Nếu bạn đang loay hoay tìm kiếm một quyển sách viễn tưởng hay, muốn có một hành trình xuyên không gian và thời gian để đến với những thế lực đen tối, bạn muốn trở thành “một siêu anh hùng” giải cứu những người mình yêu thương đang gặp nguy hiểm. Niềm vui, cả những giọt nước mắt, sự tuyệt vọng và cảm xúc vỡ òa của đoàn tụ. Những cung bậc cảm xúc ấy bạn sẽ bắt gặp được trong quyển sách “Nếp Gấp Thời Gian” của Madeleine L’Engle.

Một không khí ma mị, những hành tinh trong hệ mặt trời cùng những chuyến hành trình ngoài không gian luôn kích thích những ai đam mê khám phá, chinh phục những điều mới lạ và phi thường. “Nếp gấp thời gian” – một câu chuyện viễn tưởng kể về ba đứa trẻ đi vào vũ trụ để “giải cứu bố của chúng”, khám phá ra bao điều bí ẩn nhưng vô cùng lý thú ở thế giới bên kia, một cuộc phiêu lưu kỳ thú phá vỡ những định luật bất biến để xuyên qua không gian và thời gian đồng thời khám phá bản chất của bóng tối và ánh sáng.. Ta sẽ chìm đắm trong một thứ âm thanh lạ kì chỉ có trong tưởng tượng: giọng nói của người ngoài hành tinh, cũng có thể là giọng hát của các nàng tiên cá… Cơn sốt “Nếp gấp thời gian” đã tạo một cú hích khá ngoạn mục khi giành được khá nhiều giải thưởng, huân chương với những cống hiến của mình cho nền văn học thiếu nhi và trở thành tác phẩm bắt buộc phải đọc trên ghế nhà trường.

NỘI DUNG

Đó là một đêm giông bão, Meg Murry cùng cậu em trai nhỏ và mẹ đang ở trong bếp thì một vị khách rầy rà nhất quả đất mà Meg gọi là Bà Gì Đó xuất hiện. Bà ấy không chỉ kì lạ về sự xuất hiện, ngoại hình mà còn luôn nhắc đến những năng lực siêu nhiên của vũ trụ: "những đêm bão là ta khoái lắm đấy, chỉ có điều ta bị luồng gió cuốn phăng đi, rồi bị thổi trệch cả đường... Ta sẽ ngồi xuống một lát, đi ủng vào và sau đó lên đường. Nói đến chuyện đường xá, nhân đây, có tồn tại cái vật gọi là khối lập phương bốn chiều, cưng ạ". Và mọi chuyện vẫn ổn cho đến khi Bà Gì Đó nhắc đến cái vật gọi là khối lập phương bốn chiều, nhắc về sự mất tích bí ẩn của người đàn ông trụ cột của ngôi nhà, bà Murry đã bất động khi nghe điều đó, làm sao bà ấy có thể biết điều này? Tỉnh giấc sau một đêm dài, mọi người đều chỉ mong đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng sự việc không dừng lại như vậy, những đứa trẻ cần tìm một câu trả lời, Meg, Calvin cùng Charles Wallace tìm đến ngôi nhà ma ám nơi mà Bà Gì Đó và 2 người bạn của bà sinh sống. Chúng nhìn thấy những tấm ga giường của bà Buncombe đã bị đánh cắp. Trái ngược với tâm lý bình thường của một “kẻ trộm”. Bà Ai Đấy – bạn cùa Bà Gì Đó vẫn bình tĩnh những mũi khâu của mình cùng với những câu nói mà chỉ Thượng Đế mới hiểu được. Bà đã nhắc đến bố của Meg – người đột nhiên biến mất vô cùng bí ẩn trong khi đang thử nghiệm cuộc du hành xuyên thời gian ở chiều thứ 5, ngay sau đó bà đẩy bọn nhóc ra khỏi cửa với sức mạnh kinh ngạc.

Calvin đến nhà Meg và cậu đã phát hiện ra những chuyện ngoài sức tưởng tượng: Meg không ngớ ngẩn như nó đã từng biết, cô bé rất nhạy bén với những con số. Quả thực, trên đời này không một đứa trẻ nào là kém cỏi vì sự phát triển của mỗi đứa trẻ sẽ vận hành theo một cách riêng, vào một thời điểm riêng và đôi lúc hơi chệt so với nhịp bình thường.

Mọi việc đều có cách lý giải của riêng nó nhưng quan trọng là khả năng của con người vẫn còn bị giới hạn, dù ta có muốn khám phá tất cả mọi thứ, muốn được biết về mọi thứ trên đời nhưng không phải lúc nào cũng có thể được. Muốn hiểu về một người nào cũng vậy, không thể đánh giá họ chỉ qua vẻ về ngoài cũng như thể chất được, ta phải nhìn vào cả bản chất, con người thực bên trong của họ.

Giờ đây là lúc mà Meg, Calvin cùng Charles Wallence lên đường giải cứu bố, đối mặt với Quyền lực Bóng tối, trong cuộc hành trình xuyên qua không gian bao la. Mặt trăng bị che khuất, đèn cũng chợt tắt, không còn tiếng xào xạc của lá cây, mọi thứ rơi vào trạng thái tĩnh lặng và lẻ loi một mình Meg, cả 3 đã lạc mất nhau.

Bóng tối có phẩm tính hữu hình; có thể dịch chuyển xuyên qua nó và cảm nhận được nó; trong bóng tối bạn có thể bị xước cẳng chân; thế giới vạn vật vẫn tồn tại xung quanh bạn.

Meg thầm nghĩ những chuyện đang xảy ra chỉ là một giấc mơ, cô bé muốn tỉnh lại, muốn thoát khỏi cái cảm giác trống trải, cô đơn này. Chợt tiếng của Charles và Calvin cất lên nhưng dường như có một thứ gì đó vô hình ngăn cách không cho họ có thể thấy nhau. Bà Gì Đó cần phải làm gì đó, một cú húc thô bạo và một tiếng xoảng như thể Meg vừa bị ném qua bức tường bằng thủy tinh. “Chị đang ở đâu thế này?” Họ đang đứng trên một cánh đồng ngập nắng và một mùi thơm ngát rất dễ chịu, một cảm giác thật thanh bình, không gì để tả nổi.

Hành tinh họ đặt chân tới là Uriel, hành tinh thứ ba của tinh cầu Malak thuộc tinh vân xoắn ốc Messier 101. Hành tinh với vô số những điều kì bí mà một đứa trẻ như Charles không nên nhìn thấy dù cho cậu bé có khác thường và đặc biệt như thế nào đi chăng nữa. Một chuyến hành trình chiến đấu với cái Bóng đen sì đang chuẩn bị bắt đẩu và bố của Meg đang ở đằng sau cái Bóng đen sì ấy. Thành phố chúng sắp đặt chân tới theo một mô tuýp góc cạnh nghiêm ngặt. Trước tất cả các ngôi nhà, bọn trẻ đang chơi đùa bình thường nhưng không bình thường, tất cả đều theo nhịp điệu và chính xác cùng một lúc. “Chúng tôi là thành phố có định hướng nhất trên hành tinh này. Không có rắc rối bất cứ kiểu nào nhiều thế kỉ rồi. Tất cả Camazotz đều biết đến thành tích của chúng tôi. Đó là lý do vì sao chúng tôi là thủ đô của Camazotz. Đó là lí do vì sao Tình báo Tập trung TRUNG ƯƠNG lại đặt tại đây. Đó là lí do tại sao NÓ lại chọn nơi đây làm nhà.” Chúng sẽ gặp nguy hiểm, và chúng luôn nhớ lời Bà Gì Đó nói, cả bọn phải đi cùng nhau, và quan trọng hơn hết là phải giải cứu Bố.

Cả bọn tiến vào Tình báo Tập trung TRUNG ƯƠNG, gặp người cần phải gặp, người đàn ông mắt đỏ, trên đầu ông ta là một vầng sáng trắng và rung rung theo một nhịp đều đều. “Nhắm mắt lại đi”. “Đừng nhìn vào ánh sáng đó. Đừng nhìn vào mắt lão ta. Lão ta sẽ thôi miên anh chị.” – Charles nói với Meg và Calvin. Cuộc đối thoại diễn ra không mấy nhẹ nhàng khi Charles – một ông cụ non, luôn muốn biết về mọi thứ và một sự nhạy bén hơn cả người thường. Cậu chất vấn ông mắt đỏ hết lần này đến lần khác, đến một lúc không thể kìm chế được, nó đã thúc vào người đàn ông ngồi trên ghế và với sự bào chữa là để xem ông là ông hay là người máy? Và chính điều đó đã khiến ông mắt đỏ không còn kiên nhẫn, ông ta thôi miên Charles: “Dần dần, hai con ngươi càng lúc càng nhỏ lại… cho đến khi đôi mắt nó chẳng còn gì ngoài màu xanh đục.” Hắn ta đã đóng hẳn trí não của hắn vào Charles, giờ đây trước mắt Meg và Calvin không còn là Charles nữa, nó chỉ là bản sao, là một con búp bê mà thôi.

Không còn cách nào, Meg và Calvin đi cùng “bản sao” Charles xuống hành lang, nó giơ tay lên và bức tường trở nên trong suốt. Chúng nhìn vào, chính giữa cột trụ lớn hình tròn, bên trong là một người đàn ông. Đó là bố, ông không thể thấy cả bọn ở bên ngoài được. Chợt nhớ đến cái kính của Bà Ai Đó, Meg đã đưa được Bố ra bên ngoài nhưng hành trình vẫn chưa khép lại ở đó, họ phải đến gặp NÓ. Và không thể tin được, NÓ là một bộ não không thân xác, nó to hơn so với mức bình thường khiến người khác phải kinh tởm và đáng sợ. NÓ vẫn hoạt động, các mạch vẫn đập và điều khiển người khác. Sẽ khó chịu đến mức nào nếu bạn không còn là chính bạn, bạn không thể tự chủ được bản thân, trở thành một cái xác không hồn và bị một thế lực nào đó chi phối.

Dấu hiệu đầu tiên khi ý thức trở lại là lạnh. Nhưng làm sao ông Murry có thể chiến thắng được NÓ – một thế lực có khả năng kiểm soát cả một thành phố? Bởi vì NÓ không quen bị từ chối.  đã từng nghĩ đến việc đầu hàng và nghĩ rằng sao mình phải chiến đấu khi chẳng ai làm hại ai? Nhưng nhờ có bọn trẻ mà ông Murry đã không sa ngã và quay trở lại đúng quỹ đạo, trở về đúng mục tiêu ban đầu. Câu chuyện dường như vượt ra khỏi sự tưởng tượng khi lần lượt Charles, rồi Meg đang bị chi phối. Ông Murry đang cố đánh thức Meg, một cú xuyên không đưa họ đến Ixchel, ở đó những sinh vật có khuôn mặt không giống người lắm, lại còn có tua. Con quái vật cao nhất cúi xuống xòe những cái tua ra chạm vào mặt Meg, và từ từ cô bé chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh dậy, cơ thể của nó trở nên khoan khoái, thoải mái, ấm áp và khỏe hơn nhiều. Charles lúc này vẫn còn mắc kẹt ở Camozotz, thằng bé đã lún sâu vào NÓ hơn nữa và người có thể cứu nó thoát khỏi cái thế lực Bóng Đen chỉ có thể là Meg. Cô bé đã được lựa chọn và bắt buộc nó phải thật tỉnh táo và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Giá như chúng ta có thể biết trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì thì quả thật tốt biết mấy! Nhưng đời mà, vạn sự vô thường và bất biến.

Nếu chúng ta biết trước những điều sẽ xảy ra, chúng ta sẽ…sẽ giống những người ở Camozotz, sẽ không có cuộc sống của riêng mình, mọi thứ sẽ bị sắp đặt và làm sẵn cho chúng ta.

Meg cúi chào những quái vật, vòng tay qua Dì Quái Vật,, tạm biệt Calvin và ông Murry. Hành trình giải cứu Charles bắt đầu. Cũng như lần trước, cô bé cùng Bà Cái Nào xuyên không, đi đến Camozorz và cô bé phải tập trung để tìm ra thứ mà NÓ không có. Tình cảm, tình yêu thương giữa mọi người với nhau chính là điểm yếu của NÓ. Nếu nó trao tình yêu cho NÓ có lẽ là điều quá sức với nó. Nhưng cô bé có thể yêu thương Charles, tình cảm gia đình là một thứ thiêng liêng và không gì có thể phá vỡ hay dồn nén được.

  • Charles, chị yêu em…

Nước mắt trào xuống đôi má nó, nhưng nó không ý thức được điều đó…

Mồm thằng bé từ từ khép lại. Mắt nó dần thôi xoay tròn. Trên trán nó đã thôi không còn những cơn co giật ghê tởm. Nó từ từ tiến về phía chị mình.

  • Chị yêu em !. Meg gào lên.

Rồi đột nhiện, thằng bé chạy, cuống quýt, nó đã ở trong vòng tay của chị Meg, nó nức nở khóc nức lên.

Nước mắt của cả hai hòa lẫn vào nhau, một cuộn xoáy bóng tối, một tiếng hú giận dữ, xuyên qua bóng tối và cái cảm giác Trái đất đang ở bên dưới. Meg đã thành công và ông Murry cùng Calvin đang quay về. Một cuộc đoàn tụ như chưa hề có cuộc chia ly, ông Murry chạy ngang qua bãi cỏ, bà Murry cũng chạy về phía ông, những cái ôn, nụ hôn, những giọt nước mắt xen lẫn niềm vui khôn tả. Trong cảm xúc vỡ òa, Meg biết rằng Bà Gì Đò, Bà Ai đấy, Bà Cái Nào đang ở gần đấy, rồi một tiếng vo ve, cả 3 người đang đứng trước mặt nhưng đã đến lúc họ phải đi, phải làm….. điều gì đó mà không một ai biết. Một cơn gió mạnh xuất hiện và họ đã biết mất.

KẾT LUẬN

Một chuyến hành trình dài đã kết thúc, mọi thứ lại quay về đúng quỹ đạo của nó. Chuyến du hành với vô số những điều ly kì, những hiểm nguy đe dọa đến tính mạng với chúng ta. Chơi đùa với không gian và thời gian luôn không có một cái kết tốt bạn à! Cuộc sống ngày càng tiến bộ, khao khát khám phá thế giới ngoài kia, vũ trụ bao la là không giới hạn. Chính điều này sẽ kết nối những đứa trẻ với “Nếp gấp thời gian”. Vậy giả sử ai đó mời bạn đi đến một thiên hà mới khám phá ra, bạn sẽ đi? Đừng ngần ngại gì cả vì cuộc sống là vậy, đau chỉ có những điều suôn sẻ, cũng phải có một chút va vấp, một chút lo sợ. Đó mới thực sự là gia vị của cuộc sống vì cuộc đời là những chuyến đi. Phá vở vỏ bọc đã bảo vệ bạn bấy lâu nay, trở nên mạnh mẽ và bước những bước chân đột phá để khám phá thế giới rộng lớn ngoài kia. Những bài học vô cùng đắc giá đang chờ đón bạn!

Hãy cứ theo đuổi tất cả những câu hỏi mà bạn băn khoăn và đi theo chúng đến bất cứ nơi đâu. Điều duy nhất bạn có thể chắc chắn là bạn sẽ kết thúc ở một nơi nào đó bạn chẳng thể tưởng tượng nổi…. Hãy du hành, cùng với sự hiếu kỳ và nỗi sợ.

Cuốn sách mang diện mạo của tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, bên cạnh đó, nó còn có sự bí ẩn, một cảm giác choáng ngợp, và vô cùng hấp dẫn. Là một trong những tác phẩm đã từng bị 26 nhà xuất bản từ chối nhưng Madeleine L’Engle không từ bỏ, và nó đã trở thành một tuyệt tác dành cho những ai đam mê phiêu lưu, khám phá. Một câu chuyện ma thuật với sự xuất hiện của bà lão kỳ bí, phi thực tế nhưng có sự kết hợp của các thuyết khoa học về toán học và thiên văn, xen lẫn đó là chất tình, giàu tính nhân văn, và những bài học vô cùng đắt giá. Không hề khô khan về nội dung, “Nếp gấp thời gian” luôn tạo sự lôi cuốn nhất định, với mọi lứa tuổi. “Sách hay không từ người đọc”, còn chần chờ gì nữa, hãy đặt thêm một quyển sách hay trên kệ sách nhà bạn và cùng nhau chìm đắm trong từng trang sách.

--------

GIỚI THIỆU

“A Wrinkle In Time – Nếp Gấp Thời Gian” – siêu phẩm khoa học viễn tưởng được chuyển thể từ tác phẩm cùng tên dự kiến sẽ ra mắt vào mùa xuân năm sau hứa hẹn sẽ thỏa sự kỳ vọng nơi khán thính giả. Bản thân tác phẩm của nhà văn Madeleine L'Engle đã để lại rất nhiều khoảng trống để đọc giả có thể thỏa sức tưởng tượng và hòa mình vào những trang giấy cũng như chìm đắm trong thế giới mà tác giả đã xây dựng. Tuy nhiên, với tài năng và sự sáng tạo của mình, Ava Duvernay đã khiến mọi thứ sống động hơn bao giờ hết trên màn chiếu và đối với Ava bộ phim như “một câu chuyện gia đình gói gọn trong một chuyến phiêu lưu kỳ thú”. Cùng nhau chờ đón các bạn nhé.

 

Tác giả: Anh Thi - Bookademy

------------

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

 

Xem thêm

Nhưng nó còn nhiều hơn thế nữa. Đôi khi anh ấy tỏ ra yếu đuối, bất lực, ngu ngốc và thậm chí là vô tâm. Nếu bạn muốn viết một câu chuyện trong đó một đứa trẻ phát hiện ra cha mẹ mình không hoàn hảo, bạn không cần phải biến hình ảnh cha mẹ thành một tên ngốc lạnh lùng, vụng về. Trừ khi đó là những gì bạn đang làm. Và tôi chắc chắn không nghĩ L'Engle như vậy. Nhưng bỏ tất cả những điều đó sang một bên, tại sao bạn lại muốn kể câu chuyện đó? Một phần vẻ đẹp của tuổi thơ là bạn có được ảo tưởng rằng bố và mẹ đều là Siêu nhân. Tại sao lại làm hỏng điều đó? Đúng là một số trẻ em sống trong những gia đình tồi tệ, nhưng có nhiều cách tốt hơn để viết về những tình huống đó. Không phải vậy. Tôi muốn cho cuốn sách này 2 sao nhưng quyết định rằng, vì đang ở độ tuổi phê phán và mệt mỏi nên tôi không thể đánh giá quá khắt khe. Thêm vào đó, tôi thích tính cách bác học của Charles Wallace. Anh ấy thật dễ thương. Cũng như tình yêu mà Meg và anh đã chia sẻ. Mặt khác, Calvin là một nhân vật hoàn toàn bị bỏ đi. Nếu tôi có con, liệu tôi có đẩy cuốn sách này cho chúng không? Không. Nếu họ lấy nó ra khỏi giá sách của tôi và bắt đầu đọc, tôi sẽ không ngăn cản họ. Nhưng tôi không định giới thiệu nó cho bất cứ ai già hay trẻ. Trừ khi quá yêu cầu người đó giúp tôi hiểu vấn đề lớn là gì.


Nhưng nó còn nhiều hơn thế nữa. Đôi khi anh ấy tỏ ra yếu đuối, bất lực, ngu ngốc và thậm chí là vô tâm. Nếu bạn muốn viết một câu chuyện trong đó một đứa trẻ phát hiện ra cha mẹ mình không hoàn hảo, bạn không cần phải biến hình ảnh cha mẹ thành một tên ngốc lạnh lùng, vụng về. Trừ khi đó là những gì bạn đang làm. Và tôi chắc chắn không nghĩ L'Engle như vậy. Nhưng bỏ tất cả những điều đó sang một bên, tại sao bạn lại muốn kể câu chuyện đó? Một phần vẻ đẹp của tuổi thơ là bạn có được ảo tưởng rằng bố và mẹ đều là Siêu nhân. Tại sao lại làm hỏng điều đó? Đúng là một số trẻ em sống trong những gia đình tồi tệ, nhưng có nhiều cách tốt hơn để viết về những tình huống đó. Không phải vậy. Tôi muốn cho cuốn sách này 2 sao nhưng quyết định rằng, vì đang ở độ tuổi phê phán và mệt mỏi nên tôi không thể đánh giá quá khắt khe. Thêm vào đó, tôi thích tính cách bác học của Charles Wallace. Anh ấy thật dễ thương. Cũng như tình yêu mà Meg và anh đã chia sẻ. Mặt khác, Calvin là một nhân vật hoàn toàn bị bỏ đi. Nếu tôi có con, liệu tôi có đẩy cuốn sách này cho chúng không? Không. Nếu họ lấy nó ra khỏi giá sách của tôi và bắt đầu đọc, tôi sẽ không ngăn cản họ. Nhưng tôi không định giới thiệu nó cho bất cứ ai già hay trẻ. Trừ khi quá yêu cầu người đó giúp tôi hiểu vấn đề lớn là gì.


0.5 sao. Tôi ghét nó. Cuốn sách cố gắng quá mức để đưa Tiếng Anh, Toán, Khoa học, Ngôn ngữ nước ngoài…v.v vào tôi. Ngoài ra, tôi cảm thấy như đang bị tấn công bởi tuyên truyền chống cộng sản mạnh mẽ. Không phải là tôi nghĩ Chủ nghĩa Cộng sản sẽ bao giờ thành công, nhưng nó khá áp đảo. Một chút là một việc, nhưng ôi. Tôi thực sự cảm thấy muốn cảm ơn các giáo viên của tôi vì không ép tôi phải đọc những lời lẽ vô nghĩa này. Khi còn nhỏ, nó sẽ khiến tôi chán ghét việc đọc vĩnh viễn. Tôi đã thử nghe sách nói, nhưng đó là một bà lão với giọng nói khó chịu. Nhân vật chính rất cằn nhằn và nghe một bà lão cằn nhằn liên tục khiến nó càng thêm khó chịu. Sau đó là Mrs. Who, Mrs. Whatsit, và băng đảng. Tôi phải tắt nó vì tiếng la hét của bà lão tồi tệ hơn tiếng cằn nhằn của bà. Tôi ghét phải nói điều này, nhưng tôi chưa bao giờ muốn đốt một cuốn sách trước và tôi chỉ cảm thấy muốn xé nát cuốn sách này. Tôi hiểu tại sao giáo viên sử dụng nó vì nó phù hợp với tất cả các môn học tiểu học. nhưng tại sao trên trời đất nó lại được xuất bản hoặc đưa vào danh sách 100 cuốn sách hàng đầu của bất kỳ ai? Tôi đã đọc một số cuốn sách tồi, nhưng đến thời điểm này, cuốn này là tồi nhất. Tôi sẽ tha thứ cho một cuốn sách nếu nó không được viết tốt, nhưng giải trí, hoặc nếu nó chán chường và thiếu một cốt truyện hấp dẫn tôi, nhưng được viết tốt. Cuốn sách này không được cả hai…

Tôi vừa mới đọc xong cuốn sách này lần đầu tiên kể từ thời đại học, có lẽ? Meg Murry 12 tuổi, em trai 5 tuổi thông minh Charles Wallace của cô, và người bạn mới của họ, Calvin, gặp một số sinh vật kỳ lạ tự gọi mình là Mrs. Whatsit, Mrs. Who và Mrs. Which. Bộ ba kỳ quặc này đưa các em bé vào một cuộc tìm kiếm liên sao để tìm và giải cứu cha của Meg và Charles Wallace đã mất tích. Họ gập không gian và thời gian qua các tesseract (”nếp nhăn” trong không gian và thời gian) và chiến đấu với bóng tối đã chiếm lấy các hành tinh khác và che phủ hành tinh của chúng ta. Cuốn sách năm 1962 này rõ ràng là lỗi thời và hơi đơn giản theo một số cách. Các biểu tượng và liên kết với tôn giáo và kinh thánh không tế nhị, và sự tức giận và bướng bỉnh của Meg trở nên cũ, mặc dù thú vị khi thấy những đặc điểm nhân vật đó có thể đứng vững trong một số tình huống. Cũng công bằng mà nói, đây là một cuốn sách dành cho học sinh trung học, mặc dù rất nhiều độc giả lớn tuổi yêu thích nó. Có điều gì đó thực sự đáng yêu về thông điệp cuối cùng và chủ đề của cuốn sách. Tôi thích đọc lại nó sau tất cả những năm này. Tôi sẽ giữ nguyên đánh giá 4 sao ban đầu của mình, mặc dù tôi khá chắc chắn rằng yếu tố hoài niệm đang đóng vai trò trong đánh giá này. Đánh giá đầy đủ sẽ sớm ra mắt! Đọc cùng nhau vào tháng 1 năm 2018 với nhóm Pantaloonless. Bài đăng gốc: Tôi đã đọc cuốn sách này ít nhất hai hoặc ba lần khi tôi còn là thiếu niên / người trẻ (thực ra, tôi sở hữu và đã đọc toàn bộ loạt sách), nhưng đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cùng tôi đọc nó. Tôi quan tâm đến việc nó sẽ thế nào khi đọc lại.

3.5 sao. "Nếp gấp thời gian" của Ayn Rand là một trong những cuốn sách yêu thích của tôi, và tôi cảm thấy đây là phiên bản thân thiện với trẻ em hoàn hảo của cuốn sách đó. Tôi đã quay lại và đọc rất nhiều tác phẩm kinh điển dành cho trẻ em mà tôi đã bỏ qua khi còn nhỏ, và tôi thấy chúng thật sự hấp dẫn. Tôi thấy cách chúng thu hút độc giả nhỏ tuổi, và tôi có thể dự đoán tôi sẽ yêu thích nó như thế nào khi còn nhỏ, nhưng tôi cũng nhận ra được những chủ đề sâu sắc và ẩn ý mà tôi biết tôi sẽ không bao giờ hiểu được khi còn là trẻ em. Cuốn sách này có rất nhiều tham chiếu đến Shakespeare và bao gồm một cuộc thảo luận chín chắn về sự thống nhất và kiến thức, và tôi nghĩ nếu một cuốn sách có thể hấp dẫn độc giả ở mọi lứa tuổi thì đó là một thành công vô giá. Tuy nhiên, phần duy nhất của cuốn sách này mà tôi thấy thú vị chỉ là phần lớn ở giữa. Tôi không tạo được một sự gắn kết đặc biệt với bất kỳ nhân vật nào, và phong cách viết dù ấm áp nhưng chỉ ở mức trung bình. Cho đến khi chúng tôi đến phần thảo luận về hành tinh hủy diệt xung quanh trang 100, cuốn sách cảm thấy hơi mục tiêu. Tôi không dự đoán tôi sẽ đọc phần còn lại của loạt sách này - khoa học viễn tưởng không phải là sở thích của tôi - nhưng tôi thực sự thích cốt truyện của cuốn sách này khi chúng tôi cuối cùng cũng đến phần hay.

Tôi có thể nói gì về một cuốn sách được ca ngợi là một trong những tác phẩm hư cấu hay nhất mọi thời đại? Không có gì. Tôi thực sự không thể. Tôi sẽ không thiếu tôn trọng cuốn sách này bằng cách nói bất cứ điều gì tiêu cực về nó. Tôi nghĩ quan điểm của tôi về cuốn sách này có thể đã thay đổi qua nhiều năm, nhưng điều đó không có nghĩa là nó trở nên kém đọc. Thay vì chỉ trích cuốn sách, tôi sẽ ăn mừng nó bằng một số câu trích dẫn yêu thích của tôi trong cuốn sách này: “Giống nhau và bình đẳng hoàn toàn không giống nhau”. (Không có gì ngạc nhiên khi cuốn sách này được coi là mang tính ngụ ngôn! Chắc chắn có ẩn ý chính trị nào đó ở đó..) “Bạn đã bao giờ cố gắng đứng dậy với phẩm giá bị bong gân chưa?” “Một cuốn sách cũng có thể là một ngôi sao, “vật liệu nổ, có khả năng khơi dậy sự sống trong lành vô tận,” một ngọn lửa sống thắp sáng bóng tối, dẫn vào vũ trụ đang giãn nở. “Nếu chúng ta biết trước điều gì sắp xảy ra thì chúng ta sẽ—chúng ta sẽ giống như những người trên Camazotz , không có cuộc sống của riêng mình, với mọi thứ đều được lên kế hoạch và thực hiện cho chúng ta.” Và câu nói yêu thích nhất của tôi: “Cuộc sống, với những quy tắc, nghĩa vụ và quyền tự do của nó, giống như một bài sonnet: Bạn được đưa ra hình thức, nhưng bạn phải tự viết bài sonnet đó. - Bà Gì Đó” Cuốn sách này là một kiệt tác. Tuy nhiên, nó chỉ đơn giản là không gây được tiếng vang với tôi khi lớn tuổi như với tôi khi còn trẻ. Như đã nói, tôi vẫn có thể nhận ra điều này: Một cuốn sách đi trước thời đại và gây nhiều tranh cãi. Nó đã đạt được nhiều thành công và được người hâm mộ khắp nơi vui mừng.

Giới thiệu: A Wrinkle in Time là truyện khoa học viễn tưởng dành cho trẻ em của Madeleine L'Engle. Nó được xuất bản vào ngày 15/3/1973 bởi Yearling Books, bìa mềm, 211 trang. Các thể loại là dành cho trẻ em, khoa học viễn tưởng và giả tưởng. Cuốn sách này dành cho độc giả từ 10 đến 14 tuổi. Cuốn sách này nằm trong bộ 5 cuốn. Kinh nghiệm của tôi: Tôi bắt đầu đọc A Wrinkle in Time vào ngày 13/3/18 và đọc xong vào ngày 16/3/18. Cuốn sách này thật tuyệt vời! Tôi yêu các nhân vật! Họ đều có những cá tính độc đáo. Tôi thích khiếu hài hước của cặp song sinh. Tôi thích những bậc cha mẹ thông minh dễ gần của họ và những điều kỳ quặc của Meg và Charles Wallace. Tôi thích điều đó mặc dù các nhân vật siêu thông minh nhưng họ dường như bị khuyết tật ở những người khác. Charles Wallace là một thiên tài nhưng mãi đến năm 4 tuổi anh mới biết nói. Meg học giỏi toán nhưng lại là một học sinh rắc rối ở trường. Đó là một lời nhắc nhở hữu ích rằng ngay cả những thiên tài cũng không hoàn hảo. Tôi đọc cuốn sách này để xem bản làm lại của A Wrinkle in Time. Tôi đã xem phiên bản cũ của bộ phim này nhiều năm trước và một số sự kiện hiện về trong tôi khi tôi đọc cuốn sách này. Cuốn sách này được kể dưới góc nhìn của người thứ ba, sau Margaret (Meg) Murry khi cô ấy trải qua một trong những ngày tồi tệ nhất của cuộc đời. cuộc sống của cô ấy. Điểm số của cô đang bị ảnh hưởng, những cô gái xấu tính ở trường nói rằng cô hành động như một đứa trẻ, và cô đã lao vào cuộc chiến để bảo vệ em trai út của mình, Charles Wallace, mặc dù hai người anh em sinh đôi giữa của cô, Sandy và Dennys không đánh giá cao những nỗ lực của cô. Bây giờ cơn bão đang làm cô sợ hãi. Cơn bão đã mang đến một trong những người hàng xóm xa lạ mới của họ, Bà Gì Đó.

Nhưng tại sao tôi? Madeleine hỏi. “Tôi có phải làm việc đó không?” “Anh phải làm vậy,” Bà Gì Đó nói. "Thế giới của bạn đang gặp nguy hiểm nghiêm trọng. Nguy hiểm rất rất nghiêm trọng. Bạn phải cảnh báo họ.""Nhưng tôi không biết làm thế nào!" Madeleine kêu lên giận dữ. "Mối nguy hiểm này là gì? Tôi phải giải thích thế nào đây? Không thể nào được!" "Certum est quia impossibile est," Bà Who nói. "Điều đó là chắc chắn, bởi vì điều đó là không thể. Tiếng Latin. Tertullian." "Chúng tôi sẽ giúp bạn," bà Which ngắt lời. "Giá như bạn không nhất quyết sử dụng từ wwords...""Bạn thấy đấy!" Madeleine nói. "Anh bảo tôi phải viết sách mà anh lại không biết chữ là gì! Anh thật kinh khủng! Tôi ghét anh!" Nước mắt tràn đầy trong mắt bà. "Nào, nào," Bà Gì Đó thì thầm. "Nó tốt hơn bạn nghĩ nhiều. Từ ngữ đã có sẵn trong bạn rồi, bạn chỉ cần tìm chúng. Nếu bạn không phiền, bạn thân mến, tôi sẽ xem qua trí nhớ của bạn một chút." Đột nhiên, Madeleine có cảm giác kỳ lạ nhất. Tất cả những cuốn sách cô từng đọc xếp thành hàng trong tâm trí cô như một thư viện khổng lồ. Và còn có Bà Gì Đó, đang cùng bà di chuyển qua các kệ, kéo xuống một cuốn sách chỗ này và một cuốn chỗ kia... "Bạn thấy không?" một lúc sau bà Gì Đó hỏi. "Điều đó khá dễ dàng phải không? Tôi chắc chắn Out of the Silent Planet sẽ hữu ích, và tất nhiên cả Sức mạnh ghê tởm đó nữa. C.S. Lewis tốt bụng! Và Star Maker của Olaf Stapledon. Chúng tôi muốn điệu nhảy đáng yêu đó của các vì sao , phải không? Sau đó chúng ta sẽ đưa Charles Wallace ra khỏi Odd John, và tôi nghĩ một ít Robert Heinlein và một chút Plato, và bây giờ tất cả những gì bạn phải làm là ghép chúng lại với nhau!" Một lúc sau, Madeleine thấy mình đang ngồi trước máy đánh chữ.

Madeleine L'Engle có câu nói nổi tiếng: “Bạn phải viết cuốn sách muốn được viết. Và nếu cuốn sách quá khó đối với người lớn thì bạn hãy viết nó cho trẻ em.” Tôi yêu cuốn sách này khi mới 8 tuổi và kể từ đó tôi đã đọc nó không biết bao nhiêu lần. Đây là cuốn sách về vật lý, đức tin, Chúa và cuộc đấu tranh không ngừng vì điều tốt đẹp. Và nó được viết cho trẻ em mà không có lời xin lỗi. Bản thảo của cuốn sách này đã bị nhiều nhà xuất bản lớn từ chối vì cho rằng nội dung của nó sẽ quá cao cấp đối với độc giả trẻ. Và bây giờ, năm mươi năm sau, cuốn sách này thường xuyên lọt vào danh sách sách “bị cấm” và “bị thách thức”. Nó chứa các mô tả về du hành đa chiều ngay bên cạnh các đoạn Kinh thánh. L'Engle dám nhắc đến Jesus, Bhudda và Einstein cùng nhau trong danh sách những con người đã chiến đấu vì điều tốt đẹp. Vào thời điểm mà dường như đại đa số các nhà lãnh đạo tôn giáo cánh hữu đều tin rằng khoa học là phản đề của đức tin thì cuốn sách này mang tính cách mạng. L'Engle viết về đức tin - “sự sẵn sàng tạm dừng sự hoài nghi” trong bối cảnh Cơ đốc giáo, nhưng theo cách có thể áp dụng cho bất kỳ ai. Gia đình Murry đặt niềm tin vào Charles Wallace, mặc dù không phải lúc nào họ cũng hiểu anh ấy.