Mình đã viết review cho quyển “Xanh một màu xanh khác” của Fumio Yamamoto trong một thời gian rất ngắn sau khi đọc xong quyển sách. Thực chất, từ đầu đến cuối quyển sách bám sát một vấn đề nên không quá khó khăn, trăn trở để giới thiệu nó. Có bao giờ bạn nghĩ sẽ ra sao nếu bạn đã chọn lựa khác đi trong quá khứ? Nếu như vậy thì cuộc đời hiện tại của bạn như thế nào? Hãy đọc “Xanh một màu xanh khác” bạn sẽ tìm thấy câu trả lời. Còn về “Hãy chăm sóc mẹ” của Shin Kyung Sook thực sự rất khó để thuyết phục những người xung quanh đọc nó. Vì hầu như, ai cũng sợ phải đối mặt với nỗi buồn. Ai cũng sợ phải đối mặt với hiện thực. Ai cũng e ngại khi nghe nói đọc sẽ dễ khóc lắm đó, kể cả những người cứng rắn nhất.

Thực ra, có lẽ sẽ không sao cả, nếu là bạn một đứa con của thành thị ngay từ khi mới lọt lòng. Mẹ bạn là một phụ nữ hiện đại, ngay từ đầu có sẵn những phẩm chất quý cô và nuôi dạy bạn thoải mái cùng với sự trợ giúp của bố, người thân và… những người giúp việc. Xin lỗi, không có ý gì khi nói về những điều đó, có lẽ bạn cũng sẽ cảm nhận được những nét đẹp của câu chuyện, chỉ là những yếu tố trên giúp bạn đỡ buồn hơn một chút khi đọc mà thôi.

“Hãy chăm sóc mẹ” khởi đầu từ tình huống “người mẹ” đi lạc ở trạm tàu điện khi lên Seoul cùng với bố. Người bố vẫn còn ngơ ngác lúc nhận thức được điều ấy, khi chỉ vì một chút lơ đễnh, người vợ suốt mất chục năm trời của mình dường như “bốc hơi” hoàn toàn khỏi cõi đời này. Những người con nỗ lực đi khắp nơi tìm kiếm mẹ. Trong cuộc tìm kiếm người mẹ ở hiện tại đó, dường như ai cũng có một cuộc tìm kiếm trong tâm trí của mình, từ những kí ức về “mẹ”. Để rồi, hàng loạt câu hỏi được đặt ra: mình có hiểu về mẹ không? Mình hiểu mẹ được bao nhiêu? Thật ra sở thích của mẹ là gì? Thật ra cuộc đời mẹ lấy gì làm hạnh phúc vậy? Hàng vạn điều trăn trở bỗng dưng rơi ra ngập tràn trong tâm trí…

Điều mình thích nhất ở Shin Kyung Sook là giọng văn của cô, giọng văn lúc nào nhẹ nhàng, bình dị. Điều đó giúp cho những quyển sách của cô tạo được sự đồng cảm sâu đậm với độc giả. “Hãy chăm sóc mẹ” không phải là một bài giảng đạo đức. Không có câu chuyện về một người mẹ tảo tần hoàn mỹ chịu đựng gian khó đến hết cuộc đời bị những đứa con ngỗ nghịch bất hiếu, rồi cuối cùng, những đứa con hối hận vì mất mẹ.

Người anh cả thực sự là một người con tốt. Suốt những năm học, anh luôn cố gắng học thật giỏi, thay vị trí người cha đã bỏ đi trong gia đình, có trách nhiệm với các em để làm vui lòng mẹ. Vợ anh cũng không phải thuộc loại nàng dâu bất hiếu, cả hai còn dành cho ba mẹ một căn phòng thật đẹp trong ngôi nhà mới của mình để ba mẹ ngủ lại mỗi khi lên thăm. Chỉ là ngày hôm ấy, anh đột nhiên quá mệt đến nỗi không thể đi đón mẹ.

Người con gái thứ nhất là một nhà văn. Cô sống cuộc đời mình và thỉnh thoảng hay kể câu chuyện về những gì cô đọc được cho mẹ. Mẹ cô tự hào về những gì con gái viết, mà không muốn người ta biết rằng mình không biết chữ, nên nhờ một cô gái ở nhà tình nguyện đọc giùm.

Người con gái thứ hai cũng là niềm tự hào của mẹ ngay khi còn bé. Cô từng mua cho mẹ áo khoác lông chồn mà không hề đắn đo giá tiền của chiếc áo, kể cả khi lúc đó cô mới ra trường đi làm, chỉ vì mẹ cô yêu cầu cô mua. Mẹ cô, người phụ nữ nông thôn, không hề biết giá của chiếc áo lông chồn, bà muốn nó đơn giản chỉ vì bà từng ngã đầu vào chiếc áo khoác của một người lạ và lưu luyến hơi ấm từ nó.

Mình chỉ muốn nói: trong truyện không hề có nhân vật phản diện xấu xa độc ác nào cả. Chỉ có những con người hết sức bình thường như chính chúng ta, hằng ngày phải nỗ lực đối diện với cuộc sống này. Phải chống chọi với biết bao áp lực cuộc sống và đôi lúc loay hoay không biết làm sao để bày tỏ tình cảm với những người thân xung quanh mình. Và có lúc chúng ta chọn im lặng cho qua.

Đằng sau những câu chuyện thật buồn vì quá đỗi đời thường, có lẽ phải gọi là nỗi buồn của cuộc sống, Shin Kyung Sook đã đưa ra một câu hỏi lớn và quá khó để tìm ra được câu trả lời: cuộc sống này, chúng ta phải làm sao cho đúng? Cái đúng ở đâu, không đơn thuần là tốt/ xấu về mặt đạo đức nữa. Mà là làm sao để chúng ta đến một giờ phút nào đó khi vĩnh viễn đánh mất đi người quan trọng của cuộc đời mình, mình không phải cảm thấy hối hận.

“Hãy chăm sóc mẹ” là một quyển sách rất buồn, dù có muốn cũng không cách nào phủ nhận, vậy thì sao nên đọc nó? Uhm… vì dù muốn dù không, một ngày nào đó chúng ta đều phải đối diện với hiện thực.

“Càng sống nhiều ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước.” Mình từng đọc những dòng này của Trịnh Công Sơn từ rất lâu rồi, nhưng mà lúc đó còn quá trẻ để cảm nhận sâu sắc về cái chết, nhất là những sự ra đi đột ngột. Cho đến hôm mồng 6 năm nay, cô 7 mình qua đời vì bệnh ung thư…

“Cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai”, ca sĩ Trần Lập qua đời vì bệnh ung thư sau một thời gian ngắn phát hiện. Tai nạn giao thông, bệnh tật… không ai biết trước được điều gì sẽ xảy đến ngày mai với mình và những người xung quanh. Nó có thể cũng đột ngột như người mẹ bỗng dưng biến mất trong truyện “Hãy chăm sóc mẹ”. Những điều bất trắc không để cho bất kì ai có thời gian chuẩn bị.

Phải làm gì cho đúng? Hay đơn giản là cần phải làm gì để bản thân không day dứt vi sự ra đi của những người xung quanh hay của bản thân? Đó là điều cần nghĩ khi tỉnh dậy sau một giấc mơ dài rằng cuộc sống lúc nào cũng tràn ngập những điều diệu kì và ngọt ngào ở phía trước…

Nguồn sưu tầm: https://goo.gl/bdejRL  

------

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected] 

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Xem thêm

"Hãy Chăm Sóc Mẹ" là một tác phẩm văn học Hàn Quốc nổi bật vì sự chân thực và đầy cảm xúc khi khắc họa tình cảm gia đình. Câu chuyện bắt đầu bằng việc người mẹ bị lạc ở ga tàu điện, và cả gia đình sau đó mới nhận ra rằng họ đã luôn coi mẹ là điều hiển nhiên. Bằng giọng văn nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm nỗi buồn, tác giả đặt người đọc vào vị trí những người con từng vô tâm, từng lơ là, để rồi bừng tỉnh trong tiếc nuối.

Nỗi đau trong truyện không đến từ những bi kịch lớn lao, mà từ sự bỏ quên, từ những lần im lặng, từ câu "mẹ vẫn sẽ ở đó thôi". Người mẹ - nhân vật trung tâm - đã sống một cuộc đời âm thầm hy sinh, chăm lo cho từng thành viên trong gia đình mà không một lần nghĩ cho bản thân. Chỉ khi bà biến mất, các con mới nhận ra họ chưa từng thực sự hiểu mẹ. Sự hối hận và tiếc nuối dâng cao qua từng trang sách, khiến độc giả tự soi lại mình.

Tác phẩm là một lời nhắc nhở mạnh mẽ rằng: đừng đợi đến khi mất đi mới biết trân trọng. Nó đặt ra câu hỏi rất thực: "Bạn có thật sự hiểu mẹ mình không?" Một cuốn sách không chỉ dành cho người Hàn Quốc mà còn đánh động trái tim của hàng triệu người trên khắp thế giới.

Mỗi chúng ta, ai cũng có một gia đình. Ai cũng tự nhận thức được tình cảm gia đình là thứ thiêng liêng, cao quý nhất. Khi bị xã hội có vùi dập, đối xử tệ bạc thì chúng ta vẫn luôn được ba mẹ giang vòng tay ra âu yếm, vỗ về. Đôi khi vì thế mà chúng ta coi thứ tình cảm đó là lẽ hiển nhiên, là thứ tình cảm vô tận, tồn tại mãi mãi nên lắm lúc không biết trân trọng. Chúng ta cứ mãi chạy theo những thứ được xã hội trọng vọng mà để những điều thiêng liêng trôi vào quên lãng. Đến một ngày, khi nhận ra ba mẹ không còn ở bên cạnh mình nữa, lúc ấy có sống trong dằn vặt và tiếc nuối thì cũng quá muộn. “ Hãy chăm sóc mẹ” là hồi chuông cảnh tỉnh, lay động trái tim của mỗi người con về thứ tình yêu vô bờ bến dành cho mẹ, cho gia đình trong cuộc sống hiện đại.


Tác phẩm “Hãy chăm sóc mẹ” (tựa gốc: Please Look After Mom) của nhà văn Hàn Quốc Kyung-sook Shin xoay xung quanh sự kiện bà Park So-nyo - một phụ nữ lớn tuổi mất tích ở nhà ga Seoul khi cùng chồng tới thăm các con.  Người mẹ bị lạc khi chuẩn bị lên tàu điện ngầm cùng bố ở ga Seoul để về nhà các con. Và thế là cuộc hành trình tìm mẹ bắt đầu. Cuộc hành trình tìm lại yêu thương cùng với những hồi ức đớn đau, những nỗi xót xa đến nao lòng mà trước đây chưa một ai để ý. Một cuộc hành trình ấy được kể luân phiên dưới dòng hồi tưởng về một người mẹ giàu đức hi sinh, một người vợ tảo tần của các thành viên trong gia đình.Trong hành trình tìm kiếm người mẹ của mình, 4 người con mới phát hiện ra bản thân mình đã quá thờ ơ với mẹ.  Họ đã trưởng thành, lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ và coi đó là điều hiển nhiên. Chưa một lần họ ngoảnh lại để thấy người mẹ luôn chăm sóc cho mình. Bấy lâu nay, mẹ vẫn chăm sóc, chở che và bảo vệ họ như bức tường vững chãi ở phía sau. Bóng hình mẹ nhạt nhòa giữa những bữa tiệc tùng, giữa những tấm ảnh chụp chung. Chỉ có tình yêu thương của bà sưởi ấm và nuôi lớn các con. Hãy chăm sóc mẹ khép lại bằng cái kết buồn. Đến khi các thành viên nhận ra lỗi của họ thì họ đã không còn cơ hội để bù đắp tình yêu vô hạn không ngơi nghỉ của mẹ, dù chỉ một giây phút.

Nhà văn Kyung-sook Shin không dùng bất kỳ câu cảnh tỉnh hay nhắc nhở nào nhưng từng trang sách lật giở là cảm giác nghèn nghẹn lại càng dâng lên. Mẹ là để yêu thương, chứ không phải để phục dịch cho bất kì ai, bất kì thứ gì. Cuốn sách là một món quà quý giá, cho những ai đang còn mẹ, cho những ai đang mải mê với những cuộc chơi mà quên mất mẹ, cho những ai còn chưa kịp nói một lời yêu thương. Đây là cuốn sách đã ám ảnh trong tâm trí tôi, dạy cho tôi một bài học quý giá, thôi thúc tôi càng thêm yêu thương, chăm sóc đấng sinh thành trước khi quá muộn.

 "Hãy chăm sóc mẹ", đừng để đến khi mất mát mới chợt hiểu những điều mình đã có vô giá đến nhường nào! 


 

Honore de Balzac từng nói rằng: “Trái tim của người mẹ là vực sâu muôn trượng mà ở dưới đáy, bạn sẽ luôn tìm thấy sự tha thứ”.
Chúng ta luôn đòi hỏi mẹ phải nghĩ, phải cảm thông và yêu thương mình, vậy có khi nào ta tự hỏi, ta đã biết gì về mẹ chưa, biết mẹ thích gì, yêu gì, tâm nguyện của mẹ là gì hay chưa?
Với cuốn sách “Hãy chăm sóc mẹ” của Shin Kyung Sook đã tái hiện lại hành trình đi tìm mẹ của những người con, đi tìm người mẹ mà bao năm qua lủi thủi một mình trong nhà kho gian bếp, luôn bao dung và chu toàn, tận hiến từng giây từng phút ngắn ngủi của đời người để chăm lo cho chồng con, cho những đứa trẻ mồ côi ngoài kia. Sau tình yêu, sự quan tâm và chăm sóc của người mẹ là sự hối hận, ăn năn và oán trách của những người con thực dụng và ông chồng vô tâm. Dường như cả gia đình xem mẹ, xem những gì mẹ đang làm, đang trao đi là điều hiển nhiên mà ai nấy cũng đều dững dưng trước sự tồn tại của mẹ. Đâu ngờ được rằng, trong bóng tối của bệnh hoạn gặm nhấm tâm hồn và trái tim mẹ, sự vô cảm làm chai sạn đi tình yêu, sự quên lãng làm nên thất vọng là tình yêu thương con cái trong mỗi chuyến đi thăm. Cuốn sách day dứt không phải nằm ở sự vô cảm của những người con mà là tình yêu của một người mẹ, của một số phận mỏng manh nhưng cũng đủ cho chúng ta thấy mẹ nhân từ, kiên cường và nghị lực đến nhường nào.
Vì thế “Hãy chăm sóc mẹ” như một lá thư đáp lại tình yêu của người viết.

5 điểm

Những thành viên trong gia đình, tưởng như mình đã vô cùng hiểu rõ mẹ, ấy thế mà khi mẹ mất tích, mẹ mới nhận ra mình chẳng hiểu gì về mẹ cả. Người con trai cả mang trên vai khát khao lớn nhất cuộc đời mẹ đã không hề hoàn thành nó, bởi anh nghĩ đấy chỉ là khát vọng tuổi trẻ của mẹ mà thôi. Người chồng đam mê phiêu bạt đã để vợ mình một mình nuôi nấng bốn đứa con thơ, từng phản bội bà khi đưa về một người phụ nữ khác mà chẳng hay biết rằng vợ mình đã quyên góp biết bao nhiêu năm nay cho những đứa trẻ mồ côi. Các nhân vật, và có lẽ cả chúng ta, đều nghĩ hình ảnh mẹ gắn liền với gian bếp. Thế nhưng, với cô con gái thứ, sau khi đã lấy chồng sinh con, cô mới tự hỏi liệu rằng trong suốt bấy nhiêu năm, mẹ có thích lủi thủi trong bếp hay chăng? Có bao giờ mẹ cũng như cô, từng muốn quăng hết đống đồ trong bếp xuống sàn cho xong hay không?

Thứ mà mình nhớ mãi không quên trong cuốn sách này là hình ảnh người mẹ khi đi lạc. Người phụ nữ ấy, một thân một mình, “bị thương ở mu bàn chân, đi đôi dép lê màu xanh, một bên dép cứa vào bàn chân chỗ gần ngón cái sâu đến nỗi miếng thịt long ra tạo thành vết rách sâu hoắm, ruồi muỗi vây quanh vết thương đang rỉ mủ…” như bàn tay bóp nghẹt vào trái tim mình, đầy ám ảnh, xót đau. Đã thật mong một cái kết trọn vẹn hơn, nhưng cách chọn cái kết như vậy đã khiến Hãy chăm sóc mẹ trở thành một lời nhắn nhủ đến độc giả, hãy chăm sóc mẹ, hãy yêu thương mẹ khi người còn ở bên ta. Không chỉ nhắc nhở mọi người về một đạo lý tưởng chừng như là một lẽ tự nhiên. Cuốn sách còn giúp ta thấy được một điều rất mới mẻ về chữ “mẹ” và cuộc đời của người phụ nữ. Mẹ cũng là con người nên mẹ cũng có ước mơ, có hoài bão, có hạnh phúc của riêng mình. Mẹ cũng cần có một cuộc đời riêng, chứ không phải là “cái bóng” của ai trên thế giới này.