Chúng ta thường suy nghĩ về những điều đã cũ, hồi tưởng lại quá khứ mà quên mất hiện tại. Tôi và bạn, sao lại không nhẹ nhàng buông tay những mảng ký ức buồn đã nhuốm màu của xưa cũ để sống với hiện tại và tương lai. Những gì đã qua đừng nghĩ lại qua nhiều của Minh mẫn – Du Phong sẽ giúp bạn dần buông lơi được quá khứ, suy nghĩ ít lại để tâm hồn được bình yên. Một ngày nữa rồi cũng lại trôi đi, chuyện của hôm qua đã là chuyện của ngày hôm kia mất rồi.

Phần 1: Tình bạn

Đi suốt một đời người có chăng cũng để tìm kiếm những điều hạnh phúc, kiếm tìm tri kỉ cũng là một trong những niềm hạnh phúc phải không? Với con gái tụi mình, cả thanh xuân rực rỡ hay phẳng lặng cũng cần một tri kỉ, người yêu không cần có nhưng chắc chắn phải có một thằng bạn thân ở bên. Là đứa bạn quan tâm mình suốt ngày, chịu đựng mình khi mưa nắng thất thường, ở bên và chăm sóc mình như thể nó là người hầu của mình, nhưng lại không thể lấy nhau, tình bạn là vậy, chẳng thể biến thành tình yêu, nhưng khi mình lên xe hoa nó như mất đi cả một nửa con người.

Tác giả cũng có tình bạn thân thiết như vậy, từng có và cũng từng mất đi một người bạn thân được coi là máu thịt. Có những người xuất hiện bên cạnh chúng ta, không lâu sau lại rẽ sang một lối khác, suốt đời không thể gặp lại, để khi có những nỗi niềm ta đều nhớ tới họ nhưng không còn sẻ chia được nữa.

Tình bạn cũng thật giản đơn, khi cô đơn một cái ôm nhầm cũng trở thành tất cả. Hay chỉ là một người lần đầu gặp mặt mà lỡ như đã thân quen từ lâu, nhưng rốt cuộc lại chỉ có thể trao nhau một nụ cười, hay đáng tiếc hơn là một sự im lặng. Tình bạn đôi khi cũng thật buồn, đứa bạn chơi thân ngày bé, lớn lên cùng nhau, đi học cùng nhau, rồi lâu ngày gặp lại hai đứa gượng gạo hỏi thăm nhau. Cũng từng có những đứa bạn học cùng mà chẳng nói chuyện với nhau bao giờ khi gặp lại tay bắt mặt mừng như được tìm thấy một mảng ký ức đắt giá. Phải chăng, mọi thứ thay đổi đều do thời gian, nó vô tình biến nhau thành người khác, vô hình chung gieo vào lòng nhau những khoảng cách, những tổn thương.



Tình bạn là khi mình ở đây, chứng kiến từng đứa một, đứa thì thất tình, đứa thì lên xe hoa, tìm được hạnh phúc viên mãn. Người ta thường nói con gái lấy chồng như đánh một canh bạc. Biết bao cặp đôi yêu nhau lâu dài rồi cũng chia tay, ấy vậy mà có những mối tình chỉ quen nhau một thoáng đã đi đến kết thúc ngọt ngào. Vậy mới nói, bên nhau dài lâu không bằng gặp nhau đúng lúc. Đã từng yêu nhau rất sâu đậm nên chẳng đủ cam đảm để rời xa một mối tình lâu năm, mối quan hệ cứ thế miễn cưỡng và ngột ngạt, cả hai không ai dám buông tay bởi họ bị bủa vây bởi vô vàn tiếc nuối và sợ hãi.

Cũng có những tình bạn kết thúc cay đắng chỉ vì đến lúc nó phải thế, vì những ghen ghét không đáng có. Nhưng biết làm sao được, đành mặc kệ thôi. Hay khi sự hiểu lầm mà không một ai mở lời để tìm được câu trả lời thoả đáng, tình bạn sau bao nhiêu năm đánh rơi để khi tìm lại được biết trân trọng nhiều hơn.

“Những thứ qua đi không trở lại bao giờ”, vậy nên tiếc nuối làm gì những chuyện đã qua, chi bằng cùng nhau vun đắp lại tình bạn này, để quá khứ trôi vào dĩ vãng, những giận hờn tuổi trẻ nghĩ lại nhiều làm gì nữa, trân trọng hiện tại, vững tin vào tương lai không phải tốt hơn sao.

Phần 2: Gia đình

Dù chung sống với nhau theo quan hệ gì đi chăng nữa, thì khi gọi là gia đình không phải đều xuất phát từ tình cảm hay sao? Trong câu chuyện của tác giả, một dì Út hiền lành lại trở nên cục cằn vì ảnh hưởng từ người chồng mới cưới. Người phụ nữ chịu đựng sự chửi rủa, đánh đập của chồng lâu ngày vùng lên phản kháng khi chồng đụng tới đứa cháu thân yêu. Rồi dì Út li hôn, có người hàng xóm theo đuổi dì đơn phương nhiều năm trời vẫn không thay đổi, cuối cùng cũng làm động lòng người phụ nữ đã mất niềm tin vào tình yêu. Duyên phận ở đời đâu phải chỉ do ông trời sắp đặt mà còn do sự cố gắng của lòng người nữa chứ. Duyên phận của người yêu đơn phương là hi vọng hay vô vọng. Một người cứ chạy, một người cứ đuổi, may mắn thì có người cảm động đứng lại rồi nên duyên, nhưng cũng có người chạy không mảy may quay lại dù chỉ một lần.

Chúng ta nhiều khi cũng thật vô tâm, như câu chuyện của tác giả, mãi cho đến khi lấy chồng mới phát hiện ra size giầy của mẹ mình. Mỗi đứa con, chẳng biết đến khi nào mới biết cách yêu thương mẹ mình, chúng ta luôn vô tâm và thiếu sót quá nhiều.

Vì con cả đời mẹ làm tình địch, trước thì làm tình địch với người yêu con, sau thì làm tình địch với chồng con, sau cùng làm tình địch với con của con, nhưng lúc nào mẹ cũng là bên bại trận.

Bạn thấy đấy, chúng ta vô tình đẩy người phụ nữ của đời mình vào tranh chấp. Điều tồi tệ nhất trong đời, chẳng phải là sư vô tâm của bản thân so với những gì mẹ dành cho mình hay sao.

Có những người không đợi ta mãi mãi, là khi tác giả nghe tin ba mình bị ung thư, trở về nhà sau năm năm trời rời đi, nghe những tâm tư của người ba đang bệnh nặng, những ưu phiền khi chưa thấy con cái mình kịp lấy vợ, sinh con, khi chưa thấy chúng được sống hạnh phúc,… Phải đến khi thời gian không còn đủ nhiều con người ta mới có thể dễ dàng biểu lộ tình cảm của mình. “Vậy nên cách tốt nhất để không phí hoài yêu thương là hãy sống thật với lòng mình, dù có chuyện gì xảy ra”.



Phần 3: Tình yêu

Tình yêu không biết có bao nhiêu dạng nữa, có những tình yêu một bên hầu hạ một người dửng dưng. Cũng có những tình yêu, chỉ cần nghĩ tới là đau lòng muốn chết.

Tình yêu đâu phải lúc nào cũng màu hồng sẽ có lúc nó phơi bày những sự thật trần trụi, dù có lúc tưởng chừng như không thể chịu nổi nhau, cũng mong một trong hai kìm lại chút tức giận mà níu giữ. Tình yêu thực sự là một khi nắm tay biết sợ hãi một ngày buông bỏ.

Tình yêu cần sự nhường nhịn, là cô bé trong câu chuyện của tác giả, than phiền về việc người yêu cô nói cô cần nhanh nhẹn, chủ động khi mới đợi cô có 30 phút đồng hồ. Phải là người yêu cô, thương cô mới chịu chờ đợi và nhẫn nhịn với cô như vậy, muốn tốt cho cô mới bảo ban đến thế.

Khi yêu nhau, không tránh được những lúc cãi nhau vì những lý do cỏn con trong cuộc sống, nhưng có cãi nhau đến thế nào, tổn thương ra sao thì yêu nhau cũng khó lòng mà bỏ nhau được. Vậy nên, chi bằng yêu thương bỏ qua cho nhau mà bình yên sống.

Chuyện bất đồng và cãi vã trong tình yêu là điều không thể thiếu. Chỉ là luôn phải có một người biết nhẫn nhịn đúng thời điểm,người kia khùng điên có điểm dừng.

Có những người cứ cố chấp yêu dù biết rằng đó là mù quáng, cô gái yêu đơn phương một chàng trai đã có vợ, chàng trai yêu đơn phương một cô gái đã có chồng, có người yêu đơn phương một người, người ấy lại đơn phương yêu một người khác,…

Có ai đó yêu thương đến mức sẵn sàng vì mình làm tất cả đúng thật là hạnh phúc, nhưng lại chẳng thể đáp trả mà day dứt áy náy tận tâm can, không phải cứ một người nhiệt thành yêu sẽ được người kia đáp lại. Chúng ta không biết làm sao để đáp trả ân tình, chỉ trách cuộc sống này sao lắm những cơ duyên.



Cô nhân viên văn phòng yêu đơn phương một người đàn ông đã có vợ, anh hết lần này đến lần khác nói cho cô hiểu, nhưng cô vẫn cứ cố chấp yêu anh, tình yêu này không phải là mù quáng hay sao? Theo đuổi người mình yêu không sai, nhưng cố chấp níu kéo một người không yêu mình thì rất sai. Anh - một người yêu thương vợ hết mực, một mẫu đàn ông lý tưởng mà bất kỳ cô gái nào cũng muốn lấy làm của riêng mình, anh yêu vợ dù cô ấy bị ung thư, dù biết cô bệnh nhưng anh vẫn cầu hôn cô, từ chối những cô gái xinh đẹp thông mình khác, đi làm về nhà chăm vợ, yêu thương và bao bọc cô mặc cho những khó khăn, nhưng vất vả mà mình anh phải gánh lấy. Tình yêu đấy, bất kỳ ai cũng muốn có được, đâu phải ai cũng may mắn gặp được người như anh. Tình yêu anh dành cho cô, cao cả và lớn lao hơn bất cứ tình yêu nào khác, một người đàn ông điềm đạm và thành đạt sẵn lòng ở bên một người bệnh nặng, tất cả không phải vì chữ “yêu” hay sao. Tình yêu của anh không phải sự chiếm hữu mà tình yêu của anh là làm thế nào để người ta hạnh phúc.

Chúng ta thường vậy đấy, cố chấp níu kéo một người không yêu mình, cứ ngỡ là tình yêu, nhưng hoá ra chỉ là mong muốn được sở hữu, tình yêu thực sự là khi sẵn sàng chúc phúc cho người kia.

Chuyện tình cảm luôn chỉ có hai đường, một là hạnh phúc hai là tiếc thương. Chúng ta đâu biết được khi nào phải xa nhau, làm gì có thứ gì là mãi mãi. Vậy nên còn được ở bên cạnh đối phương hãy trân trọng nhau thật nhiều, thay vì trách móc giận hờn sao lại không yêu thương nhiều hơn, để khi sóng gió ập tới, không hối tiếc vì chưa thể yêu hết mình.

Có những người đối xử không tốt với mình, nhưng mình lại không thể làm gì khác ngoài việc cố xua đi khoảnh khắc họ làm mình đau, và lấp đầy tổn thương đó bằng những kỷ niệm đẹp. Vậy nên, những gì đã qua đừng nghĩ lại quá nhiều.

Thời gian tạo ra khoảng cách, thời gian khiến chúng ta nhận ra điều gì cũng có giới hạn của nó và hạnh phúc cũng vậy.

Phần 4: Xã hội

Nếu một ngày người từng làm bạn tổn thương hỏi thăm bạn, bạn đừng vội tỏ ra bi luỵ, hãy để họ biết bạn sống tốt và rất hạnh phúc. Bởi bạn chẳng thể biết được lòng họ, nếu không có ác ý, tự dưng lại hỏi thăm làm gì, đâu có giải quyết được vấn đề gì đâu. Người ta hỏi thăm có khi chỉ chờ bạn nói mình không ổn, mình còn yêu, sẽ quay ra cười với đứa bạn “Mày thấy không, không có tao nó làm sao sống được.” Xã hội này vốn đã vậy, tử tế thật hay giả không biết đâu mà lần.

Thực ra, lời nói nhiều khi đều là giả, chỉ có những điều cùng nhau trải qua mới là thật. Người tốt thường chẳng khéo miệng, người xấu lại luôn biết nói lời hay.

Nhiều gia đình cũng phản ánh chân thực xã hội, trong câu chuyện của tác giả, một người con gái khi yêu được cưng chiều như bà hoàng, nhưng khi lấy về làm vợ lại bị đánh đập. Tình yêu không có thời gian cho người này đợi người kia thay đổi theo chiều hướng tốt lên, muốn đổi thay thì phải thẳng thắn uốn nắn, khi sức chịu đựng đến giới hạn cũng phải mạnh mẽ vùng dậy để bảo vệ chính mình.

Tình yêu vì xã hội mà thay đổi, hay lòng người đã đổi thay, cô gái yêu một chàng trai, tình yêu anh dành cho cô, ân cần và chu đáo, một người đàn ông của gia đình, hình mẫu lý tưởng của nhiều cô gái, anh và cô yêu nhau, rồi đến khi đi làm, anh bận rộn với những lo toan, cô thì làm việc văn phòng tiếp xúc với nhiều tầng lớp trong xã hội, cô rời bỏ anh, vì anh cho cô được tình yêu nhưng lại chẳng thể tặng cô những món quà đắt tiền, chẳng thể cho cô những thứ xa xỉ khác. Cô đồng ý làm bồ nhí của sếp, làm người yêu trong bóng tối của ông ta, rồi lại bị một tốp người của vợ sếp lao đến hành hung, người mà cô tưởng có thể bảo vệ cho cô, có thể cho cô một cuộc sống giàu sang, hạnh phúc bỗng chốc trở nên hèn hạ, biến mất không bao giờ gặp lại. Thế đấy, xã hội này làm con người ta thay lòng đổi dạ, làm con người ta ghen ghét lẫn nhau, làm con người ta bỏ đi đạo đức chạy theo danh vọng và đồng tiền.



Nhưng đâu phải ai cũng xấu, trong xã hội cái tốt vẫn còn nhiều, đâu đó là những người bạn lo lắng cho đứa con của bạn mình mà thẳng tay quát mắng phải bỏ thuốc lá để không ảnh hưởng đến sức khoẻ đứa bé trong bụng vợ, là tình bạn thực sự lo lắng cho hạnh phúc gia đình của bạn mình, đôi khi một tình yêu, một gia đình hạnh phúc thêm hay tan vỡ thêm chỉ vô tình từ bạn bè của chồng hay vợ mà thôi. Hay một cô nhân viên ít nói, có vẻ không hợp với mình lại hết lời nói đỡ hộ mình khi mình đi làm trễ trước mặt sếp, không như ai đó ngoài mặt hỏi thăm quan tâm, nhưng sau lưng mình lại nói xấu mình, lòng người vô cùng khó đoán, đừng ghét ai bởi người bạn vô cớ ghét lại quan tâm bạn hết lòng.

Đồng tiền làm thay đổi lòng người, một cô con dâu được nhà chồng cưng chiều hết mực khi làm ra tiền, nhưng khi không còn đủ tiền để lo cho gia đình chồng nữa thì vô cớ bị đầy đoạ, bị ghét bỏ, thế nên không cần nhất định phải giàu có, nhưng nhất thiết phải có tiền để tự lo cho bản thân mình được, bởi xã hội này lạ lắm, đời người hữu hạn mà lòng người thì nông sâu.

Phần 5: Tôi đói tôi tự làm bánh ăn đó là khi tôi biết tự yêu thương mình

Nhiều người sau chia tay không cảm thấy quá đau khổ hay buồn, họ chỉ thấy tiếc nuối, vì biết bao nhiêu người ngoài kia, lại chọn lựa nhầm người để đặt niềm tin vào.

Chúng ta, ai cũng từng có một giai đoạn nào đó, rất cô đơn, người thì sau chia tay, người thì lo toan với bộn bề cuộc sống, nhưng thử dành thời gian cho bản thân mình nhiều hơn đi, yêu thương, chiều chuộng bản thân mình nhiều lên, cô đơn tự khắc cũng biến mất. Con người ta thường cô đơn khi quá rảnh, bởi rảnh rỗi mới sinh những nhớ nhung, mới giận hờn,… Nếu khiến cho mình bận rộn rồi, chẳng còn thời gian mà quan tâm đến nỗi buồn của mình nữa.

“Và cách để đáng bận rộn nhất, đấy là tự chăm sóc bản thân mình, tự thoả mãn đam mê, ao ước bấy lâu của mình”.

Không ai trong đời, không trải qua những lần gục ngã trong tình yêu, chỉ khác nhau ở chỗ họ chữa lành vết thương của mình như thế nào. Chỉ đơn giản là, người ta không thể làm đau mình trừ khi mình cho phép, dừng lại việc quan tâm, dừng lại những suy nghĩ buồn bã sau này, buông bỏ rồi phải học cách ra đi và đừng thiết tha những điều đã cũ.

Cuộc đời này, có một người ở bên thì tốt, còn không cũng chẳng sao, để dành năm tháng ấy để khám phá bản thân cũng là một loại hạnh phúc. Phải yêu thương lấy bản thân mình đủ nhiều, chẳng tội gì để người khác có cơ hội thoải mái chà đạp lên nó.

Nỗi đau khi chia tay cứ ngỡ chẳng bao giờ có thể vơi cạn, thế nhưng khi thời gian đủ lâu nhớ đến người cũ, tim không còn đau nữa mà chỉ thấy lòng chùng xuống một chút rồi thôi.

Trưởng thành, chúng ta phải trải qua biết bao nhiêu cô đơn, biết bao thời gian và nước mắt, biết bao lần rớt niềm tin và buông bỏ những điều khiến bản thân tuyệt vọng, trải qua và đi qua biết bao khủng hoảng trong đời, dù đau đớn tột cùng vẫn phải sống tiếp, sửa sai, sống tiếp, sống một cuộc đời đáng sống, như một nhành cỏ bị giập nát vẫn vươn mình đón ánh nắng ngày mai.

Sau bao nhiêu ngày tháng, trải qua những nỗi đau, bao nhiêu chuyện, chuyện muốn nhớ, chuyện không, lúc nào cũng tâm niệm những buồn bã rồi thì đừng vấn vương về nó, quá khứ đi rồi đừng ngoảnh lại làm gì, hãy nhìn phía trước và hướng về những điều tốt đẹp trong tương lai.



Kết:

Một ngày nào đó trong tương lai, chúng ta sẽ nhớ về những khoảnh khắc này, những điều đã cũ, khoảnh khắc chúng ta nhận ra những điều đã qua dù có nghĩ lại cũng chẳng sao. Quan trọng là cách bản thân mình sống, đã hết mình, đã chân thành hay chưa để nghĩ lại quá khứ bản thân không hề vương vấn, hối hận, vậy là đủ! Bởi suy cho cùng đến một ngày nào đó, khi những người bên cạnh lần lượt ra đi, nghĩ về tương lai chúng ta không thấy điều gì đẹp đẽ bằng cái chết, không thể làm gì khác ngoài việc chờ quy luật sinh tử của cuộc đời, khi ấy không nghĩ về những gì đã qua, ta biết nghĩ cái gì?

Review chi tiết bởi: Cẩm Lệ - Bookademy

Deal mua sách giá tốt hiện có:  https://goo.gl/DuXZjo

------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3

 

Xem thêm

“Những gì đã qua đừng nghĩ lại quá nhiều” – là một cuốn sách đơn giản với những câu chuyện giản đơn của tác giả Minh Mẫn – Du Phong viết về tình yêu nam nữ, tình bạn và cả tình cảm gia đình. Với ngôn từ giản dị, cuốn sách đã đánh trúng tâm lí người đọc, bởi ai mà chưa từng trải qua những cảm xúc đó, đem đến cho những tâm hồn đang tổn thương sự vui vẻ và nhẹ nhõm trước những nỗi đau quá khứ hay hiện tại. “Hạnh phúc là khi ta biết dừng lại đúng lúc. Không bước quá xa. Không đi quá sâu. Đừng xây nỗi buồn quá lớn. Đừng nuôi hy vọng quá nhiều”. Hạnh phúc thực thụ là khi chúng ta biết dừng lại đúng lúc, không lún sâu vào những chuyện cũ mà hãy an yên tận hưởng hiện tại. Ai buông bỏ được trước, người đó sẽ sớm bình yên và hạnh phúc. Nếu Minh Mẫn chia sẻ những câu chuyện nhỏ mà sâu sắc, thấm thía thì Du Phong lại tô điểm thêm cho “Những gì đã qua đừng nghĩ lại nhiều” những làn thơ trong trẻo, trầm bổng và du dương. Hai cây bút như hòa quyện vào nhau rồi tan ra, lắng đọng lại trong hồn mỗi độc giả. Bản thân mình cảm thấy có ý chí và vui vẻ hơn sau khi khép lại cuốn sách này. “Những điều đã quá đừng nghĩ lại quá nhiều” là cuốn sách thực sự cuốn hút bạn đọc bởi nội dung nhẹ nhàng, ngôn từ gần gũi của tác giả, pha thêm đôi chút dí dỏm mang đậm màu sắc của tuổi trẻ. Với những mẩu truyện ngắn về tình bạn, tình yêu, gia đình và cả xã hội; mỗi câu chuyện là một mảng màu, một mảnh ghép của cuộc sống; là quan niệm nhân văn và phong cách sống mang đậm chất riêng của mỗi người. Qua từng trang sách, đôi khi bạn sẽ chợt thấy chính mình trong những mẩu chuyện ấy, bất giác bật khóc, rồi lại mỉm cười. Bạn sẽ thấy mình trong những kỉ niệm, trong những miền hoang hoải của kí ức và biết đâu, bạn sẽ tìm được trong cuốn sách ấy đáp án cho những câu chuyện còn dang dở của cuộc đời mình… “Những mối quan hệ lâu năm thường dễ khiến người ta vơi đi cảm xúc. Buồn nhất là không đủ can đảm để buông, vì không còn quá trẻ, không còn quá nhiều niềm tin và hi vọng cho những lần sau nữa. Nhưng cũng không còn đủ nồng nhiệt để giữ. Nếu chẳng đến được với nhau, thì sẽ mang theo nỗi buồn ấy đến tận bao giờ?” Cuốn sách sẽ trả lời câu hỏi ấy. Nó giúp bạn nhận ra những điều trân quý trong cuộc sống, những điều tưởng như bình dị nhưng lại sâu sắc vô cùng. Và nhận ra để yêu, để thương, để trân trọng hiện tại nhiều hơn, và can đảm hơn để buông bỏ quá khứ, buông bỏ những niềm đau… Chúng ta thường dễ buồn vì những gì đã qua, những thứ vụt mất khỏi tầm tay trong một ngày nhiều nỗi ngổn ngang rối rắm. Mối bận tâm ấy rối tung như tơ vò, chồng chất ngày qua ngày, đến độ bản thân nhận thấy cảm xúc phút chốc bị đóng hộp, chẳng cách nào giải phóng những nỗi buồn không tên ấy. Những gì đã qua đừng nghĩ lại quá nhiều, quá khứ đi rồi đừng nên ngoảnh lại, hãy nhìn về phía trước, hướng về những điều tươi đẹp trong tương lai. Nghĩ về quá khứ mà bản thân cảm thấy nhẹ nhàng không hề vấn vương hối hận, vậy là đủ rồi! “Những gì đã qua đừng nghĩ lại quá nhiều” chính là những gì muốn nhắn gửi đến bạn: Qúa khứ đã qua, xin đừng quay đầu lại, con người ta muốn sống tốt phải trân trọng hiện tại và hướng đến tương lai. Đi qua những sai lầm bồng bột tuổi trẻ mới điềm tĩnh trưởng thành. Gặp qua những người tệ bạc mới tìm được người xứng đáng Đừng trách móc những gì đã thuộc về quá khứ dù rằng nó đã khiến bạn đau đến nhường nào. Hãy biết ơn nó vì đã cho bạn cơ hội được trưởng thành và đứng dậy sau những vấp ngã… Cuốn sách có tựa đề đơn giản và những câu chuyện trong đây cũng thật giản đơn. Tuy nhiên, bạn sẽ phải bất ngờ vì những chuyến phiêu lưu cùng cảm xúc qua cuốn sách này đấy nhé! Mình say mê cuốn sách này ngay từ những trang đầu tiên. Văn phong quá gần gũi, quá thật thà, một đòn đánh trúng cảm xúc trong lòng mình và nó giúp khơi dậy những kí ức ở một miền xa xăm nào đó…” “Những nỗi buồm quá khứ Không phải để cầm, soi Hãy đặt chúng ở lại Chuyện hôm qua, qua rồi” (Du Phong)

Thời gian trôi chẳng đợi chờ bất kì ai, chuyện ngày hôm qua đã là chuyện của quá khứ, ta nên nghĩ về hiện tại và tương lai chính là thông điệp mà hai tác giả trẻ Minh Mẫn và Du Phong muốn gửi đến bạn đọc qua cuốn sách này. Những gì đã qua đừng nghĩ lại quá nhiều là một sự kết hợp thú vị giữa hai ngòi bút với hai phong cách viết khác nhau, Minh Mẫn nhẹ nhàng mà đằm thắm thì Du Phong lại lãng mạn và trữ tình, nhưng khi họ kết hợp lại với nhau thì tạo ra một sự đặc sắc rất riêng, như cùng hòa quyển giữa hai tâm hồn. Đặc biệt, điều khiến tôi thích nhất ở cuốn sách này mặc dù bản thân không hay đọc tản văn lắm chính là cách mà 2 tác giả đặt chủ đề, tác giả đặt tình bạn lên đầu cuốn sách, đến gia đình rồi mới đến tình yêu, sau đó là xã hội và cuối cùng là những trải lòng của chính họ, của những người trẻ đã và cũng đang rất chênh vênh. Cuốn sách rất mỏng nhưng lại rất nhiều tiêu đề, mỗi truyện ngắn, mỗi đoạn tản văn là những xúc cảm chân thành mà hai tác giả muốn trải lòng với bạn đọc. Mạch kể của hai tác giả đan xen hài hòa, lúc cao trào, lúc lại lắng đọng. Trưởng thành chính là lúc ta phải tự bước đi trên đôi chân của mình, khi mà ta phải một mình đối mặt với những khó khăn, có những đoạn tình cảm sẽ chẳng níu giữ được, nhưng đừng dành thời gian để đau lòng, hãy cứ ngẩng cao đầu mà sống, hãy cứ an nhiên mỉm cười tiến về tương lai phía trước.

Cuốn sách này đơn giản chỉ là những câu chuyện giản đơn. “Hai kẻ lạ cô đơn Nhốt tâm hồn mình lại Ngỡ chẳng còn tồn tại Tri kỉ ở trên đời. Bỗng một hôm đẹp trời Muốn được nghe, chia sẻ Ngồi bên nhau khe khẽ, Họ trải lòng mình ra… Như một cơn gió nhẹ thổi trong buổi trưa hè. Sự dịu dàng và sâu sắc của Minh Mẫn hòa quyện với chất văn lãng đãng trữ tình của Du Phong tạo nên một cơn say trong lòng bạn đọc. Hai con người tưởng chừng như xa lạ ấy lại bí mật chuẩn bị một màn bắt tay để mang đến cho bạn những khoảnh khắc và trải nghiệm đầy xúc cảm hứa hẹn nhiều bất ngờ. Một ngày nữa lại trôi. Nên em đừng buồn nữa. Chuyện hôm qua đã là chuyện hôm kia mất rồi. Chúng ta thường dễ buồn vì những gì đã qua, những thứ vụt mất khỏi tầm tay trong một ngày nhiều nỗi ngổn ngang rối rắm. Mối bận tâm ấy rối tung như tơ vò, chồng chất ngày qua ngày, đến độ bản thân nhận thấy cảm xúc phút chốc bị đóng hộp, chẳng cách nào giải phóng những nỗi buồn không tên ấy. Minh Mẫn có cách vực dậy tinh thần đang bế tắc của bạn, bằng những trang văn đầy lạc quan. Là chuyện về chàng trai năm ấy đã từng thổ lộ: “Nếu cậu chưa yêu ai, hãy để dành điều đó cho tớ.” Là mối tình đầu chia xa vì quá nhiều những lý do chẳng thể lí giải. Là mái ấm gia đình gần gũi, nơi bạn được cưng chiều và nhận về tất cả sự yêu thương từ cha mẹ. Giọng văn của Mẫn ẩn hiện sự lém lỉnh tươi vui nhưng cũng giàu tâm sự và khắc khoải trong việc khơi gợi sự đồng cảm nơi bạn đọc. Phụ nữ trưởng thành hơn sau những nỗi đau, những nông nổi và lo lắng một thời thanh xuân giờ nhớ lại chỉ thường trực một nụ cười nơi khóe môi. Hạnh phúc là khi ta biết dừng lại đúng lúc. Không bước quá xa. Không đi quá sâu. Đừng xây nỗi buồn quá lớn. Đừng nuôi hy vọng quá nhiều. Xuyên suốt mạch văn của Mẫn, những câu chuyện kể gần gũi của Du Phong xuất hiện như một con ong tận tụy, điểm xuyết thêm cho khu vườn ngôn từ trở nên sinh động. Khi bằng lời thơ da diết , khi bằng con chữ tròn đầy. Dù ở khía cạnh nào, Du Phong cũng khiến người đọc bất ngờ bởi chính những cảm nhận tinh tế của mình, chưa một lần khiến những ai yêu mến cậu thất vọng. “Ai cũng từng thương một ai đó trong đời Có thể cùng đến nơi, có thể rời xa mãi Dẫu thế nào, đến cuối cùng dừng lại Cũng nên vui, bởi đã hết lòng mình.” Những gì đã qua đừng nghĩ lại quá nhiều, quá khứ đi rồi đừng nên ngoảnh lại, hãy nhìn về phía trước, hướng về những điều tươi đẹp trong tương lai. Nghĩ về quá khứ mà bản thân cảm thấy nhẹ nhàng không hề vấn vương hối hận, vậy là đủ rồi.