Con người
là một loài sinh vật cực kì thông minh. Họ có thể dời non lấp biển chỉ với bộ
não nhỏ bé y hệt cục rau câu nhăn nhúm. Nhưng chính vì quá thông minh mà con
người cũng là một trong những loài sinh vật ích kỉ nhất trên thế gian này. Với
lẽ sống “Người không vì mình, trời tru đất diệt”, họ tự dựng nên bức tường
thành bao bọc lấy bản thân vì một chữ “SỢ”: họ sợ bị tổn thương, sợ bị lừa dối,
sợ rằng mình sẽ trở nên vô dụng khi đánh mất tất cả. Con người dần trở nên e dè
hơn với mọi sự tiếp xúc xung quanh, họ chỉ dám cho đi tình cảm của bản thân khi
nào chắc chắn rằng mình sẽ nhận được một sự hồi đáp thật lòng nào đó. Có lẽ vì
vậy mà họ đem lòng yêu loài chó, một giống loài nổi tiếng với sự trung thành bất
diệt của mình. Họ mong rằng khi có một người có thể yêu họ đến quên bản thân
mình, trái tim họ sẽ được lấp đầy bằng niềm tin và không còn cô quạnh nữa. “Nanh
Trắng” của Jack London có thể được xem là quyển sách thành công nhất kể lại
hành trình của một con người và một chú chó dùng tình yêu không những để cứu rỗi
tâm hồn khô cằn của nhau, mà còn đánh thức tình yêu thiên nhiên đang ngủ say
trong góc tâm hồn mỗi người chúng ta.
Những ai là độc giả trung thành của nhà văn
Jack London chắc chắn sẽ nhận ra được một sự thật thú vị rằng hai tác phẩm nổi
tiếng “Nanh Trắng” và “Tiếng gọi nơi hoang dã” của ông có chủ đề hoàn toàn trái
ngược nhau. Trong khi “Nanh Trắng” kể về chú chó sói sinh ra ở miền hoang dã tập
thích nghi với vai trò thú cưng của con người, thì “Tiếng gọi nơi hoang dã” lại có nhân vật
chính là một chú chó đậm chất thành thị đang học cách tồn tại và chung sống với
những chú chó sói nơi vùng Alaska lạnh giá. Trên quan điểm cá nhân tôi, “Tiếng
gọi nơi hoang dã” sẽ rất phù hợp với các bạn khi bạn muốn tìm hiểu về đời sống
loài chó sói và cách chúng sống sót dưới tiết trời khắc nghiệt tại Alaska.
Nhưng nếu bạn là một người yêu động vật và đặc biệt là ngưỡng mộ lòng trung
thành của những chú chó như Hachiko thì quyển sách này chắc chắn bạn phải đọc một
lần trong đời. Có lẽ Jack London là người duy nhất có thể phân biệt được sự
khác biệt của một chú chó thành phố nó với một chú chó sói hoang dã đang học
cách để trở thành chú chó thành phố về phương diện cảm xúc và suy nghĩ và cách
để truyền tải trọn vẹn tình cảm ấy để khiến người khác rúng động ra sao.
Độc giả sẽ lập tức bị cuốn hút vào câu chuyện ngay từ chương đầu tiên với cái tên “Lối mòn ăn thịt”. Trong khung cảnh âm u, bí hiểm và tĩnh mịch của vùng rừng núi phương Bắc, hình ảnh hai con người và đàn chó kéo xe vô tình trở nên nổi bật giữa làn tuyết trắng. Họ nặng nề tiến về phía trước, trên xe là hài cốt một người bạn của họ đã gục ngã trước cái khắc nghiệt của phương Bắc được kéo bởi đàn chó kéo xe được trang bị đầy đủ yên da và dây cương. Khi nghe thấy thứ âm thanh “yếu ớt và xa xa xăm nổi lên trong không gian yên ả, mỗi lúc một tăng cao vút”, hai người bộ hành đưa mắt nhìn nhau và lập tức dựng trại và đốt lửa để xua đuổi những tiếng tru the thé cách xa khỏi họ một chút. Henry và Bin, tên của hai người bộ hành, không hề biết rằng họ đang đối đầu với một đàn chó có tính bầy đàn rất mạnh và được dẫn dắt bởi một con chó sói cái có bộ óc cực kì thông minh. Một trong số bọn chúng đã dám trà trộn vào đàn để trang phần ăn với đàn chó kéo xe ngay từ phút giây tiếp cận đầu tiên. Bin bàng hoàng nhận ra rằng đó không phải là một hành động liều mạng vô căn cứ, mà là cú phủ đầu ngoạn mục cho cuộc tấn công có kết quả đã được định trước. Thật không thể tin nổi khi hai người đàn ông khỏe mạnh, với niềm tự hào là loài sinh vật đứng đầu chuỗi tiến hóa cùng các trang thiết bị tân tiến nhất như súng và gậy gộc, lại đành bất lực nhìn từng con chó kéo xe của mình rời bỏ đàn một cách hoàn toàn tư nguyện và bỏ mạng trước nanh vuốt của lũ sói khát máu. Chúng ẩn hiện hệt như những bóng ma, thích thú nhìn con mồi dần gục ngã vì cái rét và trở nên điên loạn trước khi ra đòn kết liễu cho chuyến đi săn. Nếu không có đội cứu hộ ra tay cứu giúp, Henry chắc chắn không thể nào đủ sức thoát khỏi nanh vuốt của bọn chúng.
Bin bỗng
nhận thấy là con Một Tai đang tìm cách chuồn.
-
Ê
này, Một Tai! – Anh ta vừa nói vừa đứng ngây người lại và cố chặn lối đi của
con chó.
Nhưng con
Một Tai bỗng nhảy phốc về phía trước và chạy vụt qua bãi tuyết, cương còn lủng
lẳng đằng sau. Ở phía kia, trên đường mòn họ vừa đi qua, con sói cái đang đợi
nó. Từng bước một, con sói cái kia như cố ý lôi cuốn nó đi xa dần các bạn đồng
hành và cũng xa dần sự che chở mà hai con người kia có thể giúp nó. Con Một Tai
quay về phía chiếc xe bị đổ, gần đấy là hai con vật đồng loại cùng với hai con
người quen thuộc như đang gọi nó trở lại. Nhưng con sói cái lúc ấy lại tiến gần
đến con Một Tai rồi cọ mũi vào mũi nó nên nó chỉ còn nghĩ đến việc nối tiếp cuộc
cầu thân, trong khi con sói cái vẫn khôn ngoan lùi bước.
Quá muộn rồi!
Con Một Tai bấy giờ mới hiểu tính toán sai lầm của nó. Trước khi hiểu đươc
nguyên nhân làm cho con chó đổi ý, hai người đã thấy con vật vội quay phắt trở
lại và cố sức chạy nhanh về phía họ. Một lũ sói xám, gầy còm, bỗng xuất hiện,
nhảy nhót trên tuyết và ùa vào phía con chó theo đường vuông góc để chặn đường
tẩu thoát của nó. Chỉ trong giây phút,
con sói đã thôi hẳn trò chơi và bước lùi. Vừa sủa, con sói vừa nhảy chồm vào
con Một Tai.
Đoạn kết tất
nhiên là diễn ra rất nhanh. Henry bỗng hiểu là tại một điểm nào đó trên mặt tuyết
khá gần như bị màn cây che khuất, con Một Tai, Bin và bầy sói kia sẽ đến gần
nhau như cùng một lúc. Anh bỗng nghe một tiếng súng nổ vang rồi liền sau đó lại
hai tiếng nổ nữa tiếp theo và anh hiểu ngay là Bin đã hết nhẵn đạn. Một hợp xướng
của tiếng kêu và tiếng gào thét bỗng vang lên.
Và như thế
là hết. Dần dần những âm thanh hoảng loạn ấy cũng lặng đi và chẳng mấy chốc
không gian tĩnh mịch lại bao trùm.
Sau khi cuộc đi săn kết thúc, đàn sói trở về với
cuộc sống thường nhật của chúng. Từ đây chúng ta sẽ có dịp hiểu rõ lối sinh hoạt
của một đàn sói trong hoang dã là như thế nào, vốn là một điều vô cùng mới mẻ đối
với hầu hết người dân vào những năm 1900, thông qua ngòi bút miêu tả tuyệt vời của
Jack London. Lần đầu tiên tôi biết được rằng sói sống theo bầy đàn dưới chế độ
mẫu hệ, trong đó con cái sẽ là người ra lệnh, dẫn đầu đàn cũng như chịu trách
nhiệm cho thức ăn, chỗ ngủ của cả đàn. Bên cạnh nó luôn có một con đực, vừa
đóng vai trò “bạn tình” vừa là phụ tá đắc lực giúp kìm chế những con sói hung
hăng hoặc bất tuân phải vào quy củ. Mặc dù phải chịu đựng áp lực công việc lớn
cũng như tính cáu bẳn thất thường của Sói Cái mà không được chống trả, thế
nhưng để được sánh vai cùng Nữ chúa của đàn lại không hề dễ dàng. Những con đực
mới lớn sẽ thách đấu với con sói đực hiện tại dưới hình thức “một sống một còn”
để chứng tỏ bản lĩnh và chinh phục trái tim của Sói cái. Khi đàn sói con ra đời,
Sói đực – hay còn gọi là Một Mắt – sẽ đảm nhiệm vai trò săn mồi để tiếp tế
lương thực cho cả mẹ và con.
Con sói
ba tuổi bước vào cuộc thử lửa trong lần mạo hiểm lớn của tình ái đành bỏ mạng.
Hai bên mình nó là hai kẻ địch. Chúng quay lại phía Sói cái đang như mỉm cười
trên tuyết. Kẻ lớn tuổi hơn trong hai tên cầu xin chút ái tình tỏ ra mình biết
xử sự trong yêu đương cũng như trong chiến đấu. Nó còn đang liếm vết thương ở bả
vai và như vậy là cổ nó tự chìa ra trước lão sói già. Với con mắt duy nhất còn
lại, Sói già lợi dụng ngay dịp tốt hiếm có, cúi xuống đôi chút để lấy đà, con
sói già chồm tới vồ tên tình địch và cắm phập nanh vào. Vết thương rộng và ngập
sâu đã cắt đứt động mạch ở cổ con kia, sau đó Sói già nhảy lùi ra xa.
Kẻ bị thương gầm lên kinh khủng, nhưng tiếng sủa đó tắt ngay sau một tiếng ho khan. Máu chảy ồng ộc, ho rũ, tuy bị thương quá nặng, nó vẫn lao về phía đối thủ, trong khi sự sống đang rời bỏ nó. Chân không còn nâng nổi mình, mắt nó mờ đục và cú lao mình tấn công ấy đã ngừng tắt giữa tiếng nấc cuối cùng.
Nanh Trắng – nhân vật chính của chúng ta – được
sinh ra từ mối tình huy hoàng của Sói cái và Một Mắt là như vậy. Nó lớn lên
trong sự đùm bọc và yêu thương của bố mẹ, cả thời ấu thơ dành trọn cho việc tìm
hiểu thế giới xung quanh và học cách săn mồi. Một trong những bước ngoặt lớn
trong cuộc đời của Nanh Trắng là cuộc chạm mặt với con người – những sinh vật
mà nó gọi là “Thần Lửa”. Sau cuộc gặp gỡ, nó nhận ra rằng mẹ của nó – tức Sói
cái – vốn dĩ là một con chó nuôi trước đây đã trốn thoát khỏi con người trong
ngày đông khắc nghiệt. Vì Sói cái đã quy phục trước các vị Thần Lửa, thế nên
Nanh Trắng cũng đành tuân theo nhưng vẫn giữ thái độ dè dặt và đề phòng bằng
cách nhe hàm răng nanh trắng nhởn. Nanh Trắng bắt đầu làm quen với cuộc sống mới
bên con người: từ cách tuân phục các mệnh lệnh, sức mạnh của ngọn lửa cho đến
cách hòa nhập và tồn tại trong đàn chó kéo xe của con người. Nó dần hiểu rằng
con người là một loài vật khó tiêu diệt hơn bầy chim hay linh miêu mà nó đã từng
thấy trong thiên nhiên hoang dã bởi vì họ sở hữu một vũ khí vô cùng lợi hại là
“Ngọn Lửa”. Việc Nanh Trắng có thể làm là tuân theo mệnh lệnh của con người,
chiến đấu với bất cứ con chó nào muốn gây chiến và ăn ngon ngủ ngon, nếu làm
khác đi hoặc có thái độ chống đối sẽ bị trừng phạt bằng roi da và gậy sắt rất
là đau. Dần dần chú chó sói đã nảy sinh tình cảm với một người da đỏ trong nhóm
mang tên Chồn Xám, và dù luôn chịu cảnh bị đối xử thô bạo, Nanh Trắng vẫn có cảm
giác kính trọng đối với vị “Thần Linh” này và học được vô số quy luật ngầm khi
sinh sống cùng con người.
Nó không
yêu mến Chồn Xám. Dù đó là thần linh nhưng chỉ là một thứ thần linh man rợ.
Nanh Trắng sẵn sàng thừa nhận quyền lực của đấng quân vương nhưng các quyền lực
đó đều thuần túy dựa trên sự thông minh – một sự thông minh cao đẳng vượt hẳn
nó – về sức mạnh. Bản chất của Nanh Trắng là thèm khát sự tự chủ bản thân thúc
đẩy nó tự nguyện phục tùng con người. Nhưng trong nó còn có những tình cảm sâu
ngấm ngầm khó lường được. Một câu nói dịu dàng, một cái vuốt ve của người da đỏ
có lẽ có thể làm thức tỉnh những tình cảm đó, nhưng Chồn Xám không bao giờ nói
năng ngọt ngào, không bao giờ vuốt ve nó. Tư thế và quyền lực của anh biểu thị
rõ ràng, không màu mè, và anh thực hiện “công lý” bằng gậy gộc, trừng phạt lầm
lỗi bằng đánh đập, ban thưởng công lao không bằng một cử chỉ ngọt ngào mà chỉ bằng
cách là không đánh đập.
Vì sức quyến rũ mang tên “tìm vàng” ở đồn
Yukon, Chồn Xám và Nanh Trắng thu xếp hành lí để đi về phía thị trấn, nơi có cảng
biển, người da trắng, và nhiều loài chó thành thị hơn. Nanh Trắng tỏ vẻ khinh
thường lũ chó tại đây vì chúng “thiếu hẳn tinh thần chiến đấu, chỉ biết kêu
toáng lên thật ầm ĩ và cử động lại vụng về vô cùng”. Chính vì thế nó chỉ việc kết
liễu địch thủ ngay chỗ hiểm rồi lùi ra xa để quan sát một cách khoái chí lũ chó
bến cảng giải quyết nốt phần còn lại và hứng chịu gậy gộc từ con người. Tại
đây, Chồn Xám đã bị mê hoặc bởi chất gây nghiện mang tên “rượu Whisky” để rồi đồng
ý bán Nanh Trắng cho tên da trắng thâm hiểm “Smith đẹp trai” trong cơn say bất
tận. Nanh Trắng có chút lạc lõng khi rơi vào tay một vị “thần linh” mới, nhưng
rồi nó nhận ra vị “thần linh” này cũng không khác Chồn Xám là bao. Nó bị cuốn
vào những trận chiến đẫm máu với những con chó vô cùng tàn bạo, nó sinh tồn dựa
vào tiếng tán thưởng của lũ người vô nhân đạo, nó đánh đổi trí óc, sức lực và
máu của bản thân để có chút thức ăn và chỗ ngủ sinh sống qua ngày. Chính những
yếu tố đó đã làm cho tính khí của Nanh Trắng ngày một tệ đi và nó trở thành một
bạo chúa khát máu hơn bao giờ hết:
Đã nhiều
lần Nanh Trắng cố thử lật ngã Cheroki, nhưng vì chênh lệch về tầm vóc nên thủ
thuật đó khó đạt. Vì nhắm cắn vào Cheroki, thấp hơn vai nó nhiều, nó đã tự hại
trong lúc lấy đà quá mạnh, nên chồm qua thân chó xù. Lần đầu tiên trong cả quá
trình chiến đấu của đời nó, Nanh Trắng bị mất thế vững vàng. Nhưng nhờ sự mềm dẻo
tuyệt diệu như mèo , nó đã quay mình ngay trên không để ngã chân xuống trước
nhưng vẫn bị ngả nghiêng một cách nặng nề, và trong khi đang vặn mình để đứng dậy
thì răng của Cheroki đã cắm phập vào họng nó.
Để tự bỏ cái khối nặng hai mươi lăm kí cứ lủng lẳng bám vào cổ, nó bèn quay rẽ sang bên này, ngoẹo sang bên kia, chạy tứ phía. Nhưng Cheroki biết rõ rằng điều quan trọng nhất là giữ thật chắc, và nó run lên vì thích thú. Nanh Trắng chỉ dừng lại khi sức lực đã mệt mỏi. Nó hoàn toàn hốt hoảng và không hiểu gì về sự việc xảy ra. Nanh Trắng cố cưỡng lại, nhưng nó cảm thấy hai chiếc hàm đang siết chặt lấy da thịt nó để tiến cao hơn về phía họng. Nó hoàn toàn nản chí.
Ngay trong lúc ý thức của Nanh Trắng mất dần
thì một điều kì diệu xảy ra. Một kĩ sư tên Weedon Scott cùng người lái xe trượt
Matt đã xen ngang vào cuộc chiến và cứu lấy chú chó tội nghiệp. Scott đã dùng
quyền uy của mình để buộc những tên khán giả khát máu không dám hó hé và mua lại
Nanh Trắng với giá 150 đô la. Sau nhiều ngày chữa trị, cùng với nỗ lực của đội
ngũ bác sĩ và sự hồi phục phi thường của Nanh Trắng, chú chó đã khỏe lại và một
lần nữa làm quen với người chủ thứ ba của mình. Nhưng lần này Nanh Trắng cảm nhận
được ở Scott không phải là vị “thần linh” man rợ như Chồn Xám và “Smith đẹp
trai”, mà là một tình yêu bao la và đầy lòng vị tha đối với nó. Lần đầu tiên
trong đời Nanh Trắng biết thế nào là lời nói ngọt ngào, là cử chỉ vuốt ve, là sự
trừng phạt nghiêm khắc không gây đau đớn về thể chất nhưng lại ảnh hưởng đến
tâm hồn nó vô cùng. Lần này không cần bất cứ vũ lực gì, nó tình nguyện phục
tùng con người này và nguyện dâng hiến cả tâm hồn và thể xác để bảo vệ người chủ
mà nó hằng yêu mến. Đọc từng dòng miêu tả của Jack London, tôi không khỏi rung
lên vì xúc động trước những tình cảm mãnh liệt của chú chó dành cho người chủ của
mình. Lần đầu tiên tôi hiểu rõ được lòng trung thành của loài chó vĩ đại, cao
quý và đẹp đẽ đến dường nào, mà nếu không có “Nanh Trắng” của Jack London”, tôi
sẽ không bao giờ có những phút giây thăng hoa đến như vậy:
Bây giờ, có chủ mới, thì lại khác hẳn. Ngay từ lúc trời sắp sáng, đáng lẽ ra đi dạo chơi thì nó lại dành hàng giờ liền ở bậc thềm trước lều gỗ buồn tẻ, để được hưởng chút hạnh phúc là được nhìn thấy mặt của vị thần. Buổi tối, khi chủ quay về lều, Nanh Trắng lập tức rời bỏ hốc ấm nó đào trong tuyết vàng đang thiu thiu ngủ, để đến nhận sự vuốt ve thân mật hay lời nhủ đầy yêu thương. Thịt, ngay cả đến thịt, cũng bị xếp vào hàng thứ yếu. Nanh Trắng có thể từ bỏ thịt không một chút do dự để hưởng thú vui ở gần vị thần của nó, để nó được theo chủ vào thành phố. Mối tình này chẳng khác gì chiếc cày thăm dò có khả năng tiếp cận đến tận đáy sâu kín của nó, điều mà lòng quyến luyến không thể biết được. Đây là một vị thần thực thụ, một vị thần của tình yêu thương mà nó được gặp. Chẳng khác gì cây cỏ xanh tươi dưới ánh nắng mặt trời, Nanh Trắng cũng tươi tốt dưới bầu nhiệt huyết của tình yêu thương mà vị thần của nó dành cho nó. Nó cũng đáp lại tình thương ấy, một tình cảm nổi bật cái khôn ngoan của bản thân nó.
Tôi là một người yêu chó, và tôi lại càng
yêu quý loài vật này gấp bội phần khi đọc xong tác phẩm này. Động vật cũng có cảm
xúc, và đôi khi tình cảm của chúng còn vĩ đại hơn gấp nhiều lần mà chúng ta có
thể tưởng tượng được. Nanh Trắng là nguồn cảm hứng bất tận trong tôi về một
tình yêu thuần khiết, mãnh liệt và nhiệt huyết với cái thiện trong cuộc sống.
Dù cho phải trải qua với bao đau đớn kinh hoàng, Nanh Trắng vẫn luôn sẵn lòng
tin tưởng một lần nữa vào sức mạnh của tình yêu thương thực sự để vượt qua vết
thương sâu sắc trong quá khứ.
Còn bạn thì sao, bạn có cảm giác xúc động đến run người, không kìm được dòng cảm xúc tuôn trào khắp cơ thể mình khi vừa trải qua những cung bậc cảm xúc tuyệt vời của “Nanh Trắng” hay không? Chia sẻ cho chúng tôi biết với nhé!
Tác giả: Ngọc Thanh - Bookademy
------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/
Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3
Dưới ngòi bút đậm chất phong trần của một con người từng đi khắp đó đây như Jack London, nhà văn đã đặc tả và làm nổi bật lên được sự tàn độc và khốc liệt của thiên nhiên đối với con người, cũng như của con người đối với những con vật bị thuần hóa từ thiên nhiên trong thời kì mà con người đổ xô đi tìm vàng ở miền đất Alaska khắc nghiệt, âm u và lạnh giá. Trong đó không thể thiếu những bài học về tình mẫu tử, tình bạn, tình yêu thương của con người cùng nhau đoàn kết vượt qua khó khăn. Tất cả đều vô cùng tự nhiên, chân thực và mang đậm chất nhân văn. Và tất nhiên nổi bật hơn tất cả, vẫn là hành trình trưởng thành của chú sói Nanh Trắng, từ “zero” thành “hero”, từ hoang dã bỗng chốc hung tàn, và sau tất cả là ông bạn già anh hùng của ngài Thẩm Phán