"Bơ đi mà sống” không phải là thái độ bất chấp, buông xuôi với cuộc đời. Với cô, “biết chấp nhận và đón nhận những gì cuộc đời mang đến, dẫu vui dẫu buồn, đó mới là cách bơ đi mà sống tích cực nhất.”
Nhiều năm gần đây, khái niệm “body shaming” đã không còn xa lạ với xã hội Việt Nam. Đó là khái niệm nói về thói quen bình phẩm, giễu cợt khuyết điểm ngoại hình của người khác. Hẳn bạn vẫn chưa quên scandal xảy ra cách đây vài năm về trước, khi cả cộng đồng mạng xã hội cho đến những phương tiện báo chí truyền thông “lá cải”, hùa nhau “ném đá” dữ dội một cô gái chỉ vì phát ngôn về trinh tiết phụ nữ của cô ta. Cô gái đó chính là Mèo Xù, tác giả cuốn sách “Bơ đi mà sống”. Từng là nạn nhân bị cả cộng đồng thoá mạ và đay nghiến, nhưng thay vì nhu nhược yếu đuối chấp nhận tổn thương, cô gái can trường và mạnh mẽ ấy đã chọn cách hành xử rất thông minh, cô đã chọn cách “Bơ đi mà sống”. Đó cũng chính là nội dung cuốn sách cô đã xuất bản và nhận được sự yêu thích từ rất nhiều độc giả.
“Bơ đi mà sống” là cuốn tản văn bao gồm 4 phần nhỏ. Ở phần 1 tác giả bày tỏ quan điểm về thái độ sống của phụ nữ hiện đại nói chung và những cô gái xấu xí về ngoại hình nói riêng.
Nếu không thể phủ nhận thì học cách chấp nhận. Suy cho cùng chúng ta không thể nào tìm thấy sự tự tin khi chúng ta luôn chối bỏ, ghét bỏ và chẳng dám thừa nhận chính bản thân mình.
Nếu ai đã từng biết về Mèo Xù, hẳn mọi người đều công nhận đó là cô gái có ngoại hình không bắt mắt. Cô kể về những ngày tháng ấu thơ phải gánh chịu ánh mắt dè bỉu, kì thị của bạn bè cùng lớp. Họ châm chọc cô vì ngoại hình xấu xí, họ xúc phạm phỉ báng cô và xem đó như một trò đùa. Khi ấy Mèo Xù chỉ là cô bé học sinh yếu đuối và khờ dại, cô đã chán ghét bản thân mình, thậm chí oán hận cha mẹ mình vì đã sinh ra cô trong hình hài xấu xí. Cho đến khi đã khôn lớn trưởng thành và ý thức được giá trị bản thân, đó cũng là lúc cô tìm ra con đường đúng đắn. Nhưng “Bơ đi mà sống” không phải là thái độ bất chấp, buông xuôi với cuộc đời. Với cô, “biết chấp nhận và đón nhận những gì cuộc đời mang đến, dẫu vui dẫu buồn, đó mới là cách bơ đi mà sống tích cực nhất.”
Như cô từng ví von so sánh “phụ nữ nếu không phải là bông hoa đẹp thì phải là bông hoa thơm”. Khái niệm hương thơm ở đây mang thật nhiều hàm nghĩa, nó không chỉ là mùi hương cơ thể toát ra từ những loại nước hoa xa xỉ đắt tiền. “Hương thơm” ở đây còn là khí chất, là trí tuệ, là cách nhìn nhận cuộc đời và hành xử giữa con người sao cho ý nhị. Tất nhiên, Mèo Xù không hề phủ nhận, vẻ đẹp ngoại hình quan trọng ra sao. Nhưng quan trọng không có nghĩa là chúng ta đề cao nó đến mức mù quáng. Nếu bạn sinh ra với nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, đó là đặc ân của bạn, nhưng đừng đem niềm may mắn đó để cười nhạo lên nỗi đau của những cô gái thiệt thòi hơn. Dù không xinh đẹp với nhiều khiếm khuyết trên cơ thể, nhưng Mèo Xù luôn nhắn nhủ, là phụ nữ hãy biết nâng niu, chăm chút cho bản thân mình. Nếu không trở thành cô gái vạn người mê với nhan sắc mỹ miều, nhưng ít nhất đừng tỏ ra lôi thôi và thảm hại. Hãy học cách trân trọng, đối đãi tốt với bản thân mình, trước khi lo nghĩ đến chuyện làm vừa lòng người khác.
Phần 2 của cuốn sách, tác giả đặt nhan đề vô cùng giản dị “Có một nơi bình yên nhất gọi là nhà”. Đúng như tên gọi, nội dung trong chương này Mèo Xù dành để nói về tình cảm gia đình nhiều nhất. Nơi có một ông bố quê mùa khắc khổ nhưng luôn hết lòng yêu vợ thương con, nơi có một người mẹ tảo tần mưu sinh vất vả và một người anh trai khiếm khuyết về vấn đề tâm lý nhưng luôn giàu có tình cảm tinh thần. Dù anh chỉ là gã đàn ông trung niên nhưng tâm hồn lại giống một đứa trẻ ngờ ngệch và gàn dở, nhưng ai trong chúng ta cũng không thể cầm lòng được khi biết người anh gàn dở ấy vẫn ngày ngày đứng trước ngõ ngóng đợi em về, bất chấp nắng hay mưa, dù mùa rét căm căm hay ngày hè bỏng rát.
Chúng ta không thể chọn lựa hoàn cảnh xuất thân, sinh ra trong gia đình giàu sang hay nghèo khó là số phận mỗi người. Nhưng ai cũng có quyền “Bơ đi mà sống”, ai cũng có thể học cách chấp nhận và yêu thương tổ ấm không hoàn hảo của mình. Vì sớm hay muộn, cũng đến lúc ta đủ khôn lớn để nhận ra rằng, nhà vĩnh viễn là nơi chốn bình yên nhất.
Hai phần cuối cùng trong cuốn sách, là những dòng chia sẻ về sự phấn đấu vươn lên trong sự nghiệp, từ một cô sinh viên nghèo tôi luyện mình để trở thành người phụ nữ thành công. Đó là chặng đường gian nan, nhiều chông gai thử thách nhưng nếu không chạy được hãy cứ kiên nhẫn bước đi. Đường xa tới đâu nhưng cứ đi rồi sẽ tới. Chỉ vài câu ngắn gọn nhưng đó lại là bài học đắt giá, là lời khích lệ tinh thần mạnh mẽ nhất tác giả dành cho bạn đọc. Ai trong chúng ta cũng có lúc bỡ ngỡ khi cởi bỏ chiếc áo cử nhân để bước vào đời. Nhưng nếu không dám bắt đầu, ta chẳng thể nào tìm ra kết quả.
Nếu như trong tình cảm gia đình, tác giả luôn thể hiện cái nhìn tin yêu và ấm áp. Trong công việc, đó là một cô gái cần mẫn, thiện tâm. Nhưng đối với chuyện tình yêu nam nữ và quyết định tiến tới hôn nhân, Mèo Xù luôn đưa ra chính kiến dưới lập trường của một cô gái lý trí và mạnh mẽ. Cuốn sách đầu tiên Mèo Xù xuất bản có tên gọi “Đừng chết vì yêu”, đó cũng chính là quan điểm của cô về vấn đề này, cũng là lời khuyên chân thành dành cho rất nhiều cô gái. Tình yêu và đàn ông có thể quan trọng nhưng không phải là duy nhất. Cô không cổ xuý cho tư tưởng sướt mướt, ủ dột, lụy tình. Hãy chấp nhận cuộc sống không êm đềm, tươi đẹp như cổ tích và tình yêu cũng vậy. Có sóng gió, có chia ly, có giận hờn và thất bại, nhưng quan trọng nhất chẳng cần thề hẹn gì đâu, cứ sống tốt và trân trọng những ngày còn ở bên nhau là đủ. Cô luôn đề cao mẫu hình người phụ nữ hiện đại và thực tế. Như cô từng viết “Đàn bà chúng ta sẽ có một cuộc đời thanh thản hơn, nếu như thôi trách móc và oán hận đàn ông. Nếu không tin thì đừng yêu, nếu không cảm thấy thoải mái hạnh phúc thì đừng làm. Đã làm thì đừng trách móc.”
Để đánh giá về mặt nội dung, “Bơ đi mà sống” là cuốn sách dễ đọc, dễ hiểu, không đòi hỏi độc giả phải hình dung hay tưởng tượng quá nhiều. Nó là một câu chuyện truyền cảm hứng và những lời khuyên chân thật, có giá trị với nhiều người. Đặc biệt là những bạn trẻ đang tự ti vì sự thiệt thòi khiếm khuyết của bản thân. “Bơ đi mà sống” được viết bằng trí tuệ và đôi bàn tay của một cô gái mạnh mẽ và thực tế. Bởi vậy văn phong cũng vô cùng giản dị. Chúng ta không thể tìm thấy những lời văn hoa mỹ trong cuốn sách này. Nhưng có lẽ khi khép lại cuốn tản văn của Mèo Xù, rất nhiều bạn trẻ sẽ có thêm năng lượng sống vui vẻ lạc quan. Sẽ có động lực để lên dây cót tinh thần và “Bơ đi mà sống”.
Nguồn sưu tầm: https://goo.gl/TGgoU7
------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/
Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]
Bạn đang cảm thấy mệt mỏi về cuộc sống hiện tại? Bạn đang phải chịu đựng nhiều vết thương lòng không thể nào lành lại? Bạn đang tuyệt vọng và không tìm thấy lối thoát? Tất cả như những ám ảnh, những sang chấn tâm lý tồn tại sâu ẩn trong tâm trí bạn…Và cuốn sách “Bơ đi mà sống” của tác giả Mèo Xù dường như được viết ra dành riêng cho bạn đấy – những tâm hồn đang đau khổ và tuyệt vọng trong thế giới này!
Khi đọc đến tựa đề “Bơ đi mà sống”, tôi lại thấy có một ấn tượng. Bởi câu hỏi về “thế nào là bơ đi mà sống” lại bất giác xuất hiện trong tâm trí tôi. Trong khi ngày nay, xã hội càng ngày càng hiện đại cùng với quá nhiều đòi hỏi, có cả áp lực “phải theo đuổi một hình mẫu lí tưởng”. Tuy nhiên, cuộc sống của chúng ta sẽ có nhiều lúc có những điều không như ý muốn. Từ lời nói, hành động, chuyện học hành hay công việc…bản thân mỗi người luôn có những lúc vụng về, mâu thuẫn, không mấy suôn sẻ. Và khi ta nhìn ra xung quanh, người thân, bạn bè cũng ở trong tình trạng như vậy, với những lời than vãn về tiền bạc, sức khỏe, con cái không nghe lời…Xã hội cũng không ngừng xảy ra những sự cố bắt nguồn từ những bất hòa. Nhưng để sống với những điều đó, bạn phải học cách “bơ đi mà sống”. Đó là điều mà tác giả muốn gửi cho chúng ta qua cuốn sách này.
Về tác giả, nhà văn Nguyễn Thị Thắm với bút danh Mèo Xù là một "cô gái xấu xí" nhưng vô cùng tài năng. Mèo Xù được khá nhiều bạn đọc biết tới qua cuốn sách “Đừng chết vì yêu”. Và một cuốn sách nữa của tiếp tục đến với độc giả Việt với tựa đề “Bơ đi mà sống”.
Đây thật sự là một cuốn sách rất đặc biệt. Trong đây có những câu chuyện, có những chia sẻ và có những cảm xúc nhưng trên hết quyển sách là một cuốn tản văn tràn đầy năng lượng sống, truyền đạt những cảm xúc chân thật về cuộc đời. Cuốn sách gồm 4 chương, mỗi chương sẽ có những lời động viên, tuy rất ngắn nhưng lại khiến bản thân chúng ta phải suy ngẫm thật lâu. Dường như đây không phải là một cuốn sách mà ta có thể đọc vội vàng trong một buổi chiều nào đó mà qua từng ngày ta đọc từng chút một, ngẫm lại thật lâu và thật sâu để cảm nhận bản thân và cuộc sống. Từ đó, ta sẽ nhìn thấy một lối thoát cho bản thân từ trong tâm hồn của chính mình.
Quyển sách này gồm 4 chương truyền những cảm hứng chân thật nhất về cuộc đời, tình yêu, tình bạn và tình thân. Ở mỗi phần gồm những dòng văn "đời nhưng rất thật" mà tác giả muốn cùng thủ thỉ với độc giả, đồng cảm với họ cũng như đồng cảm với chính bản thân mình. Tuy chỉ có vài câu đơn giản, nhẹ nhàng nhưng vô cùng ấm áp. Có những ngày mệt nhoài, trở về nhà, đọc vài dòng văn mà ta có thể sẽ thấy được nghỉ ngơi, an lòng vô cùng.
Khi tôi dạo đầu mục lục, tôi đã rất thắc mắc tại sao tác giả bắt đầu từ “Nếu Không Đẹp Thì Hãy Thơm”. Bởi “Chúng ta có thể xinh đẹp theo cách của riêng mình”, Mèo Xù muốn gửi gắm đến độc giả: “Tôi chưa bao giờ cố gắng để trở thành một cô gái xinh đẹp theo một chuẩn mực hoàn hảo. Nhiều người nói, xinh đẹp rồi thì sẽ được mọi người yêu quý, mới được để ý, được thế này, được thế kia… Nhưng tôi nghĩ bất cứ cô gái nào cũng được trân trọng, khi cô ấy biết sống tử tế và nhân văn. Phụ nữ không phải cứ đẹp là sẽ có tất cả. Mà thái độ sống mới là yếu tố quyết định. Sống tích cực, sống lạc quan và đừng sợ hãi". Vì vậy, để được trân trọng, ta phải bắt đầu từ yêu lấy bản thân ta “như người mẹ bảo vệ đứa con duy nhất của mình”.
Đến với "Nơi Bình Yên Nhất Là Nhà", Mèo Xù viết: "Khi nào ta cảm thấy mỏi mệt, khi nào ta cảm thấy chán ghét cuộc đời này vì ta nghĩ rằng ta chẳng sở hữu được thứ gì đáng giá, lúc đó ta hãy nhìn lại phía sau để thấy rằng gia đình vẫn đang ở đây, bên cạnh ta, điều đó đáng giá hơn bất cứ điều gì. Nếu không có gia đình, vinh hoa phú quý ngoài kia, thực ra ta cũng chẳng biết để làm gì…" Mỗi người chúng ta đều được sinh ra và lớn lên ở một nơi gọi là “Gia đình”. Vậy “Gia đình” trong bạn là như thế nào? Với tác giả, tại sao “Gia đình là tình yêu đầu tiên của tôi và cũng là vết thương đầu tiên của tôi”? Bởi gia đình là nơi khởi đầu của những yêu thương, cũng là nơi bắt nguồn của những bất hoà trong cuộc sống. Yêu thương là khi bạn có thể thấu hiểu nhau nhưng khi không còn thấu hiểu thì bạn sẽ không thể bao dung và bất hoà sẽ xảy đến ở ngay chính gia đình bạn. Có bao giờ bạn không hiểu về cha mẹ mình hay chưa nhận được sự thấu hiểu từ anh chị em trong gia đình? Có lẽ ta mệt mỏi vì vừa thấy yêu lại vừa thấy ghét cha mẹ mình, đừng phủ nhận mà hãy tiếp nhận cảm xúc đó. Chúng ta không thể chọn lựa hoàn cảnh xuất thân, sinh ra trong gia đình giàu sang hay nghèo khó là số phận mỗi người. Nhưng ai cũng có quyền “Bơ đi mà sống”, ai cũng có thể học cách chấp nhận và yêu thương tổ ấm không hoàn hảo của mình. Và hãy vun đắp nó bằng những cảm xúc yêu thương và thấu hiểu.
Viết tiếp sau chủ đề tình thân, một triết lý cũng vô cùng cần thiết mà cần ta phải sớm hiểu và ngộ ra sớm là "Rồi Ai Cũng Bận Sống Cuộc Đời Người Ta". bạn có bao giờ đòi hỏi phải có ai đó cực kỳ đặc biệt xuất hiện và lấp đầy những khoảng trống trong mình. Nhưng không, bản thân mỗi người chúng ta cần tự hoàn thiện bản thân trước và rồi người phù hợp sẽ xuất hiện bên cạnh ta. Chỉ có vậy mới đủ để tồn tại một mối quan hệ lâu bền và gắn bó “như hai vằng trăng rằm cùng sáng trong và tròn trịa, cùng tôn trọng cá tính, sở thích của nhau và cùng chiếu sáng trên một bầu trời”.
Cuối cùng, Mèo Xù lại kết thúc bằng câu nhắn nhủ “Tôi Chọn Lạc Quan”, chương để giúp bạn có thêm sức mạnh để vượt ra khó khăn trong cuộc sống. Đọc đến đây, tôi suy nghĩ đã nhiều lần mình vô cùng nhút nhát, không dám đối diện với sự thật, nhiều lúc không dám nhận sai, nhiều lúc lại không thể tha thứ, bao dung cho một người. Bởi có lẽ tôi còn chưa đủ dũng khí, chưa đủ lạc quan để nhìn nhận nó, chưa tự thoát ra căn phòng tối tăm trong cảm xúc của mình. Nhưng từ khi tôi đọc chương này, tôi đã ngộ ra nó, ngộ ra sự thiếu dũng khí trong bản thân mình. Và tôi dần học cách cảm nhận nó, chấp nhận và bao dung nó. “Dũng khí như ánh sáng loé lên trong tăm tối”. Vậy bạn có bao giờ đủ dũng khí để bước ra căn phòng tăm tối của bản thân mình chưa? Tôi mong bạn có thể ngộ ra và làm được như tôi. Chấp nhận những đau khổ, chấp nhận những mất mát, chấp nhận những cảm xúc bên trong của mình và chấp nhận những điều không hoàn hảo của cuộc sống. Qua đó, bạn học được cách chấp nhận rằng sống là có được cũng có mất, có gặp gỡ cũng có chia chia ly, có yêu thương cũng có ghét bỏ, có nhớ nhung cũng có quên lãng. Vì vậy, hãy “chấp nhận bản thân như mình vốn vậy” như tựa đề của cuốn sách: "Bơ đi mà sống!
Cuốn sách kết thúc với một lời gửi gắm đến độc giả, đặc biệt là bạn đọc trẻ. Chúng ta không cần phải hoàn hảo mới được yêu quý. Hãy cứ là chính mình bởi sự tồn tại của bạn đã là một món quà. Tôi nghĩ bạn không nên bỏ qua cuốn sách này. Bạn có thể để lên đầu giường và giở nó ra đọc mỗi tối khi còn thao thức. Từng câu từng chữ trong cuốn sách đều nên đọc đi, đọc lại để suy ngẫm. Một cuốn sách không quá dày cũng chẳng quá ngắn. Vừa đủ để thấm, vừa đủ để cho bản thân khoảng không nghỉ ngơi. Và cũng đủ để nhìn nhận lại những điều còn lấp lửng đó chẳng có câu trả lời. Với một giọng văn gần gũi, ấm áp, cuốn sách đã chiếm trọn tình cảm của tôi ngay từ khi đọc những trang đầu tiên cho đến những trang cuối cùng. Cuốn sách đã cho tôi thấy nhiều góc nhìn mới về cuộc sống hiện đại và giúp tôi suy nghĩ phóng khoáng hơn nhiều.
Ảnh: sưu tầm Internet
Nguồn: ireviewsach.com