Alaska. Alyesa. Nơi biển vỗ. Nơi xa xôi, lạnh giá.  Cô gái bí ẩn, không thể với tới được. Một hành trình hai năm đi tìm Alaska, Miles vẫn không thể tìm thấy cô. Alaska chỉ lướt qua tuổi thiếu niên của Miles, nhưng những gì cô để lại là một Miles Halter hoàn toàn khác.

Looking for Alaska (Đi tìm Alaska) là tác phẩm đầu tay của John Green – nhà văn viết tiểu thuyết thiếu niên nổi tiếng, tác giả của The fault in our stars (Lỗi thuộc về những vì sao), Paper Town (Thị trấn giấy)…. Looking for Alaska là tập hợp của tất cả những gì bạn mong đợi ở một cuốn tiểu thuyết dành cho thiếu niên: những lần đầu, những trò nghịch ngợm, những nỗi buồn và những khám phá.

Mở đầu cuốn sách, người đọc được giới thiệu với Miles Halter, nhân vật chính và cũng là người kể chuyện. Miles là một học sinh cấp ba ở Florida, ngượng ngùng và không có bạn bè. Cuộc sống của Miles xoay quanh thú vui duy nhất là sưu tầm lời chăng chối của những người nổi tiếng. Miles chuẩn bị chuyển đến trường nội trú Culver Creek, nơi cậu hi vọng tìm được “Điều có thể vĩ đại” (từ lời chăng chối của Francois Rabelais “Tôi đi tìm điều có thể vĩ đại.”) Ở Culver Creek, Miles gặp bạn cùng phòng Chip (biệt danh Đại tá), người đặt cho Miles biệt danh là Pudge. Miles trở thành bạn với Đại tá và những người khác trong hội, gồm có Takumi, Lara và Alaska Young. Miles lập tức bị cuốn hút bởi Alaska, cô gái quyến rũ, thông minh, bí ẩn, thất thường, hiện thân của “Điều có thể vĩ đại” mà Miles tìm kiếm. Với nhóm bạn này, Miles được tham dự vào cuộc sống bình thường của những thiếu niên trong trường nội trú với những trò lừa, những lần hút thuốc và uống rượu trộm, người bạn gái đầu tiên, nụ hôn đầu tiên… cho đến khi một việc vô cùng bất thường xảy ra làm đảo lộn cuộc sống của nhóm bạn và cuối cùng đem đến cho Miles những nhận thức mới lớn lao.

Ở cuối cuốn sách là năm câu hỏi liên quan đến những vấn đề trong truyện mà John Green tự đặt là “Một số câu hỏi chủ ý mở và mơ hồ”. Tôi, một người đọc ở tuổi thiếu niên, sẽ cố gắng trả lời những câu hỏi này như một cách thú vị và mới mẻ hơn để tiếp cận Looking for Alaska.


1.    Tha thứ có dành cho tất cả mọi người không? Ý tôi là, liệu tất cả mọi người có thể được tha thứ bất kể trường hợp không? Ví dụ như, liệu người chết có thể tha thứ cho người sống không và ngược lại?

Tha thứ là câu trả lời cuối cùng của Miles dành cho câu hỏi của Alaska, và sau đó là của thầy dạy tôn giáo (biệt danh Ông Già): “Làm sao ta có thể thoát khỏi mê cung khổ đau này?” (câu nói của Simon Bolivar – nhà cách mạng Venezuela) Miles tin rằng Alaska được tha thứ cho tất cả những lần cô nghĩ cô đã làm hỏng mọi thứ, khi cô quên mẹ cô hay tố cáo bạn cùng phòng. Miles cũng tin rằng mình được Alaska tha thứ cho sự ngốc nghếch của mình và Miles cũng tha thứ cho Alaska. Đó là con đường của Miles trong mê cung khổ đau. Tôi không dám chắc mình có thể tin rằng tất cả mọi người đều nhận được sự tha thứ. Có những điều thực sự kinh khủng đã được gây ra bởi con người và yêu cầu nạn nhân của những thảm họa đó tha thứ cho hung thủ là một điều quá đỗi khó khăn. Nhưng tôi nghĩ rằng tha thứ là cần thiết để đi qua mê cung cuộc đời. Tôi nghĩ tôi không thể diễn tả ý tưởng này tốt hơn triết gia Jonathan Lockwood Huie “Tha thứ cho người khác, không phải vì họ xứng đáng được tha thứ, mà vì bạn xứng đáng được thanh thản.” Cũng như vậy, chúng ta có thể  tha thứ cho người chết và tin rằng mình được tha thứ bởi họ vì ta cần phải bước tiếp với một điều gì đó tốt hơn là oán hận hay dằn vặt.



2. Tôi sẽ nói rằng trong cả truyện hư cấu và trong đời thực, hút thuốc ở thiếu niên là một hành động mang tính biểu tượng. Bạn nghĩ nó được dự định để biểu tượng điều gì và cuối cùng thực ra biểu tượng của điều gì? Đặt câu hỏi theo một cách khác: Tại sao lại có người trả tiền để đổi lấy khả năng bị ung thư phổi hoặc (và) giãn phế nang?

Tôi rất vui vì John Green đã đặt ra câu hỏi này vì một trong những điều khiến tôi băn khoăn là các nhân vật trong Looking for Alaska hút thuốc quá nhiều. Miles và Đại tá hút thuốc trong nhà tắm để hơi nước đưa khói thuốc bay đi, Alaska nhét một cái áo vào khe cửa để hút thuốc trong phòng, nhóm bạn có một chỗ bí mật để hút thuốc gọi là Hang hút thuốc… Có thể trả lời câu hỏi này theo cách của Alaska: “Các cậu hút thuốc để tận hưởng. Tôi hút thuốc để chết.” Tôi không biết Alaska thực sự muốn chết hay đây chỉ là câu đùa, nhưng tôi nghĩ rằng không phải tất cả những thiếu niên khác đều hút thuốc chỉ vì họ thích. Việc hút thuốc được gắn với hình ảnh phóng khoáng, lãng tử, già dặn và trầm uất trong phim ảnh. Đó là một hình ảnh mà thiếu niên yêu thích và muốn có được. Hút thuốc bị cấm lại càng khiến nó trở nên hấp dẫn hơn. Khi phần lớn bạn bè đều hút thuốc thì đó trở thành một việc cần làm để hòa đồng. Miles không thích điếu thuốc đầu tiên mình hút nhưng vẫn tiếp tục hút khi chơi với Đại tá và Alaska. Cuối cùng thì việc hút thuốc trở thành một phần của tình bạn ở Culver Creek, cũng như trò chơi điện tử và những phi vụ lừa đảo. Tuy nhiên, tôi vẫn sẽ cảm thấy tốt hơn nếu như Miles và các bạn có thể gắn kết bằng những việc không làm cho bản thân họ và những người khác bị ung thư.



3.  Bạn có thích Alaska không? Bạn có nghĩ là việc thích các nhân vật là quan trọng không?

Alaska là nhân vật trung tâm của Looking for Alaska, và cũng là nhân vật trung tâm của “Điều có thể vĩ đại” của Miles ở Culver Creek. Cuốn tiểu thuyết được đặt tên là Looking for Alaska (Đi tìm Alaska), vì đó là hành trình của Miles để hiểu được Alaska, và cuối cùng, vẫn còn những điều về Alaska mãi mãi là bí ẩn. Alaska được xây dựng như một nhân vật mà Miles không thể với tới, không thể nắm bắt được: quyến rũ, thông minh,bí ẩn, thất thường. Alaska là một nhân vật thú vị để quan sát. Sự khêu gợi, u buồn, tình yêu thể xác của Alaska đặc biệt gợi cho tôi nhớ đến những ca khúc ám khói và u uất của Lana Del Rey. Alaska đẹp và hay, nhưng tôi không muốn có một Alaska trong đời. Với tôi, Alaska là kiểu người thích tự cho mình là tâm điểm của mọi sự. Giống như Miles nói, Alaska đã “rơi vào sự bí ẩn của chính bản thân cô”. Chỉ vì cô ấy có những nỗi buồn và sai lầm không có nghĩa là những người khác không có vấn đề của họ. Nhưng Alaska chỉ hành động dựa trên cảm xúc của mình, và cuối cùng gây ra đau khổ và dằn vặt cho những người yêu thương cô. Mối quan hệ với Alaska, mặc dù đưa Miles đến những khám phá, trải nghiệm mới, nhưng không phải là một mối quan hệ lành mạnh.

Đến bây giờ thì việc không thích một nhân vật như Alaska với tôi là bình thường. Trước đây, tôi từng nghĩ rằng mình phải thích và đồng tình với các nhân vật được xây dựng là nhân vật chính (tôi từng cảm thấy rất bối rối vì mình không sao thích nổi Heathcliff và Catherine trong Đồi gió hú) Nhưng bây giờ thì tôi nghĩ rằng việc thích các nhân vật chính không còn quan trọng nữa. Nhân vật, xét cho cùng, cũng được xây dựng từ những nguyên mẫu ngoài đời. Một nhà văn tạo ra nhân vật càng thực đến đâu thì càng thành công. Trong thực tế, chúng ta không thể thích tất cả mọi người ta gặp trên đời. Vì thế, hãy cứ coi nhân vật như một người ta mới quen, một người ta cố gắng hiểu nhưng không bắt buộc phải yêu mến.


4. Đến cuối cuốn tiểu thuyết, Pudge (Miles) có rất nhiều điều để nói về sự bất tử và ý nghĩa của cuộc sống (nếu cuộc sống có ý nghĩa). Suy nghĩ của bạn về cái chết định hình cách bạn hiểu về cuộc sống đến mức nào?

Trong phần cuối của Looking for Alaska, Miles suy nghĩ rất nhiều về câu hỏi mà theo cậu là lớn nhất trong tôn giáo: “Con người đi đâu sau khi chết?” Lúc đầu, Miles không tin vào những cách trả lời của các tôn giáo về thiên đường và địa ngục hay thuyết luân hồi. Với Miles, sau khi chết con người chỉ còn lại sự phân hủy của vật chất hữu cơ. Nhưng con người không chỉ là vật chất, và Miles nhận ra một thứ gì đó lớn lao và bí ẩn hơn, kết nối thể xác, tình cảm, kinh nghiệm thành một con người (ta có thể gọi đó là linh hồn). Năng lượng không thể sinh ra và mất đi, vì vậy năng lượng này của con người cũng không thể tự nhiên mất đi khi họ chết. Năng lượng đó vẫn còn tồn tại và đi đến một nơi vô định nào đó, một nơi tốt đẹp, mà Miles kết luận bằng câu nói cuối đời của Edison: “Ở ngoài đó rất đẹp.”

Theo tôi, con người luôn băn khoăn về câu hỏi chuyện gì xảy ra sau khi chết vì ta cần phải tin rằng chúng ta sẽ đi đâu đó khi cuộc đời chấm dứt. Nếu như tất cả những gì xảy ra sau khi sự sống ngừng chỉ là một chuỗi phân hủy và tái chế của vật chất, thì đời sống của chúng ta thật là vô nghĩa. Dù bạn có làm gì trong đời thì cuối cùng bạn cũng trở thành thức ăn cho giun bọ, chẳng có gì lớn lao hơn cả. Theo một cách hiểu, như thế thì chúng ta thật tự do, có thể dùng đời mình để làm bất cứ thứ gì mình thích. Nhưng quá nhiều sự tự do có thể sẽ gây nguy hiểm cho chính bản thân ta và những người khác.  Con người cần phải tin vào một cuộc sống sau khi chết để có mục đích sống: dùng gần một thế kỉ đời mình để chuẩn bị cho một hành trình tiếp theo.


5. Bạn sẽ trả lời câu hỏi cuối kì Ông Già đặt cho các học sinh như thế nào? Phiên bản bài luận của bạn sẽ như thế nào?

Câu hỏi cuối kì của Ông Già (thầy dạy tôn giáo) cũng chính là câu hỏi ám ảnh của Alaska và Simon Bolivar (nhà cách mạng Venezuela):

Làm sao ta có thể thoát khỏi mê cung khổ đau này?” Câu trả lời của Miles là tha thứ, của Alaska là “Thẳng và nhanh”, còn của Đại tá là “Ước gì tôi biết.”

Câu trả lời của tôi sẽ là đừng cố thoát khỏi mê cung. Càng kháng cự, chạy trốn thì bạn càng đau khổ. Giống như khi rơi vào cát lún, nếu bạn càng giãy giụa nhiều, bạn càng nhanh chìm. Tôi nghĩ rằng, chúng ta được đưa vào mê cung này và sau đó theo quy luật tự nhiên cũng sẽ được đưa ra khỏi mê cung. Mê cung, rút cuộc, cũng không phải chỉ toàn đau khổ. Không ai có thể khẳng định rằng cuộc đời mình không có chút niềm vui, chút ánh sáng nào. Chúng ta tận hưởng niềm vui đó, và đối đầu với những ngã rẽ hay chướng ngại vật khi chúng đến. Có thể những gì chúng ta cảm nhận được trong mê cung này, một khi đã ra khỏi nó, ta sẽ không bao giờ có thể có lại được nữa, hoặc thậm chí cũng không thể tưởng tượng rằng đã từng có những cảm xúc như vậy. Nếu như ta có thể hút trọn mọi trải nghiệm của mê cung, có thể chấp nhận mê cung cả trong sung sướng lẫn khổ đau, thì mê cung cũng không phải là quá tệ.

Tôi thích cách mà John Green lồng ghép những đoạn tinh nghịch, nổi loạn với những suy nghĩ, nhận xét sâu sắc trong Looking for Alaska. Ngôn ngữ trong cuốn tiểu thuyết cũng vậy, là sự đan xen giữa những lời thoại hài hước và những đoạn miêu tả, chiêm nghiệm giàu chất thơ. Đó cũng là cảm giác chung của tuổi thiếu niên, với nhiều hành động, cảm xúc bồng bột, trẻ con nhưng cũng là thời điểm bắt đầu những suy nghĩ, băn khoăn về những điều lớn lao và trừu tượng hơn.

 Looking for Alaska là một cuốn tiểu thuyết dành cho thiếu niên, bạn nên đọc nó khi còn là một thiếu niên để cảm nhận trọn vẹn những ý tưởng của nó. Khi bạn đã già hơn, những nhận xét trong Looking for Alaska sẽ không còn khiến bạn ngạc nhiên và gây ấn tượng mạnh mẽ với bạn như trước nữa.

Looking for Alaska, với tôi, là một hình ảnh sống động và kịch tính về thời niên thiếu, khi chúng ta bắt đầu hành trình đi tìm câu trả lời cho những câu hỏi lớn. Còn bạn, bạn nghĩ gì về những câu hỏi này?


Review chi tiết bởi Hân Bùi - Bookademy

---------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Tham gia Bookademy Team để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/rqVNvo

 

Xem thêm

Pudge yêu những từ cuối cùng nổi tiếng, (đây thực sự là khía cạnh mà cô gái hội thảo cáu kỉnh nói với tôi quá gần với cuốn sách của riêng tôi) và tôi dự kiến sẽ ghét sự kỳ quặc này - nhưng thực tế nó đã lớn lên trong tôi. Toàn bộ cuốn sách lớn lên trong tôi - sự căng thẳng lãng mạn giữa anh ấy và Alaska là hoàn hảo, và có rất nhiều khoảnh khắc vô cùng sâu sắc khi Pudge quen với ngôi trường và đó là những quy tắc và nhịp điệu kỳ lạ. Cuối cùng, cuốn sách trở thành một suy ngẫm trẻ trung về sự sống và cái chết, điều này khiến tôi nhận ra một phần niềm vui của việc viết YA - giống như trong các bài hát của Death Cab, những cảm xúc có thể trần trụi hơn trong các tác phẩm văn học nghiêm túc, nơi mọi thứ dường như luôn phải ở lại một cách mơ hồ và tinh vi. Thanh thiếu niên được cho là có một chút du dương, và đó là niềm vui của nó. Tệ lắm, bạn sẽ có được những trò hề theo phong cách Gossip Girl, rất nhiều sự kiện người đã lừa dối ai đó với ai đó. Nhưng đúng như vậy, bạn sẽ nhận được một cái gì đó giống như những phần tốt hơn của Tìm kiếm Alaska.

Vậy những gì còn sót lại? Rất nhiều thứ lố bịch. Đại tá và Alaska ít nhiều thường xuyên say rượu (cô chôn chai rượu trong rừng) và cũng có rất nhiều vụ hút thuốc lá đang diễn ra - mà đôi khi họ bị trừng phạt. Fellatio được mô phỏng trên một ống kem đánh răng (sau đó được thực hiện ngoài đời thực). Bạn trai to béo của Alaska đến từ một trường khác thường xuyên và mọi người nói chuyện một cách phân biệt chủng tộc về việc họ dường như có bao nhiêu quan hệ tình dục và Alaska yêu thích nó đến mức nào. Tệ hơn bất cứ điều gì, khi các nhân vật tốt và say rượu (thường là như vậy), họ sẽ bùng nổ trong những bản rap vô lý, tự phát, tự do.

Tôi đã liên lạc với Người lớn trẻ tuổi bên trong của mình trong tuần này, để chuẩn bị cho một lần viết lại cuối cùng khác trong cuốn sách YA của riêng tôi. Điều này phần lớn tương đương với việc nghe Death Cab for Cutie và đọc Looking for Alaska - một cuốn sách mà tôi đã chủ động tránh.  Câu chuyện này dài và có phần cá nhân, vì vậy hãy bỏ qua phần này nếu bạn chỉ muốn biết liệu cuốn sách có hay không.

Lần đầu tiên tôi nghe nói về Looing for Alaska trong hội thảo luận án của mình, khi một cô gái rất hờn dỗi nói với tôi rằng tôi sẽ phải lấy ra một phần của cuốn sách của riêng mình vì nó nghe rất giống với cuốn sách mà cô ấy đã nghe trên NPR, thậm chí còn chưa ra mắt vào thời điểm đó. Tôi ngoan cố từ chối cắt phần (và thậm chí đọc nó khi đọc luận án của mình) và khi Alaska cuối cùng đã xuất hiện, tôi đã lật qua vừa đủ để quyết định cuốn sách của mình tốt hơn và sau đó từ bỏ nó. Đáng buồn thay, Alaska đã đeo bám tôi kể từ đó. Các đại lý và biên tập viên cũng đã nói với tôi rằng cuốn sách của tôi quá giống với nó - dường như không phải là một điều tốt - mặc dù Alaska đã giành được một số giải thưởng và như vậy. Dù sao, bỏ nho chua sang một bên, tôi quyết định rằng nếu việc so sánh là không thể tránh khỏi, tôi cũng có thể biết những gì tôi đang bị chống lại.

Vậy những người trẻ tuổi trên thế giới này thực sự muốn gì? Tình dục, rõ ràng là thế Và một ly rượu mạnh hoặc mười hai.

Cuốn looking for Alaska là về Miles Halter bình thường, gầy gò, nhanh chóng có biệt danh là Pudge, người vào Trường Nội trú Culver Creek và rời đi để tìm kiếm một cái gì đó thú vị hơn. Đặc điểm tính cách kỳ quặc của anh ta là anh ta ghi nhớ những lời cuối cùng nổi tiếng của các nhân vật lịch sử khác nhau - một mánh khóe tiệc tùng mà anh ta sử dụng để thành công với bạn cùng phòng của mình, người đi theo "Đại tá" và nồi tình dục nhỏ bốc khói xuống hội trường, Alaska Young. Chờ đã, bạn có thể đang nói, có gì với tất cả những biệt danh hài hước này? Chà, Alaska hóa ra gần như là cái tên duy nhất trong cuốn sách không phải là biệt danh - mặc dù chúng tôi phát hiện ra rằng cha mẹ cô đã quyết định để cô tự đặt tên cho mình khi 5 tuổi. Ngay cả Trưởng khoa cũng được người Culver Creek gọi là Đại bàng. Cố gắng lắm tôi không thể nhớ lại rất nhiều biệt danh trong tuổi trẻ của tôi. Tôi cho rằng có một vài anh chàng mà tôi biết đã sử dụng họ của họ, khi có quá nhiều Adams hoặc Brians trong nhóm. Tôi có một người bạn tự gọi mình là Hoàng đế... nhưng chúng tôi không thực sự gọi anh ấy như vậy hàng ngày. Dù sao thì, tôi lạc đề.

Câu chuyện được chia thành hai phần - Trước & Sau - và tôi sẽ không tiết lộ sự kiện chia rẽ hai phần. Tất cả những gì tôi sẽ nói là cấu trúc và chủ đề nhắc nhở tôi vô cùng về Lịch sử bí mật của Donna Tartt (tình cờ cũng là nguồn cảm hứng chính của tôi...) Nhưng cũng giống như tôi cảm thấy rằng nửa sau của Lịch sử tụt hậu, Alaska cũng vậy. Thật khó để nói về lý do tại sao mà không làm hỏng bước ngoặt, vì vậy tôi sẽ tập trung vào phần Trước, điều này sẽ cung cấp cho bạn ý chính.

Một người bạn của tôi thực sự đã đến trường nội trú đã quan sát tôi vào một ngày khác rằng không có cuốn sách nội trú nào cô ấy từng đọc (bao gồm cả Alaska, mà cô ấy không thích) đưa ra bất kỳ ý tưởng thực tế nào về khối lượng CÔNG VIỆC tuyệt đối cần phải được thực hiện. Về cơ bản, không còn thời gian để giải quyết bất kỳ rắc rối nào, cô nói. Dù sao đi nữa, Culver dường như là một trường nội trú ít lãng mạn hóa hơn so với Exeters and Andovers của thế giới. Đó là ở Alabama cho một điều. Hầu hết những đứa trẻ giàu có về nhà vào cuối tuần (chỉ để lại những nhân vật chính của chúng ta gặp rắc rối). Có rất ít cảm giác rằng bất kỳ ai trong số họ cảm thấy áp lực phải làm tốt hoặc hoàn thành bất cứ điều gì phi thường trong cuộc sống. Câu hỏi quan trọng của cuốn sách là làm thế nào người ta có thể thoát khỏi những đau khổ triền miên trong cuộc sống - không đau khổ như phải làm việc chăm chỉ hoặc bị làm nhục hay bất cứ điều gì - hãy nghĩ như một người thiếu niên - đó là sự đau khổ của tình yêu đơn phương, cha mẹ không nhận được nó, nỗi sợ bị trục xuất vì những thú vui bất hợp pháp khác nhau, sự xấu hổ khi nôn mửa trên một cô gái... v.v. Cuối cùng, cuốn sách xoay quanh một khoảnh khắc nghiêm túc sâu sắc hơn - thứ khiến câu hỏi triết học này thực sự quan trọng đối với họ, và đặt những vấn đề trẻ con trước đây của họ vào quan điểm. Tuy nhiên, như tôi đã nói trước đó, thời điểm này đến nửa chừng, làm cho nửa cuối của cuốn sách trở thành một đoạn trích rất tẻ nhạt.

Chà, tôi đã hoàn thành cuốn sách này sáng nay, và để tôi nói rằng nó thật tuyệt vời. Ai cũng nói vậy vì đó là sự thật. Đây là một cuốn sách đơn thuần và kích thích tư duy. Đánh giá này không thể không có nội dung làm hỏng, vì vậy nếu bạn chưa đọc cuốn sách này hoặc không muốn bị làm hỏng, đừng tiếp tục. Đơn giản hãy đọc cuốn sách này Cuốn sách kể về Miles, một thiếu niên hơi mất kết nối, vừa chuyển đến một trường nội trú. Em kết bạn với bạn cùng phòng và bạn của bạn cùng phòng. Một trong những người bạn này là Alaska, và anh nhanh chóng rơi vào lướt tính với cô.  Và sau đó, cô ấy chết. Tôi có thể thành thật nói rằng tôi nghĩ điều đó sẽ xảy ra.  Sự thật là, tôi chưa đọc bất kỳ cuốn sách nào liên quan đến cái chết và cách người khác phản ứng với nó. Các nhân vật thật tuyệt vời. Miles thường thông minh và rất dễ hiểu. Pudge, bạn cùng phòng của anh ấy, nghe giống như một người bạn mà tôi muốn có. Anh ấy siêu thông minh và có rất nhiều sức chịu đựng. Takumi, cuối cùng, là một nhân vật xinh đẹp và tôi thực sự muốn biết thêm về anh ấy. Lara cũng rất tuyệt vời. Tôi đã biết một số sinh viên trao đổi, và cô ấy thực sự đã thể hiện rất tốt. Bạn có thể nói rằng sinh viên trao đổi rất thông minh, nhưng với giọng nói và câu văn đơn giản, họ cũng có vẻ đáng yêu và đáng yêu.

Chốt xếp hạng: 4.5 / 5 sao

Khi các cậu bé nói ‘Thanh thiếu niên nghĩ rằng họ là bất khả chiến bại’ với nụ cười ranh mãnh, ngu ngốc trên khuôn mặt, họ không biết họ đúng như thế nào. "Chúng ta không bao giờ cần phải tuyệt vọng vì chúng ta không bao giờ có thể bị tan vỡ vĩnh viễn." Chúng ta nghĩ rằng chúng ta là bất khả chiến bại bởi vì chúng ta là như vậy.

Quá thích luôn! Tôi không thể đặt nó xuống - đúng như tôi mong đợi. John Green thực sự tài năng, và mặc dù tôi không thích cuốn sách này nhiều như  "The Fault in Our Stars" của anh ấy, nhưng nó vẫn là một cuốn sách tuyệt vời.

Tôi phải thừa nhận rằng tôi đã gần như khóc trên tất cả các trang từ phần "Sau". Và sau đó, cuối cùng, tôi đã khóc một chút. Thả ra một hoặc hai giọt nước mắt... Nhưng, đó là một kết thúc đẹp, và tôi thích nó :)

Tên nhân vật chính - tính cách:

"Vì vậy, tôi quay trở lại phòng của mình và gục xuống giường dưới, nghĩ rằng nếu mọi người là mưa, tôi là cơn mưa phùn và cô ấy là một cơn bão."

Chúng tôi theo dõi một nhóm người từ góc nhìn của Miles và những người đó là Colonel(aka, tên thật là Chipper), Takumi,Alaska và Lara. Tôi rất thích Miles, anh ấy rất ngầu, thú vị và tốt bụng...Đại tá, mặt khác, là một nhân vật tuyệt vời, điên rồ, có tính cách mạnh mẽ... Takumi cũng rất tuyệt, mặc dù tôi ước có nhiều anh ấy hơn; Lara ở đây và ở đó, cô gái dễ thương và dễ thương và cuối cùng chúng tôi có Alaska... Alaska là một câu chuyện khác... mặc dù cô ấy rất thú vị khi đọc, tôi vẫn không cảm thấy gì về Hure. Chắc chắn, cô ấy có thể bị điên và cô ấy có thể phòng thủ khủng khiếp đối với phụ nữ, nhưng nhìn chung tôi không cảm thấy nhiều về cô ấy. Nhưng, cô ấy vẫn đáng yêu.

Chốt xếp hạng: 4.5 / 5 sao

Khi các cậu bé nói ‘Thanh thiếu niên nghĩ rằng họ là bất khả chiến bại’ với nụ cười ranh mãnh, ngu ngốc trên khuôn mặt, họ không biết họ đúng như thế nào. "Chúng ta không bao giờ cần phải tuyệt vọng vì chúng ta không bao giờ có thể bị tan vỡ vĩnh viễn." Chúng ta nghĩ rằng chúng ta là bất khả chiến bại bởi vì chúng ta là như vậy.

Quá thích luôn! Tôi không thể đặt nó xuống - đúng như tôi mong đợi. John Green thực sự tài năng, và mặc dù tôi không thích cuốn sách này nhiều như  "The Fault in Our Stars" của anh ấy, nhưng nó vẫn là một cuốn sách tuyệt vời.

Tôi phải thừa nhận rằng tôi đã gần như khóc trên tất cả các trang từ phần "Sau". Và sau đó, cuối cùng, tôi đã khóc một chút. Thả ra một hoặc hai giọt nước mắt... Nhưng, đó là một kết thúc đẹp, và tôi thích nó :)

Tên nhân vật chính - tính cách:

"Vì vậy, tôi quay trở lại phòng của mình và gục xuống giường dưới, nghĩ rằng nếu mọi người là mưa, tôi là cơn mưa phùn và cô ấy là một cơn bão."

Chúng tôi theo dõi một nhóm người từ góc nhìn của Miles và những người đó là Colonel(aka, tên thật là Chipper), Takumi,Alaska và Lara. Tôi rất thích Miles, anh ấy rất ngầu, thú vị và tốt bụng...Đại tá, mặt khác, là một nhân vật tuyệt vời, điên rồ, có tính cách mạnh mẽ... Takumi cũng rất tuyệt, mặc dù tôi ước có nhiều anh ấy hơn; Lara ở đây và ở đó, cô gái dễ thương và dễ thương và cuối cùng chúng tôi có Alaska... Alaska là một câu chuyện khác... mặc dù cô ấy rất thú vị khi đọc, tôi vẫn không cảm thấy gì về Hure. Chắc chắn, cô ấy có thể bị điên và cô ấy có thể phòng thủ khủng khiếp đối với phụ nữ, nhưng nhìn chung tôi không cảm thấy nhiều về cô ấy. Nhưng, cô ấy vẫn đáng yêu.

Chốt xếp hạng: 4.5 / 5 sao

Khi các cậu bé nói ‘Thanh thiếu niên nghĩ rằng họ là bất khả chiến bại’ với nụ cười ranh mãnh, ngu ngốc trên khuôn mặt, họ không biết họ đúng như thế nào. "Chúng ta không bao giờ cần phải tuyệt vọng vì chúng ta không bao giờ có thể bị tan vỡ vĩnh viễn." Chúng ta nghĩ rằng chúng ta là bất khả chiến bại bởi vì chúng ta là như vậy.

Quá thích luôn! Tôi không thể đặt nó xuống - đúng như tôi mong đợi. John Green thực sự tài năng, và mặc dù tôi không thích cuốn sách này nhiều như  "The Fault in Our Stars" của anh ấy, nhưng nó vẫn là một cuốn sách tuyệt vời.

Tôi phải thừa nhận rằng tôi đã gần như khóc trên tất cả các trang từ phần "Sau". Và sau đó, cuối cùng, tôi đã khóc một chút. Thả ra một hoặc hai giọt nước mắt... Nhưng, đó là một kết thúc đẹp, và tôi thích nó :)

Tên nhân vật chính - tính cách:

"Vì vậy, tôi quay trở lại phòng của mình và gục xuống giường dưới, nghĩ rằng nếu mọi người là mưa, tôi là cơn mưa phùn và cô ấy là một cơn bão."

Chúng tôi theo dõi một nhóm người từ góc nhìn của Miles và những người đó là Colonel(aka, tên thật là Chipper), Takumi,Alaska và Lara. Tôi rất thích Miles, anh ấy rất ngầu, thú vị và tốt bụng...Đại tá, mặt khác, là một nhân vật tuyệt vời, điên rồ, có tính cách mạnh mẽ... Takumi cũng rất tuyệt, mặc dù tôi ước có nhiều anh ấy hơn; Lara ở đây và ở đó, cô gái dễ thương và dễ thương và cuối cùng chúng tôi có Alaska... Alaska là một câu chuyện khác... mặc dù cô ấy rất thú vị khi đọc, tôi vẫn không cảm thấy gì về Hure. Chắc chắn, cô ấy có thể bị điên và cô ấy có thể phòng thủ khủng khiếp đối với phụ nữ, nhưng nhìn chung tôi không cảm thấy nhiều về cô ấy. Nhưng, cô ấy vẫn đáng yêu.

Một ngày nào đó tôi sẽ tập hợp một tuyển tập gồm ba cuốn tiểu thuyết của John Green, và nó sẽ có tựa đề "Những cô gái lưỡng cực nóng bỏng and các chàng trai mê mệt họ." Đây là cuốn sách thứ ba của John Green mà tôi đã đọc cho đến nay và các mô hình đang bắt đầu xuất hiện. (Ít hơn với An Abundance of Katherines, tôi phải thừa nhận, nhưng hầu hết các yếu tố vẫn còn đó vì vậy tôi đang đếm nó) Trong mỗi cuốn sách (An Abundance of Katherines, Paper Towns, Looking for Alaska) anh hùng của chúng ta là một chàng trai trẻ hơi lúng túng nhưng đáng yêu, người có một số nỗi ám ảnh kỳ quặc và những người bạn kỳ quặc. Anh ấy gặp một cô gái, cô gái điển hình của bạn, Manic Pixie Dream Girl, ngoại trừ vết nứt. Chàng trai bị ám ảnh bởi Cô gái, Cô gái không quan tâm nhiều. Cô gái bốc đồng và khó hiểu và có nhiều dấu hiệu mất cân bằng về tinh thần, nhưng Chàng trai không quan tâm vì cô ấy nóng bỏng. Câu chuyện tiếp tục trong mạch này một lúc, và sau đó cô gái làm điều gì đó khiến mọi địa ngục tan vỡ, hoàn toàn trật đường ray, và Boy bị bỏ lại để nhặt các mảnh và tiếp tục tôn thờ Girl, mặc dù không hoàn toàn giống như cách anh ta đã làm trước đây. John Green chắc chắn có một cái gì đó cho nguyên mẫu Manic Pixie Dream Girl, và tin tốt là anh ấy bắt đầu giảm bớt nó – các cô gái dần dần ít điên rồ hơn và dễ thương hơn khi những cuốn sách trở nên mới hơn, và vì tôi đọc những cuốn sách theo thứ tự ngược lại chúng được viết, thật thú vị khi xem sự leo thang.

Điều tôi yêu thích ở John Green (và lý do điều này nhận được năm sao, bất chấp sự kìm kẹp của tôi) là cách anh ấy viết về cảm xúc. Điều đó nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng đó là sự thật – anh ấy hiểu nỗi sợ hãi, đau đớn và đau buồn hơn hầu hết bất kỳ tác giả nào tôi từng đọc, và nó luôn đẹp một cách đau lòng khi anh ấy viết về họ. Trong bài đánh giá của tôi về Paper Towns, tôi đã trích dẫn một đoạn văn tuyệt vời mà ông đã viết về nỗi sợ hãi, và trong Looking for Alaska, đó là nỗi đau: “Tôi đang nhìn chằm chằm vào mặt đất bên dưới tôi. Tôi không thể ngừng nghĩ rằng cô ấy đã chết, và tôi không thể ngừng nghĩ rằng cô ấy có lẽ không thể chết. Con người không chỉ chết. Tôi cố gắng bắt nhịp thở. Tôi cảm thấy sợ hãi, giống như ai đó đã nói với tôi rằng họ sẽ đá đít tôi sau giờ học và bây giờ là tiết thứ sáu và tôi biết rõ những gì sắp tới. Hôm nay trời rất lạnh – thực sự đóng băng – và tôi tưởng tượng việc chạy đến con lạch và lặn trong đầu, con lạch cạn đến nỗi tay tôi cọ vào đá, và cơ thể tôi trượt xuống nước lạnh, cú sốc của cái lạnh nhường chỗ cho sự tê liệt, và tôi sẽ ở đó..."Đó là điều tôi yêu thích về cuốn sách này – hậu quả của sự hủy diệt Alaska.  Trong tất cả các phần trước, có cảm giác như các nhân vật đang trì hoãn thời gian, chờ đợi thảm họa không thể tránh khỏi đó xảy ra. Một khi nó xảy ra, tôi đột nhiên trở nên hoàn toàn đầu tư vào cuốn sách và quyết định rằng tôi cần phải cho nó năm sao. “...một điều tôi học được từ các lớp khoa học là năng lượng không bao giờ được tạo ra và không bao giờ mất đi. Và nếu Alaska tự kết liễu đời mình, đó là hy vọng mà tôi ước mình có thể trao cho cô ấy. Quên đi người mẹ, quên bạn bè và quên chính mình – đó là những điều khủng khiếp, nhưng cô không cần phải khép mình lại và tự hủy hoại bản thân. Những điều khủng khiếp đó có thể sống sót, bởi vì chúng ta không thể bị phá hủy như chúng ta tin tưởng.

Khi người lớn nói ‘Thanh thiếu niên nghĩ rằng họ là bất khả chiến bại’ với nụ cười ranh mãnh, ngu ngốc trên khuôn mặt, họ không biết họ đúng như thế nào. "Chúng ta không bao giờ cần phải tuyệt vọng vì chúng ta không bao giờ có thể bị phá vỡ vĩnh viễn." Chúng ta nghĩ rằng chúng ta là bất khả chiến bại bởi vì chúng ta là như vậy. Chúng ta không sinh ra như thế và chẳng thể chết đi Bằng tất cả sinh lực, chúng ta chỉ có thể thay đổi hình dạng, kích cỡ và sự hiển hữu. Họ quên điều đó khi họ già đi. Họ sợ thua và thất bại. Nhưng mỗi trong chúng ta vĩ đại hơn tổng gộp lại, cái không có bắt đầu và kết thúc và vì vậy không thể bại." Đối với bản ghi âm... Tôi nghĩ cô ấy cố tình làm vậy. Tôi không nghĩ cố ấy rời khuôn viên lên kế hoạch để tự tử, nhưng cô đã thấy chiếc xe cảnh sát và quyết định ngay lập tức đâm thẳng vào nó.  Tôi nghĩ cô làm vậy là có chủ ý.

CẬP NHẬT: Trong khi nghịch ngợm, tôi tìm thấy một đoạn thơ của Warsan Shire và tôi phải đăng nó ở cuối bài đánh giá này, bởi vì tôi nghĩ nó thể hiện hoàn hảo những gì Alaska sẽ nói nếu cô ấy được phép kể câu chuyện này bằng lời của chính mình, và nó cũng minh họa những gì John Green không hiểu về nỗi ám ảnh Manic Pixie Dream Girl của anh ấy: "Bạn muốn tôi làm nền một bối cảnh bi thảm để bạn có thể xuất hiện tỏa sáng, và mọi người có thể nói ‘Wow, không phải anh ấy rất dũng cảm khi yêu một cô gái rõ ảm đạm sao?’ Bạn nghĩ tôi sẽ là bầu trời tối để bạn có thể là ngôi sao? Tôi sẽ nuốt trọn cậu."