Trong quán cà phê Đợi Một Người, bên những tách cà phê hương vị khác nhau, chúng tôi đều đang đợi lời giải cho bài toán trái tim mình.

Cuốn sách đầu tiên mình đọc của Cửu Bả Đao là “Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi” - đó từng là cuốn sách mình mê mẩn một thời. Mỗi lúc buồn bã, vui vẻ hay không có việc gì làm, chỉ cần mở cuốn sách đó ra, một trang bất kì, đọc được một chương từ đó thôi cũng đủ để vực dậy cả ngày của mình. Cũng vì vậy mà mình bắt đầu tìm đọc các sách của Cửu Bả Đao. Lý do thật sự vì mình nghĩ rằng cách viết của Cửu Bả Đao rất đặc biệt, không phải ngôn tình sướt mướt, càng không phải chỉ là phiêu lưu đơn thuần. Câu chuyện mà Cửu Bả Đao viết ra vừa hài hước, vừa nhẹ nhàng, là một câu chuyện tình yêu nhưng không khiến mình phải khóc lóc, càng không làm mình ghét nữ phụ hay nam phụ, càng không phải là những câu chuyện tình mệt mỏi hay quá sức nồng nàn như trong tiểu thuyết đương thời. Cái cách mà Cửu Bả Đao kể chuyện nhẹ nhàng lắm, không hồi hộp, không gay cần, nhưng khi gấp sách lại mình luôn nở nụ cười, cảm giác như được nhận một cái ôm từ người thân vậy, cảm thấy rất ấm áp. Và cuốn sách “Cà phê đợi một người” chính là một cuốn sách như vậy.


“Cà phê đợi một người”: Trong quán cà phê nhỏ, mỗi người đều đang đợi một người.

Khi thấy tiêu đề và lời tựa của cuốn sách này, mình đã muốn mua ngay lập tức. Chẳng phải sao, mình nghĩ tất cả mọi người đều đang chờ đợi nửa kia của mình. Chờ đợi một người có thể hiểu mình, một người mà khi cạnh họ mình không cần phải che giấu điều gì, và mình cũng đang chờ đợi. Vậy đấy câu chuyện bắt đầu tại quán cà phê Đợi Một Người, khi Tư Huỳnh đến xin làm thêm tại tiệm cà phê.


Ly cà phê đặc chế của bà chủ

Bà chủ của quán cà phê Đợi Một Người chắc hẳn không phải là một người bình thường. Bà chủ là người rất rất kì lạ. Cả ngày không làm gì cả, không hề pha cà phê hay chăm sóc quán, nhưng lúc nào cũng đem theo sẵn nguyên liệu, sẵn sàng pha 2 cốc cà phê, hương vị bất định, cực kì khó uống. Trong menu luôn có Cà phê bà chủ đặc chế, nếu uống thì đồng thời có thể trò chuyện cùng bà chủ. Nhưng bởi vì cà phê bà chủ làm rất đặc biệt, mỗi ngày một hương vị nên hầu như khách hàng chỉ tò mò một lần rồi thôi. Nhưng tại sao bà chủ lại làm như vậy? Vì bà chủ cũng đang đợi một người.


Bất kể ban ngày bận rộn công việc đến mấy, buổi tối trời mưa to gió lớn thế nào, kể cả ở Tân trúc đột nhiên có vòi rồng, tuyết rơi, mưa đá, người ấy cũng sẽ cố gắng hết sức đến đây, uống cốc cà phê không pha trộn, khẩu vị mãi mãi không xác định, mỗi ngày chỉ chia sẻ với một người do chính tay chị pha chế. Sau đó nói chuyện phiếm với chị.

Tuy rằng, người đó chưa bao giờ xuất hiện.

Vì câu chuyện của bà chủ cũng chưa bắt đầu.




Trạch Vu đang đợi một người con gái mà trước mặt người ấy anh không phải ngụy trang.


Trạch Vu là sinh viên trường đại học Giao Thông, là hình mẫu lí tưởng của biết bao cô gái. Đẹp trai, thông minh, Trạch Vu đã trở thành mối tình đầu của Tư Huỳnh kể từ ngày đầu tiên anh bước chân vào quán cà phê. Tư Huỳnh gọi Trạch Vu là cà phê Kenya bởi vì anh luôn gọi cà phê này khi đi một tình. Nhưng mỗi lần đi với bạn gái, Trạch Vu sẽ gọi cà phê giống với cà phê của người bạn gái mình, đọc cùng một loại tạp chí mà người bạn gái mình thích, lúc nào cũng rất nhường nhịn. Nhưng Trạch Vu lại thay bạn gái như thay áo, mỗi lần chia tay thì chỉ vài ngay sau lại có bạn gái mới. Người ngoài nhìn vào có lẽ tưởng răng Trạch Vu thật tốt, có nhiều người yêu quý, nhưng thật ra anh sợ nhất là mọi người đánh giá sai về mình, hy vọng mọi người thật sự thích mình vì chính bản thân mình chứ không phải vì gia thế hay ngoại hình.


Trạch Vu hy vọng những người xung quanh thích anh, thích ở bên cạnh anh thật lòng, khao khát đó đặt vào mối quan hệ giữa nam và nữ liền diễn biến thành một kiểu yêu cầu hết sức nghiêm khắc: “làm cho người ta thích mình”



Bách Giai đang đợi một người con trai mà cậu ấy không phải chịu áp lực lựa chọn.


Bách Gia là bạn đại học của Tư Huỳnh, cô gái xinh đẹp, duyên dáng, là ước mơ của bao chàng trai. Nhưng Bách Giai lại khổ sở vì chính điều đó. Không phải có nhiều người theo đuổi là xấu, nhưng ngay từ khi còn học cấp 3, những người con trai tiếp cận Bách Giai đều có ý mến mộ, không phải là tình bạn đơn thuần. Ngày tháng trôi qua, những người bạn thân thiết quanh Bách Giai chủ yếu là con gái, những lúc đi với con trai đều là những buổi hẹn hò, hẹn hò không dứt. Vậy nên cô bắt đầu ngưỡng mộ những cặp nam nữ có thể ở bên nhau như những người bạn, đơn thuần và không có áp lực.


Hẹn nhau đi xem phim tức là đi xem phim, không cần ngại ngùng ngượng nghịu nghĩ ngợi quá nhiều.

Lúc xem phim ăn chung một hộp bỏng ngô, chỉ vì một mình ăn không hết, không có ý gì khác.

Không phải phiền lòng cân nhắc “Người này tốt hay không”, “Người này phù hợp hay không” mà chỉ cần chuyên tâm cũng người đó làm việc đang làm.



A Thác đang đợi một cô gái tốt biết cách trân trọng bản chất thuần phác của anh

A Thác là một anh chàng ngốc nghếch và tốt bụng đến mức kì lạ. Tư Huỳnh quen A Thác qua một câu chuyện không thể kì cục hơn. A Thác bị đem ra làm trò cười khi bạn gái bị một cô nàng lesbian cướp mất. Anh chàng ngốc nghếch đó không những không nổi giận mỗi lần bị chọc mà chỉ cười qua chuyện. Tư Huỳnh cảm thấy thương cảm cho anh chàng nên nói những người bạn của A Thác không nên làm như vậy nữa. Sau chuyện đó, hai người trở thành bạn. A Thác là một người cực kì tốt bụng. Mình phải nhấn mạnh điều này vì A Thác chính là nhân vật mà mình thích nhất. Anh giống như một cốc nước lọc vậy, mọi vui buồn cảm xúc đều biểu hiện rõ trên khuôn mặt. A Thác là kiểu người sẽ giúp đỡ bất cứ ai nếu họ nhờ, là gã trai sẵn sàng xông pha vào biển lửa để cứu người, là một con người hiền lành.


A Thác vốn không quen cãi nhau với người khác. Từ hồi bé tí, anh đã quen dùng ánh mắt của 10 năm sau để nhìn nhận hiện tại rồi. Vì vậy có những chuyện kì thực anh không hề để tâm.



A Thác cũng rất giỏi làm thân với người khác, từ khi quen Tư Huỳnh, anh đã giới thiệu cô với những con người rất thú vị. Như khi anh đưa Tư Huỳnh đến tiệm giặt là của thím Kim Đao ăn cơm. Vâng là tiệm giặt là, nhưng không phải một tiệm giặt là bình thường đâu, thím Kim Đao từng là một đầu bếp nức tiếng ở Tân Trúc, nhưng kể từ khi cưới chú Kim Đao thì đã đổi tên, về làm chủ tiệm giặt là nhỏ. Mỗi tuần chỉ nấu ăn duy nhất một lần, khách quen chỉ cần trả 300 đồng là được ăn một bữa thịnh soạn. Hay như khi anh đưa cô đến nhà anh Bạo xem phim. Anh Bạo là xã hội đen đã từng vào tù nhưng lại rất thích xem phim. A Thác bảo anh Bạo bình thường rất cô đơn nên hay đến xem phim cùng anh Bạo. Hay Tiểu Tài, anh chàng thi đại học mười mấy lần chưa đậu, nhưng lại có thể làm trò với cơ thể cực kì vi diệu. A Thác không hề ngại ngùng làm quen, giống như anh là một đứa trẻ vậy, luôn đặt lòng tin vào người khác, khiến cho người khác không thể không yêu mến mình.


Lời kết:

Ở quán cà phê Đợi một người, bên những tách cà phê hương vị khác nhau, mỗi người đều đang đợi lời giải cho bài toán trái tim mình. Kết quả có lẽ vẫn cần bạn phải khám phá, nhưng đừng ngần ngại, bởi vì khi bạn gấp sách lại có thể câu chuyện mới bắt đầu, và bấy giờ bạn đã có thể bắt tay viết câu chuyện của chính mình.


Tác giả: Hoàng Phương - Bookademy

---------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia Bookademy Team để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3


Xem thêm

Nhắc đến Cửu Bả Đao chắc mọi người sẽ nhớ đến cuốn Cô gái năm ấy chúng ta cũng theo đuổi hơn là cuốn Cà phê đợi một người này thì phải. Quyển này mình đọc từ đại học rồi, bây giờ rảnh rỗi lôi ra đọc lại. Nếu bạn là một người thích những câu chuyện đầy kịch tính với những tình tiết ly kỳ hay bạn thích những câu chuyện ngôn tình với soái ca, tổng tài. Thì chắc chắn cuốn sách này không dành cho bạn rồi. Giọng văn của bác Cửu nhẹ nhàng, câu chuyện cũng không có tình tiết gì nổi bật hay gay cấn gì nhưng không vì thế mà kém lôi cuốn. Thay vào đó, cuốn sách này đã làm mình thức đến 2h sáng để đọc nó. Câu chuyện xoay quanh ba nhân vật là Lý Tư Huỳnh, cô nhân viên phục vụ tại quán cà phê Đợi một người, luôn chờ đợi “cốc cà phê Kenya” đến và kết thúc mối tình đơn phương của mình, Trạch Vu, chàng trai với cốc cà phê Kenya quen thuộc đang đợi một người con gái mà trước mặt người ấy anh không phải nguỵ trang A Thác, chàng trai bộc trực, tốt tính và có phần hơi ngốc nghếch, đang đợi một cô gái tốt biết cách trân trọng bản chất thuần phác của anh. Mặc dù Tư Huỳnh có tình cảm với Trạch Vu, người mà trong mắt Tư Huỳnh luôn đẹp trai, khí chất như viên ngọc mài giũa, nhưng không đủ dũng cảm để tỏ tình với anh mà chỉ lẵng lẽ quan sát và chứng kiến anh thay hết cô bạn gái này đến cô bạn gái khác. Trong thời gian đó, cô quen được A Thác. A Thác đã cùng Tư Huỳnh trải nghiệm những điều rất thú vị với những người bạn có phần hơi lập dị của anh. Ở bên A Thác, khiến Tư Huỳnh vui vẻ và thỏ mái. Rồi cũng đến ngày mà Tư Huỳnh chờ đợi bấy lâu, Trạch Vũ đã tỏ tình với cô. Chắc hẳn nhiều bạn sẽ nghĩ Tư Huỳnh lúc này sẽ vui vẻ và đồng ý nhận lời ngay đúng không? Câu trả lời nằm ở phần kết của câu chuyện, còn kết chuyện như thế nào có lẽ mình sẽ chỉ dừng lại ở đây thôi vì mình không muốn spoil. Với mình, đây là câu chuyện nhẹ nhàng vừa đủ, cuốn hút vừa đủ để cho một ngày đẹp trời ngồi đọc sách như này. “Trong quán cà phê Đợi một người, bên những tách cà phê hương vị khác nhau, chúng tôi đều đang đợi lời giải toả cho bài toán trái tim mình” Truyện này đã được chuyển thể thành phim nhưng bộ phim làm mình thất vọng thực sự. Nên chân thành khuyên các bạn chỉ nên chọn một trong hai cách để tiếp cận tác phẩm này là đọc sách HOẶC xem phim thôi.

“Cà phê đợi một người” là tác phẩm của tiểu thuyết gia người Đài Loan nổi tiếng Cửu Bả Đao. Nếu như “Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi” của ông giống như một cơn mưa rào – cơn mưa thanh xuân – mà ai cũng muốn ướt thêm một lần thì tác phẩm này tựa hồ những đợt pháo thăng thiên bay vút lên và rực sáng giữa bầu trời đêm, ghi lại dấu ấn của một thời tuổi trẻ sôi nổi, tràn đầy nhiệt huyết. Tác phẩm đã được chuyển thể thành bộ phim có cùng tên gọi vào năm 2014. Những hình ảnh biểu tượng, cách dẫn truyện hấp dẫn và văn phong hài hước Ngay từ tiêu đề tác phẩm đã mang một ý nghĩa biểu tượng. Đợi Một Người vốn là tên gọi của quán cà phê, gửi gắm tâm tư của bà chủ quán: chờ đợi một người sẵn sàng uống những món cà phê pha trộn nhiều thành phần quái đản và buồn cười theo công thức của riêng cô, kiên nhẫn trò chuyện cùng cô hoặc chỉ đơn thuần cùng nhau chia sẻ một bầu không khí trong sự im lặng. Những vị khách đến với quán cà phê Đợi Một Người cũng đều đang đợi một người dành cho mình, mà thói quen gọi đồ uống của họ tượng trưng cho một nét tính cách riêng biệt. Chẳng hạn như nhân vật Trạch Vu, vốn thích uống cà phê Kenya nhưng chỉ gọi món ấy khi đi một mình, còn những khi đi cùng bạn gái thì lại gọi theo sở thích của cô ấy để đóng vai một người bạn trai luôn làm hài lòng cô ta. Còn nữ chính – người dẫn truyện xưng “tôi” – vừa như Whisbih (một loại nước bổ sung năng lượng) lại vừa giống một lon nước tiên thảo mật ong bởi tính cách vừa tràn đầy tinh thần chính trực lại vừa không kém phần mộng mơ thiếu nữ. Trong khi đó A Thác – người bạn mới của nữ chính – lại là một ly nước lọc, vừa ngốc nghếch dễ đoán nhưng lại rất đỗi tốt đẹp, tựa như sự trong vắt của nước tinh khiết. Mặc dù người dẫn truyện là một cô gái nhưng “Cà phê đợi một người” không giống như những cuốn truyện tình cảm ủy mị và duy mĩ, mà sinh động và tràn đầy năng lượng. Xuyên suốt câu chuyện là những tình huống bất ngờ với cách kể hài hước, sinh động. Ví dụ như cô nàng pha chế Albus của quán vốn có bộ mặt ngầu lạnh lùng nhưng lại là một cây hài khi luôn tỉnh queo pha ra những món cà phê cực kỳ khó đỡ: cà phê đặc biệt Ám nhiên tiêu hồn trong buổi Luận kiếm Hoa Sơn, cà phê chồn hương Sumatra… Hay đại ca xã hội đen lại là một kẻ cuồng phim ảnh đến độ tự thiết kế hẳn một “phòng xem phim cao cấp” cho riêng mình, để rồi lúc xem phim đến đoạn hay là cảm động bật khóc. Hoặc nơi có đồ ăn ngon nhất vùng Tân Trúc mà các nhân vật sống lại là ở một cửa tiệm giặt là. Những góc nhìn thú vị và nhiều liên tưởng phong phú đúng tinh thần tuổi trẻ Những liên tưởng, so sánh trong tác phẩm không chỉ phản ánh đúng tinh thần tuổi trẻ của nhân vật mà còn tinh tế khắc họa nên bối cảnh Đài Loan trong thời đại của họ. Ví dụ như biệt danh của các nhân vật dựa trên nền văn hóa đại chúng đương thời, chẳng hạn Thần Vũ Trụ trông giống hệt Thần Vũ Trụ trong truyện tranh Bảy viên ngọc rồng đeo thêm cặp kính cận, Quỷ Cước Thất bộ dạng giống hệt Quỷ Cước Thất trong phim,… Tay xã hội đen mê đọc truyện tranh giống như những con người bình thường thời bấy giờ. Cả quan điểm “Người đọc truyện tranh không phải là người xấu” của nhân vật A Thác cũng là một quan điểm rất đỗi quen thuộc và tràn đầy yêu thích của độc giả truyện tranh nói chung. Văn hóa đại chúng trong truyện còn là những bài hát, những ca sĩ nổi tiếng đương thời khiến người đọc hình dung ra một Đài Loan những năm 2000. Học sinh, sinh viên lúc ấy thường nghe Trương Học Hữu, yêu thích diễn viên Kim Thành Vũ, Mộc Thôn Thác Tai, Lý Lệ Trân, xem TV champion của đài TV Tokyo (trong khi người lớn thì xem tin tức chính trị và đánh cờ)… Ngoài văn hóa thì bối cảnh không gian trong truyện cũng là những nét đặc trưng của Đài Loan: tên những con phố, những trường đại học, khu kí túc, những ngọn đèn giao thông, những quán ăn đêm, đền thổ địa nơi họ thường lui tới để xin điểm, bờ biển là nơi họ cùng nhau đốt pháo thăng thiên… Đời sống phổ thông và đại học của nhân vật hiện lên thật sống động. Các nhân vật trong truyện có những góc nhìn riêng rất thú vị về cuộc sống. Nữ chính Tư Huỳnh thích tìm mối liên tưởng giữa con người xung quanh với món đồ uống họ gọi, tựa như một “triết gia” trẻ tuổi. Trong khi Albus lại vu vơ đoán tính cách con người dựa trên việc họ nghiên cứu thị trường chứng khoán. Người đọc dường như nhìn thấy chính bản thân trong những thói quen gần gũi này: đôi khi thích móc nối một ai đó với một món đồ uống hoặc đồ vật rồi sau đó vui thích khi nhận ra mình đoán đúng tính cách của họ. Những câu chuyện tình yêu, tình bạn cảm động Quán cà phê Đợi Một Người trong truyện là nơi giao thoa của các nhân vật và từ đó nảy sinh những tình bạn, tình yêu rất đẹp đẽ và cảm động. Tình bạn của nữ chính với A Thác bắt đầu vì cô có tính cách trượng nghĩa, thấy chuyện bất bình liền lên tiếng, và rồi phát hiện ra A Thác cũng là người hết mình giúp đỡ người khác, không màng thân quen hay xa lạ. Cũng chính vì tính cách này mà anh ta xây dựng được mối quan hệ thân thiết với những con người kỳ quái nhưng không kém phần thú vị xung quanh, cùng nữ chính vẽ nên một bản đồ Tân Trúc của riêng họ. Tình yêu đơn phương của nữ chính với Trạch Vu – khách quen của quán – thì lại khởi đầu trong sáng và dễ thương như mộng mơ của những nữ sinh trung học, được nuôi dưỡng qua bao cố gắng nhưng cái kết thì thật bất ngờ khiến người đọc vừa xúc động lại vừa hồi hộp. Còn câu chuyện của bà chủ quán: vì lời dặn dò của người thương đã ra đi mà mở nên một quán cà phê để chờ đợi một người dành cho mình hẳn lấy được nước mắt của nhiều độc giả, củng cố niềm tin vào sức mạnh của tình yêu giữa thế gian rộng lớn. Đọc “Cà phê đợi một người” của Cửu Bả Đao, độc giả như được cùng nhân vật sống trong thời khắc tươi đẹp của thanh xuân. Đọng lại là những bài học vừa sâu sắc nhưng cũng rất đỗi hồn nhiên. Tác phẩm, sau “Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi”, một lần nữa cho thấy tài năng và nét duyên đặc biệt của Cửu Bả Đao khi viết về đề tài tuổi trẻ.

Lần đầu tiên mình đọc tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc. Vì mấy năm trước có xem You Are The Apple Of My Eye và tìm hiểu về Cửu Bả Đao nên tìm mua quyển này. Nay mới có dịp lôi ra đọc. Đọc được 1/3 quyển mình đã đoán được Tư Huỳnh sẽ yêu ai về sau, chắc bởi kết cấu dễ đoán đầy mơ mộng của truyện ngôn tình. Nhưng điều dẫn dắt mình đi đến hết quyển sách và ngày càng lôi cuốn là giọng kể dí dỏm và những tình tiết thú vị. Không có kịch tính quá mức. Nhưng vui nhộn và hài hước, nhẹ nhàng mà tình cảm. Giống như phong cách phim You Are The Apple Of My Eye vậy. Những câu chuyện đời thường, những con người thú vị với cá tính khác biệt nhau. Những mơ mộng và gam màu đẹp đẽ của tình yêu. Các nhân vật hoặc chính "tôi" thỉnh thoảng rút ra những triết lý về tình yêu khá sâu sắc. Mình thích quan điểm của A Thác về mối quan hệ giữa hai người sau chia tay. Dù sao cũng đã từng có với nhau những điều tốt đẹp, sao cứ nhất thiết phải đoạn tuyệt chứ. Nhưng mình cũng lơ lơ lửng lửng khi tôi nói rằng giữa tình nhân với tình nhân chỉ có kết thúc triệt để mới có thể giải phóng cho nhau, cô ấy biết được điều đó nhờ đọc một núi tiểu thuyết tình yêu. Mình thích quan niệm của các nhân vật về tình bạn khác giới, về sự vững chắc của tình yêu đi lên từ tình bạn, về việc yêu một người chân thành không áp lực, và về sức mạnh của niệm lực. Đọc tiểu thuyết của Cửu Bả Đao, mình lại thấy bản thân trẻ trung, mơ mộng hơn một chút, lại bắt đầu muốn viết truyện dài về những người trẻ, thế là vào nhóm Ngày Viết Mỗi Ngày do mình tạo ra để viết mỗi ngày một đoạn trong truyện dài của mình cho các bạn trong đó đọc, dù nhóm chỉ mới 95 thành viên. Thế cũng được xem là động lực và tác dụng tốt lành của tiểu thuyết ngôn tình nhỉ. Đọc sách gì không quá quan trọng, quan trọng là bản thân thấy vui và hài lòng vì những điều đọng lại.

Chắn hẳn trong mỗi chúng ta, ai cũng từng có một thời thanh xuân nồng nhiệt và đáng ghi nhớ. Thanh xuân trong kí ức của mỗi người, có thể là những ngày tháng hồn nhiên vô tư, tràn đầy nhiệt huyết, dùng hết sức mình chạy như bay con đường tuổi trẻ với tất cả nhiệt thành vốn có nơi tim; song những kí ức ấy đôi khi chỉ đơn giản là gắn liền với một cái tên, một dáng hình, một yêu thương vụng dại có đôi phần ngốc nghếch nhưng thật tâm nào đó. Bởi với một vài người nuôi một ước mơ tầm cao mới là một thanh xuân đáng nhớ, nhưng cũng có một số ít những người cho rằng, “Điều tuyệt vời không nằm ở tuổi thanh xuân, mà ở những người trong tuổi thanh xuân ấy.” Chính vì vậy mà họ ra sức trao đi yêu thương, để có thể nhận lại được yêu thương một cách vẹn tròn nhất, hay chỉ bởi vì để lưu giữ kí ức về những người mà họ đã gặp gỡ, đã yêu thương và trân trọng trong suốt những tháng năm tuổi trẻ. A Thác trong Cà phê đợi một người là ví dụ điển hình cho số ít những người đó. Thanh xuân của A Thác đi liền với bộ sưu tập bạn bè rất kì lạ của cậu. A Thác kết bạn với đủ mọi dạng người, từ xã hội đen đến cô bán đồ ăn trong canteen trường học, nhìn chung là thượng vàng hạ cám đều đủ cả. Tuy khác nhau về gia cấp và địa vị xã hội, cũng như tính cách, song những người bạn của A Thác đều có một điểm chung, đó là thật tâm đối xử tốt với A Thác mà không có một chút toan tính nào. Có lẽ với một vài người, sống một cách sâu sắc, có ước mơ có động lực, nghĩ nhiều làm nhiều, đạt được thành tựu mới là một cuộc đời đáng sống. Nhưng riêng với mình, sống như A Thác mới là một cuộc sống có ý nghĩa nhất, một tuổi trẻ như tuổi trẻ của cậu – yêu thương để nhận được yêu thương – mới là một tuổi trẻ không phí hoài. A Thác sống vô ưu vô lo, truyền đến mọi người một loại năng lượng tích cực. Cậu dùng chính thái độ ấy để yêu thương mọi người, và nhận lại được những tình cảm đáng quý nhất. Cũng vì thế mà những ngày tháng tuổi trẻ của A Thác chừng như chẳng bao giờ kết thúc, bởi bộ sưu tập bạn bè của cậu ngày càng tăng lên, mỗi ngày sống với cậu là mỗi một ngày hạnh phúc, màu xanh tuổi trẻ như càng thêm rực rỡ hơn, dẫu cậu có bao nhiêu tuổi. A Thác trao tình yêu, sự quan tâm và chân thành của mình cho tất cả những người bạn của mình, không có lấy một chút nào toan tính hay giả dối. Nếu có ai đó tiếp xúc với A Thác, chắc hẳn sẽ nhận ra, cậu tựa như trai ngọc. “Cơ chế hoạt động của trai ngọc là sẵn sàng tiếp nạp dị vật – dù nó khác hẳn mình – ôm ấp nó bằng tất cả đau đớn và yêu thương, rồi nâng niu bồi đắp nó thành hạt trai bóng đẹp. A Thác cũng vậy. Dị vật của cậu ấy là những dị nhân – những con người quái đản, những cánh chim lạc lõng giữa biển trời mênh mông, cậu ấy đón nhận họ với tất cả chân tâm và biến bản thân mình thành cầu nối, đưa họ hòa nhập lại với cuộc đời. Rất kì lạ, những người bạn của A Thác phần lớn đều là những dị nhân: một gã giang hồ chuyên chém người lại thích xem phim và mê truyện tranh, một anh chàng “gầy đến mức cơ hồ phải bị bác sĩ thả dù xuống cửa hàng McDonald để tiếp tế” nhưng luôn nuôi ước mơ trở thành nghệ sĩ thể hình, hoặc một anh bạn mê những món đồ điện tử và thường tự mua về để cải tiến lại… Đó là những con người quái dị đến mức nếu là người bình thường, hẳn sẽ chẳng ai chọn cách tiếp xúc với họ, thế nhưng A Thác thì khác. A Thác luôn mang trong mình loại năng lượng tích cực, cho nên cậu kết thân với những con người đó, để rồi nhận ra được vẻ đẹp ẩn sâu nơi tâm hồn họ, thấy được ở họ những tài năng mà không phải ai cũng thấy được. A Thác ở bên cạnh họ, cho họ biết được họ vẫn được quan tâm và yêu thương, truyền cho họ động lực dũng cảm theo đuổi giấc mơ của mình. Nhiều người cho rằng thanh xuân là phải đạt được những thành tựu nhất định. Thế nhưng liệu rằng truyền đi sự yêu thương có phải một loại thành tựu không? Mình cho là có. Đối với A Thác, việc sưu tập bạn bè không chỉ đơn thuần là một thú vui, mà đó còn là hạnh phúc. Khác với số đông, A Thác không lấy bản thân làm trung tâm trong tuổi trẻ của mình, mà ngược lại, cậu như một tinh cầu xoay quanh mọi người, bao bọc họ trong loại năng lượng tích cực của chính cậu, và rồi truyền đến họ tất cả những chân thành và yêu thương cậu có được. Mà dường như trong cuộc đời của A Thác, việc yêu thương một ai đó, khiến cho bản thân hạnh phúc, cũng như cho chính người được yêu hạnh phúc, là một điều gì đó rất đáng tự hào. Phần đông chúng ta thường dành thời gian để mơ những giấc mơ lớn, trong khi ước mơ của A Thác chỉ đơn giản là làm ai đó hạnh phúc, làm cho bộ sưu tập bạn bè của cậu thêm nhiều hơn, và cậu làm được. Thực hiện được ước mơ của mình là một loại thành tựu. Cho nên, truyền yêu thương cũng là một loại thành tựu. Chúng ta thường đã quá quen với việc dành phần lớn thời thanh xuân để theo đuổi những ước mơ lớn và cao. Thời cấp ba, mong ước lớn nhất là được bước chân vào cổng trường đại học, lên đại học rồi lại muốn có được một công việc tốt, chúng ta chưa bao giờ ngừng cố gắng, thậm chí dù mệt nhoài trong những cố gắng ấy, chúng ta vẫn không bỏ cuộc. Thế nhưng có bao giờ chúng ta chợt dừng lại một phút để nhận ra, có những thứ dễ dàng thực hiện hơn nhiều mà vẫn khiến cho bản thân cảm thấy hạnh phúc và trọn vẹn, chẳng hạn như việc truyền yêu thương đến ai đó hay không? ⠀ Thanh xuân rốt cuộc là gì? Có lẽ những người từng đi qua tuổi trẻ hiểu rõ hơn ai hết. Thế nhưng dưới một góc nhìn khác, mà mình thường gọi là ‘một quan niệm chẳng giống ai, từng phân tử khi qua đôi mắt của chú cũng đều có linh hồn, nên chẳng có một cuộc đời giống nhau hoàn toàn’, Cửu Bả Đao đã dựng lên một câu chuyện thanh xuân hoàn toàn khác biệt, cũng như một nhân vật thật sự đặc biệt. Nếu xét dưới một góc độ khác, có lẽ thanh xuân của A Thác luôn kéo dài mãi. Bởi thanh xuân của A Thác là yêu thương, mà tình yêu thương lại dường như chẳng bao giờ vơi đi trong trái tim tràn đầy nhiệt thành của cậu. Và các bạn có nhận ra rằng, năng lượng tích cực mà A Thác mang trong người, vốn là một dạng năng lượng của tuổi trẻ hay không? A Thác đã sống, sống trọn vẹn từng giây phút một, và cậu yêu, yêu không sót một tích tắc nào. Tuổi trẻ của A Thác là một tuổi trẻ mà bất kể bao lâu nhìn lại, cũng chẳng thấy gì tiếc nuối. Tuổi xuân của A Thác trong câu chuyện này đã mở ra trước mắt ta một vùng trời mới về tuổi trẻ, hay gọi là tuổi trẻ đích thực - một tuổi trẻ kéo dài mãi mãi. Chỉ bởi cậu trân trọng từng phút giây, để yêu và được yêu. Thứ năng lượng tích cực tỏa ra từ A Thác là thứ không phải dễ dàng có thể bắt gặp ở bất kì người trẻ nào. Vì vậy mà A Thác đặc biệt, cả về con người lẫn cuộc đời. Mong rằng sau khi đọc xong câu chuyện này, bạn sẽ nhận ra điểm khác biệt trong tuổi thanh xuân của A Thác để rồi có thể rút ra cho mình một định nghĩa hoàn toàn khác biệt về thanh xuân. Xin gửi đến các bạn một đoạn trích thư từ Nho Xanh gửi đến mình vào trưa hè một năm nào đó: "Cà phê đợi một người về bản chất không phải là một thiên truyện tình yêu sóng sánh những éo le tiếc nuối mâu thuẫn hòa giải đặc trưng, mà là câu chuyện về tình bạn, và cao hơn là về thái độ sống - cởi mở, bác ái và vô tư."

Tôi đến với Cà phê đợi một người vì lí do rất đơn giản, tôi thích Cửu Bả Đao và tôi thích Nhã nam. Nhưng cuốn sách này đã vượt trên kì vọng của tôi, trở thành một trong những cuốn sách tôi yêu thích nhất, đọc đi đọc lại nhiều lần mà vẫn vẹn nguyên cảm xúc. Câu chuyện được kể từ ngôi thứ nhất, dưới góc nhìn của nhân vật nữ chính Tư Huỳnh, bắt đầu từ khi cô bé đang học cấp ba, làm thêm ở tiệm Cà phê đợi một người. Trong một tình huống khá đặc biệt, Tư Huỳnh quen được A Thác và được cậu giới thiệu với rất nhiều người bạn. Đó là những người mà bình thường nếu bạn nhìn thấy sẽ không muốn kết bạn với họ, nhưng trong cái nhìn của A Thác, họ đều là những người đáng mến, đáng yêu. Trong truyện, A Thác ban đầu được miêu tả như “một cốc nước lọc trong vắt, đồng thời cũng coi tất cả mọi người là trong suốt, thế giới của anh rất đơn giản, vì vậy cũng rất thú vị. Hoặc có thể nói, những người có thể được A Thác coi là nước lọc, ai nấy đều dồi dào sức sống, có nét đặc sắc riêng. Trong hình dung của A Thác, bọn họ đều là người tốt, đều được chúc phúc”. Mỗi người bạn của A Thác lại gắn với một câu chuyện, bình dị ấm áp có, kì dị có, cảm động có. Nhưng đều có đặc điểm chung là dưới ngòi bút của Cửu Bả Đao, chúng đều trở nên rất đặc biệt, đến nỗi tôi khó có thể nói được mình ấn tượng với câu chuyện nào nhất. Một điều nữa là Tôi thích tất cả nhân vật trong câu chuyện của Cửu Bả Đao. Tôi thích Tư Huỳnh mạnh mẽ, dám cố gắng học tập vì người mình thích, dám theo đuổi người ấy, dám cùng A Thác làm quen với đám bạn kì lạ của cậu ấy. Tôi thích Trạch Vu - crush đầu đời của Tư Huỳnh, cách chàng trai ấy kiên nhẫn chờ đợi cô gái mà trước mặt người ấy anh không phải ngụy trang. Tôi thích A Thác, chàng trai thật thà, tốt bụng, không hề oán trách bạn bè khi bị đem ra làm trò cười, nhưng lại có phần bạo gan, dám kết bạn với cả đại ca xã hội đen. Và tôi đặc biệt thích bà chủ tiệm cà phê, người luôn mang một câu chuyện cũ, luôn kiên nhẫn đợi chờ.

Mặc dù sinh nhật của Cửu Bá Đao đã qua cơ mà vẫn muốn viết một vài dòng tâm tình với cuốn sách mình yêu thích nhất của anh. "Trong quán cà phê nhỏ, mỗi người đều đang đợi một người." ___ Dành cho A Thác - dành cho Cà phê đợi một người, dành cho thanh xuân của bất cứ ai đều không trở lại. Mình đã nghĩ muốn viết một bài về "Cà phê đợi một người" - về câu chuyện chờ đợi tình yêu của họ- về A Thác chân thật nhiệt tình khiến bất cứ ai cũng hoài niệm thời thanh xuân đẹp đẽ. Cửu Bả Đao viết rất nhiều, xuất bản sách ở VN cũng rất nhiều, mình chỉ mới đọc một số ít trong đó, và chỉ yêu thích nhất "Cà phê đợi một người". Trong quán cà phê đó mỗi nhân vật là một nhân tố bí ẩn, cô bạn Tư Huỳnh dẫn dắt chúng ta làm quen với họ, lắng nghe câu chuyện của họ, và yêu thích những cung bậc cảm xúc họ mang tới qua cuốn sách này. Bằng ngôi xưng tôi, Tư Huỳnh kể về quán cà phê cô đang làm thêm độc lạ có 1-0-2 của bà chủ quán nơi đây, về cô nàng bartender lesbian Albus tính cách có chút lạnh lùng nhưng tử tế, về A Trạch mà cô nàng để ý, về A Thác ngốc nghếch tới mức thú vị - về bài toán về tình yêu mà họ đều đang mong chờ một lời giải đáp chính xác nhất. Trước đây luôn tự hỏi thanh xuân tràn đầy sức sống với đủ dư vị màu sắc là như nào. Chắc có lẽ sẽ giống bối cảnh trong cuốn này, mong mỗi ngày trôi qua sẽ gặp gỡ và quen biết những con người thú vị - mong được gặp một người như A Thác. A Thác là một nam thanh niên có chút tốt bụng thật thà tới mức ngớ ngẩn, bất cứ ai cũng có một lý do để nổi cáu với các trò đùa dai ích kỷ, chỉ trừ A Thác cưòi hiền cho qua. A Thác quen nhân vật tôi Tư Huỳnh tại quán, khi mà cô bạn đang có chút rung rinh với anh chàng A Trạch đẹp trai bí ẩn chiều chuộng bạn gái tới mức vô lý. Lúc ấy mối quan hệ giữa ba người họ như đường parabol vậy, người ở trên kẻ ở dưới trong lòng Tư Huỳnh, hoặc có thể cả trong lòng người đọc tại những ấn tượng ban đầu. Điểm chung giữa họ chính chính là đều đang đi tìm kiếm lời giải chứng minh phương trình tình yêu của họ. A Trạch muốn có một người biết trân trọng thấu hiểu,anh đang đợi một đáp án nghiệm đúng phương trình của mình. Tư Huỳnh đang trong quá trình đi tìm nghiệm ẩn cho phương trình nhiều biến của cô. Và A Thác người ngay từ đầu đã chẳng tìm nổi nghiệm bắt buộc phải từ bỏ đi giải một phương trình mới khác. Lời giải cho tình yêu của họ cũng khó khăn và phải thông qua từng bước một, xuyên suốt câu chuyện này bạn sẽ chứng kiến những biến động trong quá trình tìm đáp án đúng với mỗi người. A Thác khiến Tư Huỳnh biết thêm nhiều điều mới mẻ, khiến cuộc sống của cô thêm nhiều dữ kiện để giải toán hơn. A Trạch khiến cô trầm tư, khiến cô có những nỗi buồn vẩn vơ trăn trở, bài toán bỗng chốc khó hơn lúc ban đầu. Và mỗi phương trình của họ đều sẽ có lời giải đáp riêng sau khi bạn giở tới trang cuối cuốn sách này. Mỗi cô gái có lẽ sẽ đều có mong muốn gặp gỡ ở bên một người như A Trạch. Sau cùng mới chợt nhận ra người khiến bạn động lòng, người mang đến cho bạn những cảm xúc sặc sỡ như cầu vồng, khiến bạn biết dư vị của cuộc sống của tình yêu, chính là cậu ấy A Thác. Cuốn sách này còn rất nhiều nhân vật thú vị, rất nhiều câu chuyện đáng để lắng nghe, đáng để bạn nhẩn nha quan tâm tới các mối quan hệ của họ, đáng để bạn yêu thích. Những ai đã đọc mong rằng qua dòng tâm tình này sẽ khiến bạn hoài niệm về họ, những ai chưa đọc hy vọng chút chia sẻ này khiến bạn muốn tìm đến và trải nghiệm. Sau cùng chỉ muốn nói chúc mỗi người sau khi đọc xong cuốn sách này đều có thể tìm được đáp án riêng cho mỗi phương trình mang tên "vấn đề của bạn" trong cuộc sống.

Mình đọc cuốn sách này vào những ngày mưa, hợp lý đấy chứ! Cảm giác ấm áp vô cùng. Vốn là một đứa con gái có thói quen uống cà phê, và cũng có một chút tình cảm nảy nở tại một quán cà phê thân quen nên khi đọc cuốn sách này, chời ơi đồng cảm lắm luôn =)))))))) Và đây cũng là cuốn sách chốt hạ #readingchallenge2019 của mình nữa! “Cà phê đợi một người” là câu chuyện của cô bạn mang tên Lý Tư Huỳnh ( Tư trong tư niệm, Huỳnh trong huỳnh hỏa trùng) làm thêm tại quán cà phê Đợi Một Người, câu chuyện về gia đình, về trường học của cô và cả những mối quan hệ, những người bạn mà cơ duyên nào đấy cô đã gặp gỡ làm quen được trên mảnh đất Tân Trúc này. Một khoảng thời gian thanh xuân rực rỡ của Tư Huỳnh được tái hiện, đủ mọi cung bậc cảm xúc, từ việc học hành đến việc tình cảm đều được tái hiện lại. Một cô gái cấp cuối cấp muốn làm thêm để trải nghiệm cảm giác tự lập, một cô gái thầm thương trộm nhớ anh chàng khách quen nơi chỗ làm đến mức biết được sở thích món đồ uống của anh, lấy anh làm động lực để thi vào đại học, một cô gái nghĩa khí làm thay đổi cuộc đời của một chàng trai tưởng chừng không quen biết, rồi trở thành người bạn tốt của anh chàng này.Có lẽ điều khiến mình ấn tượng nhất trong câu chuyện này đó chính là Tình bạn, chân thành, đáng yêu kinh khủng. Tất cả nhân vật trong câu chuyện này, Tư Huỳnh và những người bạn của cô, mang đến cho chúng ta cảm giác vừa lạ vừa quen. Ai cũng có nét đặc biệt của riêng mình, thậm chí có những nhân vật phải nói là quái nhân luôn ấy. Thế nhưng, họ đều là những con người giản đơn, bình tĩnh sống với thái độ sống tích cực, và rất mực chân thành!

Lần đầu tiên mình đọc tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc. Vì mấy năm trước có xem You Are The Apple Of My Eye và tìm hiểu về Cửu Bả Đao nên tìm mua quyển này. Nay mới có dịp lôi ra đọc. Đọc được 1/3 quyển mình đã đoán được Tư Huỳnh sẽ yêu ai về sau, chắc bởi kết cấu dễ đoán đầy mơ mộng của truyện ngôn tình. Nhưng điều dẫn dắt mình đi đến hết quyển sách và ngày càng lôi cuốn là giọng kể dí dỏm và những tình tiết thú vị. Không có kịch tính quá mức. Nhưng vui nhộn và hài hước, nhẹ nhàng mà tình cảm. Giống như phong cách phim You Are The Apple Of My Eye vậy. Những câu chuyện đời thường, những con người thú vị với cá tính khác biệt nhau. Những mơ mộng và gam màu đẹp đẽ của tình yêu. Các nhân vật hoặc chính "tôi" thỉnh thoảng rút ra những triết lý về tình yêu khá sâu sắc. Mình thích quan điểm của A Thác về mối quan hệ giữa hai người sau chia tay. Dù sao cũng đã từng có với nhau những điều tốt đẹp, sao cứ nhất thiết phải đoạn tuyệt chứ. Nhưng mình cũng lơ lơ lửng lửng khi tôi nói rằng giữa tình nhân với tình nhân chỉ có kết thúc triệt để mới có thể giải phóng cho nhau, cô ấy biết được điều đó nhờ đọc một núi tiểu thuyết tình yêu. Mình thích quan niệm của các nhân vật về tình bạn khác giới, về sự vững chắc của tình yêu đi lên từ tình bạn, về việc yêu một người chân thành không áp lực, và về sức mạnh của niệm lực. Đọc tiểu thuyết của Cửu Bả Đao, mình lại thấy bản thân trẻ trung, mơ mộng hơn một chút, lại bắt đầu muốn viết truyện dài về những người trẻ, thế là vào nhóm Ngày Viết Mỗi Ngày do mình tạo ra để viết mỗi ngày một đoạn trong truyện dài của mình cho các bạn trong đó đọc, dù nhóm chỉ mới 95 thành viên. Thế cũng được xem là động lực và tác dụng tốt lành của tiểu thuyết ngôn tình nhỉ. Đọc sách gì không quá quan trọng, quan trọng là bản thân thấy vui và hài lòng vì những điều đọng lại.