Có những ngày như bao ngày khác, bạn bỗng thấy lòng mình đột nhiên tĩnh lại, cảm giác man mác buồn ùa về mà không biết lý do tại sao. Có những ngày như thế, lòng mình như thể muốn tan ra, không ấm ức, không nóng giận, chỉ là cảm giác buồn đâu đó đột nhiên kéo đến. Một ngày nắng đẹp cũng trở nên ảm đạm, heo hắt. Những nỗi buồn không tên của Linh sẽ giải đáp tất cả và cùng với bạn đi qua hết những nỗi buồn này, cho bạn cách để vượt qua nó, hiểu chính mình và sống vui tươi.

Chia tay

Thanh xuân vốn dĩ dùng để bỏ lỡ, phải thật lâu sau quãng thanh xuân rực rỡ ấy bạn có lẽ mới nhận ra rằng tình yêu là thứ có hạn kỳ. Sau chia tay ai cũng cố gắng sống trong vỏ bọc của riêng mình, cứ tuột tay đánh mất những yêu thương mà quên mất những thứ quá khó lòng quay lại. Mọi vết thương cũng sẽ lành, nếu như cứ trú ngụ mãi trong thế giới của riêng mình bạn sẽ bỏ lỡ mất cầu vồng ngoài kia.



Sau chi tay, ai quên ngay được người cũ, tôi đoán chắc là rất ít bởi chúng ta còn bận hồi tưởng về những chuyện đã qua, bận hy vọng về một người mà mình đã buông tay. Là những hối tiếc, là những tháng ngày dặn lòng phải quên đi, quên đi những con đường quen thuộc, quên đi số điện thoại, hay chấm xanh sáng mỗi lần online… quên – là thôi không nhớ nữa.

Sau chia tay là những tháng ngày hy vọng quay lại từ đầu, những tháng ngày mong mỏi thế giới nơi ta thuộc về sẽ có người đó ở bên cạnh, chúng ta cần một vòng tay, cần một bờ vai, để nâng đỡ nhau đi qua những ngày dài giông bão. Đi hết những nỗi buồn, vẫn chỉ mãi mãi là mong ước mà thôi…

Buông tay

Đọng lại sau đoạn tình cảm của hai người chỉ là những niềm đau mà không ai muốn nhắc đến nữa. Thời gian là phương thuốc hữu hiệu nhất chữa lành vết thương của hai người. Dù mệt mỏi, yếu mềm nhưng thời gian biến vết thương thành sẹo, tuy vẫn để lại vết tích nhưng khi nhớ về một chuyện tình đã qua nó không còn đau như trước nữa. Đến cuối cùng chỉ đơn giản để hiểu ra rằng chẳng có gì là mãi mãi. Dù sao mỗi người cũng cần nỗi đau để trưởng thành, nỗi đau càng nhiều thì càng mạnh mẽ. Rồi đến khi đủ lâu, đủ mạnh mẽ ta có thể buông tay khỏi những mảng ký ức tối màu, những mảng ký ức mang tên người yêu cũ.



Đến khi lòng có thể buông bỏ thật rồi, chỉ khẽ cười khi nhớ về chuyện cũ, coi nó như một quãng thanh xuân nhiều kỉ niệm sắc màu, có vui vẻ, có hạnh phúc, có mất mát và đau thương.

Mất mát rồi có thể tự ý thức được rằng có một vài điều đã qua là hết, một vài người đã xa là mất. Mong cho đoạn đường sau này của mỗi người sẽ chẳng điền thêm tên ai vào góc dành cho người cũ.

Độc thân rồi, cũng đừng buồn vì mình không còn nhận được quà nữa, đâu phải chúng ta không thể tự yêu mình. Chúng ta phải tự biết yêu lấy bản thân mình thân mình trước. Tay phải đã có tay trái nắm, niềm vui không ai mang đến cho mình thì mình hãy mang niềm vui đến cho người khác. Chỉ cần thấy niềm vui của người khác bạn cũng sẽ không thể nào buồn nữa đâu. Vậy nên, đừng ngồi buồn vào những ngày không phải ngày buồn. “Yêu mình – rồi chắc chắn mình sẽ được yêu…”

Những nỗi buồn không tên

Chúng ta có lẽ là những đứa trẻ rất giỏi vẽ những nỗi buồn mà toàn là những nỗi buồn không thể gọi tên.

Đó có thể chỉ là một ngày u ám, không có gì đặc biệt. Tự nhiên thức dậy thấy lòng trống rỗng, thế là cứ ngẩn ngơ và cảm thấy lòng buồn… Là những ngày dù có mưa cũng không làm mình thấy tươi mát, là những ngày dù có nắng cũng chẳng làm mình rạng rỡ…

Những nỗi buồn không tên chẳng đủ mạnh để làm bạn khóc nhưng cứ khiến cảm xúc trong bạn thành một mớ hỗn độn, bạn càng lý giải càng thấy chông chênh và nỗi buồn thì cứ thế kéo dài.

Tuổi trẻ sẽ có những lúc bông nhiên buồn, muốn quên hết tất cả, muốn bỏ lại mọi thứ phía sau và không thiết nói năng gì. Là tuổi mà thấy mình cô đơn, lạc lõng. Vì chúng mình còn trẻ nên buồn cũng có gì lạ đâu, buồn để biết trân trọng những niềm vui.



Học cách lãng quên

Dù tình yêu dạy chúng ta cách buông tay để quên đi một người, nhưng đến lúc nào đó bạn nhận ra rằng quên là một việc phải làm. Lãng quên mà còn yêu thì sẽ đau khổ, nhưng chẳng phải sẽ tốt hơn khi lãng quên để đến với một ai đó phù hợp hơn sao. Lãng quên chính là cánh cửa chờ đợi hạnh phúc mới. Mưa rồi sẽ lại tạnh, hãy cứ để thời gian làm công việc của nó, để mọi thứ nằm yên bên kia vách ngăn của ký ức. Đến một ngày nào đó, chúng ta quên đi những điều không cần nhớ, để tự tin nắm giữ hạnh phúc của cuộc đời mình.

Đã đến lúc để những tổn thương trong lồng ngực ra đi để đón nhận những tình yêu mới. Đau thương nào rồi cũng sẽ qua đi, học được cách yêu thì cũng học được cách quên. Đã đến lúc mở cửa trái tim để người khác có thể vào vun vén lại mảnh vườn hoang tàn trong lòng bạn. “Đã đến lúc yên bình dựa vào một bờ vai vững chãi”. Thanh xuân ngắn ngủi lắm, đừng vì một người cũ mà quên mất đi người luôn đi bên cạnh mình từ lâu.

Khi còn trẻ cứ nghĩ đơn giản chỉ cần có yêu thương là đủ. Có va vấp đau thương mới thấy, đường dài rộng quá nên người ta rất dễ lạc nhau, yêu thương mong manh quá nên người ta vội vã rời xa.



Rồi cầu vồng có xuất hiện hay không?

Bắt đầu cảm thấy sợ hãi một mình, sợ cảm giác lạc lõng chơi vơi. Vì chọn làm bạn với cô đơn nên luôn phải gồng mình lên để mọi người thấy mình mạnh mẽ. Nhưng, sao đi hết cơn mưa rồi, nắng lên mà cầu vồng vẫn không xuất hiện.

Đừng nghĩ cứ bên nhau mãi là hạnh phúc, hạnh phúc là dù có đi đến đâu, xa cách bao nhiêu đi chăng nữa thì khi trở về chúng ta vẫn là của nhau.

“Chúng ta không thiếu nỗi buồn, còn niềm vui thì sao?”

Vui, buồn đến cuối cùng cũng do mình cả thôi, vậy cớ sao lại ôm mãi nỗi buồn.

Chúng ta đều là những đứa trẻ không thích lớn. Vì khi khôn lớn thật rồi, những nhớ thương ngày nào cứ dai dẳng, đằng đẵng mãi không thôi. Vì nếu là những đứa trẻ thì nhớ-nhớ quên-quên cũng không gây buồn lòng đến vậy.

Kết:

Rồi cầu vồng có xuất hiện hay không? Tôi tin là có, bởi đó chính là bạn người đã nắm tay tôi đi hết nỗi buồn này.

Những nỗi buồn không tên của Linh kể về nỗi buồn của cô gái trẻ khi chia tay vừa khiến người ta như muốn khóc lại vừa nhẹ nhàng an ủi chúng ta từng bước đi qua nỗi buồn. Với giọng văn nhẹ nhàng, sâu lắng, từng câu, từng chữ như đang diễn tả nỗi buồn của chính chúng ta, đã từng có và từng mất đi niềm vui. Cuốn sách như một sự trải lòng của những người sau chia tay, và cũng không quên làm điểm tựa cùng họ vượt qua những mất mát thời thanh xuân vốn là để bở lỡ này.

Review chi tiết bởi Cẩm Lệ - Bookademy

Deal mua sách giá tốt hiện có: https://goo.gl/32GicK

 

------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3

Xem thêm

Ai trong chúng ta mà không có nỗi buồn, có những người chọn cho mình cách quên đi nỗi buồn đó bằng cách mỉm cười mà sống, có những người lại chọn cho nỗi buồn cách tồn tại âm ỉ, dù thế nào, nó cũng là một loại cảm xúc, là một thứ luôn tồn tại trong mỗi chúng ta. Ta buồn vì chuyện cuộc sống, buồn vì tình yêu, buồn vì những nỗi buồn vật chất, nhưng cũng có những nỗi buồn chẳng thể gọi tên, nó muốn đến là đến, muốn đi thì cứ đi, chẳng ai cản, chẳng ai gọi, không bận tâm đến ai. Những nỗi buồn không tên không hẳn là một cuốn sách buồn, nó khác với cái tên, cũng không hề dạy ta làm sao để có thể vượt qua cái nỗi buồn đang từng ngày gặm nhấm bản thân, nó chỉ dạy ta cái cách làm sao để sống chung với nỗi buồn, để biết tự mình đi qua những khắc khoải. Có những nỗi buồn thật đẹp, thật nhẹ nhàng, nó cứ tồn tại cũng ta như một ngọn nến nhỏ, dù trước gió nó chỉ lung lay chứ chưa bao giờ tắt hẳn. Thử nghĩ nếu cuộc sống của bạn chỉ toàn những điều tích cực mà không tồn tại những khoảng lặng, đó chưa hẳn là một cuộc sống hoàn hảo. Phải có những nỗi buồn không tên như thế mới thấy được tuổi trẻ của chúng ta cũng thật lắm những lo nghĩ, để vừa buồn nhưng lại vừa biết tận hưởng tình yêu cuộc sống. Cám ơn Linh, cám ơn cuốn sách này để cho tôi biết rằng, tuổi trẻ có những nỗi buồn không tên thật đẹp.

“Mấy đứa tụi mình sao có lắm nỗi buồn Chẳng buông được nên ngây ngô giữ mãi Dẫu vẫn biết buồn nhiều là khở dại Nhưng cứ buồn hoài, chẳng biết phải làm sao…” Người ta vốn dĩ vẫn muốn giấu giếm nỗi buồn của mình trong lòng, chẳng muốn để người khác nhìn thấy được. Nhưng tiếc rằng, nỗi buồn không phải thứ có thể dễ dàng cất giấu. Những năm tháng thanh xuân, hẳn là chúng ta ít nhiều trong đời đều phải tự mình đi qua những nỗi buồn cứng đầu, những nỗi buồn không tên không tuổi….để rồi sau đó nhìn lại, nhẹ nhàng mỉm cười vì cuối cùng dù buồn hay vui, thì mình vẫn đã lớn lên, đã tự tay vẽ và chấp nhận những gam màu sáng tối của thanh xuân đó. “Những nỗi buồn không tên” giống như chiếc hộp biết thủ thỉ kể về nỗi buồn, không phải của riêng ai. Những nỗi buồn không cô đơn, những nỗi buồn khiến cho người ta cảm thấy ủi an vì ít ra cũng từng có một người buồn như mình vậy. Cuốn sách không dạy bạn cách bơi qua nỗi buồn, mà sẽ cho bạn cảm nhận rằng luôn có những bàn tay cùng nắm tay bạn đi qua những nỗi buồn trong đời. Mình nắm tay nhau nhé Cùng đi hết nỗi buồn Nỗi buồn đẹp như vẽ Rồi đến lúc phải buông…

Những Nỗi Buồn Không Tên đem đến cho mình cảm xúc vô cùng khác lạ, những dòng tản văn và các bài thơ của tác giả như mang một nối niềm không biết thủ thỉ với ai. Xuyên suốt cuốn sách là những câu văn nhẹ nhàng nhưng da diết. Những câu chữ của tác giả như khắc khoải những nỗi niềm không của riêng ai. Mình khá thích những bài thơ trong cuốn này, mặc dù không phải bài nào cũng hay nhưng mỗi bài lại mang đến cho mình một cảm nhận khác nhau. Tác giả đã khiến cuốn sách của chính mình trở nên vô cùng đặc biệt khi đưa từng câu chữ không chỉ qua các bài tản văn mà còn thông qua các bài thơ vào lòng người. Nhẹ nhàng, sâu lắng, buồn mang mác những những gì cuốn sách thể hiện. “Những Nỗi Buồn Không Tên” là một tác phẩm của nhà văn Linh. Mình rất thích tựa đề cũng như hình minh họa ngoài trang bìa của tác phẩm này. Hình vẽ đơn giản nhưng rất có hồn, tạo cho mình một cảm giác ấm áp, thật nhẹ nhàng. Những bài thơ nhỏ trong tác phẩm này rất hay và ý nghĩa, mình rất thích. “ …Có một ngày nụ cười rơi đâu mất Em ngẩn ngơ đi kiếm tận chân trời Chân trời xa, còn nỗi buồn có thật Nên đi hoài, chẳng hết nỗi chơi vơi…” Những vần thơ nhẹ nhàng, đơn giản nhưng khiến mình xúc động và đồng cảm với tác giả. Đôi khi lòng mình đầy ắp nỗi buồn nhưng chẳng biết làm sao để vơi bớt mà cũng chẳng thể thổ lộ cùng ai. Vì vậy, đọc sách là một cách giúp mình tạm quên đi nỗi buồn. Và tác phẩm này đã giúp mình nhẹ bớt nỗi lòng. Cám ơn tác giả Linh đã đem đến một tác phẩm rất ý nghĩa dành tặng cho mình cũng như các độc giả khác.

Chẳng có ai sống mà không có nỗi buồn. Chẳng có ai đủ tự tin để nói rằng tôi sẽ không bao giờ khóc vì buồn. Có những nỗi buồn lớn lao khiến người ta đau khổ, nhưng cũng có những nỗi buồn đơn giản vu vơ khiến người ta khó chịu, bởi vì nó không thể gọi tên mà cũng bởi vì chẳng ai có thể nghe ta tâm sự kể lể những nỗi buồn nhỏ bé đó. Cuốn sách Những nỗi buồn không tên của Linh chính là một cuốn sách như vậy, là tập hợp những nỗi buồn vu vơ, cũng chính là những lo lắng mà ít nhiều trong đời ta đều phải trải qua. Là những câu chuyện tình yêu giữa đời thường, là những mất mát đau thương, đôi câu thơ của Linh mang sắc thái buồn lặng nhưng lại không khiến cho người đọc cảm thấy bi lụy mà làm cho người đọc cảm thấy an ủi vì ít nhất khi thấy không chỉ riêng mình mới chịu cảnh gặm nhấm cô đơn trong những giọt nước mắt trong lòng. Tản văn và những câu thơ của Linh không hề to lớn, nó nhỏ như nỗi buồn không tên của chúng ta, là những mảnh ký ức vụn vỡ với những nỗi niềm yêu thương trong quá khứ, để rồi khi ta nhìn lại, hóa ra nỗi buồn ngày hôm qua lại nhỏ bé như thế, động lực sống vì một ngày mai lại dạt dào. Linh dùng câu từ của mình để kể câu chuyện của tất cả chúng ta, không chỉ riêng ai, nhẹ nhàng mà sâu lắng. Cuốn sách vừa khiến người ta muốn khóc, lại vừa khiến người đọc cảm thấy mọi nỗi buồn xung quanh đều chợt tan biến như bong bóng xà phòng.

Những nỗi buồn không tên, buồn lãng đãng như bài thơ. Mấy đứa tụi mình sao có lắm nỗi buồn Chẳng buông được nên ngây ngô giữ mãi Dẫu vẫn biết buồn nhiều là khờ dại Nhưng cứ buồn hoài, chẳng biết phải làm sao...Con người ta trưởng thành mang trong mình biết bao nhiêu là nỗi buồn: buồn của thuở ấu thơ, khi không có được món đồ yêu thích ; buồn của thuở áo trắng, khi chia tay mối tình đầu ngây dại… Ai rồi cũng phải trải qua những nỗi buồn để học được cách cứng rắn, mạnh mẽ bước qua giông bão, bởi vì khi trưởng thành sẽ không ai vì nỗi buồn của chúng ta mà ngồi cạnh bên dỗ dành, an ủi. Nhưng có những nỗi buồn thật đẹp, đôi khi chỉ là ngồi ngắm hoàng hôn, lại thấy buồn, một nỗi buồn không tên giữa ánh chiều tà lãng mạn, và những nỗi buồn không tên như thế cứ xuất hiện vô số lần, lặp đi lặp lại trong cuộc sống chúng ta, bởi vì chúng ta là những cá thể mang xúc cảm đặc biệt và nỗi buồn tượng trưng cho điều đó. Nỗi buồn là cảm xúc nguyên thuỷ mà mỗi chúng ta mang theo khi bước đến cuộc đời này. Không ai sống cả đời mà không có nỗi buồn, vì khi trải qua nó giúp ta mạnh mẽ hơn, và khi nhìn lại, nó cho ta nụ cười nhẹ nhàng tựa gió xuân. Bởi vì tôi từng có những nỗi buồn thật đẹp nhưng chẳng biết gọi tên

Ai trong chúng ta chắc hẳn cũng có những nỗi buồn riêng của mình, một góc tối ở trong tim mà chưa bao giờ muốn ai nhìn thấy. Những Nỗi Buồn Không Tên một cuốn sách của một người tác giả không được bạn đọc ở nước ta biết đến nhiều và những tác phẩm của tác giả này cũng chưa được nhiều người biết đến. Nhưng mỗi cuốn sách mà tác giả này viết nên lại khiến tôi thực sự rất thích bởi giọng văn nhẹ nhàng mà lay động lòng người. Ở trong cuộc sống này chắc hẳn cũng có nhiều người vô cớ buồn nhưng không biết bản thân mình buồn vì điều gì. Buồn vì chuyện tình cảm hay buồn vì những áp lực mà gia đình và cuộc sống đưa lại. Nhưng chắc chắn nỗi buồn mầi cũng khiến người ta khó chịu và đau khổ tới tận cùng. Những Nỗi Buồn Không Tên một cuốn sách thực sự ý nghĩa dành cho những ai có nhiều muộn phiền trong cuộc sống. Và nó cũng sẻ giúp cho mỗi chúng ta một lối thoát riêng mà ai cũng muốn tìm kiếm. Bìa sách và tên cuốn sách này thực sự khiến cho người ta ấn tượng và phải ngắm nhìn nó. Phải chăng đây là một điểm mạnh mà tác giả LINH đưa lại cho bạn đọc bởi vì hầu hết mỗi cuốn sách mà tác giả này viết nên đều có cái tên rất ấn tượng. Những Nỗi Buồn Không Tên hãy đọc thử những bạn đôi khi buồn phiền mà không có lý do nhé. Nó nói lên tâm trạng của các bạn đấy.

Những nỗi buồn không tên, buồn lãng đãng như bài thơ. "Mấy đứa tụi mình sao có lắm nỗi buồn Chẳng buông được nên ngây ngô giữ mãi Dẫu vẫn biết buồn nhiều là khở dại Nhưng cứ buồn hoài, chẳng biết phải làm sao..." Con người ta trưởng thành mang trong mình biết bao nhiêu là nỗi buồn: buồn của thuở ấu thơ, khi không có được món đồ yêu thích ; buồn của thuở áo trắng, khi chia tay mối tình đầu ngây dại… Ai rồi cũng phải trải qua những nỗi buồn để học được cách cứng rắn, mạnh mẽ bước qua giông bão, bởi vì khi trưởng thành sẽ không ai vì nỗi buồn của chúng ta mà ngồi cạnh bên dỗ dành, an ủi. Nhưng có những nỗi buồn thật đẹp, đôi khi chỉ là ngồi ngắm hoàng hôn, lại thấy buồn, một nỗi buồn không tên giữa ánh chiều tà lãng mạn, và những nỗi buồn không tên như thế cứ xuất hiện vô số lần, lặp đi lặp lại trong cuộc sống chúng ta, bởi vì chúng ta là những cá thể mang xúc cảm đặc biệt và nỗi buồn tượng trưng cho điều đó. Nỗi buồn là cảm xúc nguyên thuỷ mà mỗi chúng ta mang theo khi bước đến cuộc đời này. Không ai sống cả đời mà không có nỗi buồn, vì khi trải qua nó giúp ta mạnh mẽ hơn, và khi nhìn lại, nó cho ta nụ cười nhẹ nhàng tựa gió xuân. Bởi vì tôi từng có những nỗi buồn thật đẹp nhưng chẳng biết gọi tên

Chẳng có ai sống mà không có nỗi buồn. Chẳng có ai đủ tự tin để nói rằng tôi sẽ không bao giờ khóc vì buồn. Có những nỗi buồn lớn lao khiến người ta đau khổ, nhưng cũng có những nỗi buồn đơn giản vu vơ khiến người ta khó chịu, bởi vì nó không thể gọi tên mà cũng bởi vì chẳng ai có thể nghe ta tâm sự kể lể những nỗi buồn nhỏ bé đó. Cuốn sách Những nỗi buồn không tên của Linh chính là một cuốn sách như vậy, là tập hợp những nỗi buồn vu vơ, cũng chính là những lo lắng mà ít nhiều trong đời ta đều phải trải qua. Là những câu chuyện tình yêu giữa đời thường, là những mất mát đau thương, đôi câu thơ của Linh mang sắc thái buồn lặng nhưng lại không khiến cho người đọc cảm thấy bi lụy mà làm cho người đọc cảm thấy an ủi vì ít nhất khi thấy không chỉ riêng mình mới chịu cảnh gặm nhấm cô đơn trong những giọt nước mắt trong lòng. Tản văn và những câu thơ của Linh không hề to lớn, nó nhỏ như nỗi buồn không tên của chúng ta, là những mảnh ký ức vụn vỡ với những nỗi niềm yêu thương trong quá khứ, để rồi khi ta nhìn lại, hóa ra nỗi buồn ngày hôm qua lại nhỏ bé như thế, động lực sống vì một ngày mai lại dạt dào. Linh dùng câu từ của mình để kể câu chuyện của tất cả chúng ta, không chỉ riêng ai, nhẹ nhàng mà sâu lắng. Cuốn sách vừa khiến người ta muốn khóc, lại vừa khiến người đọc cảm thấy mọi nỗi buồn xung quanh đều chợt tan biến như bong bóng xà phòng.