tất cả đều có liên quan theo cách nào đó tới hai nhân vật chính. Cách kể chuyện như vậy cũng thú vị đấy, vì mình được đọc về cuộc đời của nhiều người hơn là chỉ Pari và anh trai bà, cùng những thăng trầm, biến cố, những bi kịch và cả những rẽ lối trái ngang nảy sinh từ quyết định mang tính định mệnh của cha hai người vào mùa thu năm 1952. Tuy nhiên, mình cũng thấy một số mẩu chuyện, một số phần có vẻ dư thừa quá, và không phục vụ gì mấy cho cốt truyện chính.

Ấy thế mà, đúng thương hiệu tiểu thuyết của Khaled Hosseini, khi kết thúc quyển sách luôn là những giọt nước mắt, những hoài niệm và những ký ức hiện lên như một vòng lặp, hô ứng với phần mở đầu câu chuyện. Đúng là núi đã vọng, vọng về những mất mát, những chia ly, những tháng năm cách xa nhau không thể nào lấy lại được. Những quyết định tưởng chừng nhỏ nhoi nhưng lại có thể vang vọng qua hàng thế kỷ vậy đấy.

Thích nhất là hai chương cuối, đặc biệt là phần truyện về cuộc đời của Markos và cô bạn thuở ấu thơ Thalia của anh, về cái ngày Thalia dạy Markos làm máy chụp ảnh, và những lát cắt cuộc đời đi tình nguyện khắp thế giới của Markos lần lượt hiện ra, theo từng nhịp đếm giây cho đến khoảnh khắc cái máy ảnh tự chế của hai đứa trẻ chụp bức ảnh đầu tiên của nó – bức ảnh một Thalia hướng khuôn mặt bị biến dạng của mình về phía biển, được Markos cất giữ trong nhiều năm như thể cô là kết nối duy nhất của anh đến với nơi anh gọi là nhà…

Thêm một tác phẩm nữa của bậc thầy kể chuyện Khaled Hosseini mảnh đất Afghanistan.

Là tác phẩm thứ ba của tác giả Khaled Hosseini (sau Ngàn Mặt Trời Rực Rỡ và Người Đua Diều), “Và rồi núi vọng” tất nhiên làm mình rất thỏa mãn. Vẫn phong cách như vậy, những mảnh đời được tái hiện rất thực qua ngòi bút của tác giả. Không như hai tác phẩm trước, ở cuốn này là những câu chuyện nhỏ, những con người tưởng chừng như không liên quan đến nhau, lại ghép nên một bức tranh tổng thể hoàn chỉnh. Không đào sâu về tình hình Afghanistan như Ngàn Mặt Trời Rực Rỡ, nhưng ta vẫn thấy đâu đó quang cảnh của đất nước Trung Đông này từ những năm trước 1946 cho đến 2010.

Điều mình thích nhất ở “Và rồi núi vọng” chính là những câu chuyện riêng rẽ đó. Không quá dài đến lê thê, không quá ngắn đến hụt hẫng, nó vừa đủ, đủ làm cho người ta trở nên bối rối về những giá trị thực, về bản chất ẩn sâu trong mỗi con người, về ảo mộng cũng như thực tế đáng sợ ở cuộc đời này. Cảm xúc được đẩy lên đến cao trào, rồi cứ để như vậy, làm ta cảm thấy chênh vênh, bất chợt phải gấp sách lại mà suy ngẫm, để cho lòng một khoảng lặng. Đôi lúc ta cảm thấy giận cho nhân vật, nhưng tận sâu trong lòng, ta hiểu họ, vì bản chất con người ta cũng như họ, cũng đôi lúc mong muốn những điều tốt đẹp cho bản thân mà tổn hại người khác. Tất cả đều được ngòi bút tuyệt vời của Khaled Hosseini tái hiện một cách chân thực đến đau lòng.