Tôi là ai? Câu hỏi lớn nhất của triết học cũng là băn khoăn lớn nhất của mỗi người trên hành trình khám phá bản thân và ý nghĩa cuộc sống. Tiến sĩ David R. Hawkins so sánh “thế giới của bản ngã giống như một ngôi nhà làm bằng kính, nơi bản ngã lang thang một cách vô định và mơ hồ, đuổi theo những hình ảnh phản chiếu qua các tấm gương”. Thế giới trong suốt ấy giam cầm và trói buộc tâm hồn chúng ta như một mê cung không lối thoát.

Cuốn sách “Bản Ngã – Thấu hiểu và tan biến” là hành trình đi tìm cái tôi chân thực, phá vỡ mọi ảo ảnh và ngụy biện sai lệch để ánh sáng thực tại và hạnh phúc chiếu rọi, như “Mặt trời luôn chiếu sáng, chỉ cần chúng ta loại bỏ những đám mây”.

Cuốn sách tập hợp những thông điệp truyền cảm hướng từ các tác phẩm nổi tiếng của Tiến sĩ David R. Hawkins, từ đó người đọc được nhắc nhở về bản chất ảo tưởng của cái tôi cá nhân (đó là nỗ lực xác định bản ngã/tâm trí) và những con đường trực tiếp để vượt thoát những cạm bẫy của bản ngã / tâm trí.

Với những đoạn trích được chọn lọc mang ý nghĩa rõ ràng, cuốn sách được thiết kế hướng đến sự thuận tiện và rõ ràng trong việc sử dụng. Cuốn sách như người bạn đồng hành với độc giả trên con đường tìm kiếm lẽ thật tâm linh và khám phá bản thể bên trong, truyền cảm hứng cho sự chiêm nghiệm và suy ngẫm. Đó là có thể là trong thời gian nghỉ ngơi tại nơi làm việc, khi đi bộ đường dài trong rừng, trong khoảnh khắc yên tĩnh ở quán cà phê hay trên máy bay - trong bất kỳ môi trường nào mà bạn có thể tìm thấy chính mình. Tan biến bản ngã, nhận ra cái tôi là người bạn đồng hành đáng tin cậy trong hành trình hướng tới chân lý cao hơn của những người khao khát.

Cách tiếp cận tiến bộ tâm linh mà Tiến sĩ Hawkins giải thích không phải là việc “đi đến đâu đó”, vì không có “nơi nào” để đến cả. Thay vào đó, bạn được hướng dẫn để vượt qua cái tôi của mình và gạt bỏ mọi ảo tưởng để Sự Thật được phơi bày. Như ông giải thích trong nhiều bài nói chuyện của mình, “Mặt trời luôn chiếu sáng; bạn chỉ cần loại bỏ những đám mây.”

Những bài giảng của Tiến sĩ Hawkins so sánh bản ngã/tâm trí như một ngôi nhà có kết cấu phức tạp được tạo nên từ những tấm gương. Là một giáo viên giỏi và một nhà thần bí, ông hướng dẫn ta thoát khỏi những sai lệch và ngụy biện về tri giác để đến với Ánh sáng của Ý thức. Những lời dạy của ông đại diện cho một ngọn hải đăng chân lý chỉ dẫn cho bất kỳ ai khao khát tâm linh đạt được mức độ ý thức cao hơn.

Bạn sẽ nhận thấy Tiến sĩ Hawkins làm sáng tỏ ảo tưởng về tính hai mặt (cảm giác tách biệt giữa “cái này” khi quan sát “cái kia”) và bản chất thực sự của Tính Chủ quan, Thực tại và Sự Thật với độ chính xác vượt trội trong văn học tâm linh.


Xem thêm

Đây là một cuốn sách dường như được viết cho “người mới nhập môn” trên con đường Huyền học hoặc Giác ngộ, được dùng như một “thước đo” trong tâm trí — bắt đầu từ những “khái niệm đơn giản” rồi dần phát triển sâu sắc và có ý nghĩa hơn ở phần sau của văn bản. Cần lưu ý rằng Hawkins đã phát triển một “thang đo” mà nhiều người cho là có phần tự phụ, khi ông cố gắng định lượng “mức độ” của những bậc hiền triết và trí giả đạt đến giác ngộ… mặc dù không có cách nào để kiểm chứng thang đo ấy.

Nghịch lý nằm ở chỗ một người thật sự giác ngộ sẽ có khả năng nhìn thấu điều đó. Có lẽ ông viết phần lớn các cuốn sách của mình trong trạng thái được gọi là “Kiêu hãnh Tâm linh” (Spiritual Pride) — điều vốn đi ngược hoàn toàn với mục tiêu của Giác ngộ, Siêu việt, hay nói một cách đơn giản hơn là “thức tỉnh” — như cách Chúa Giêsu từng nói.

Hawkins dường như không thực sự đề cập đến ý nghĩa cốt lõi của việc “Thức tỉnh Hy vọng” (Waking Hope), ít nhất là không trực tiếp như một số tác giả khác trong các văn bản mang tính tôn giáo hơn — những cuốn mà phần lớn độc giả vốn không mấy khi tìm đọc. Nhưng thực ra, toàn bộ mục đích của Giác ngộ kể từ năm 70 sau Công nguyên chính là đón nhận Đấng An Ủi — Thần Khí của Sự Thật và Trí Tuệ, Chúa Thánh Thần — để chữa lành nội tâm, thân thể, tâm trí và đặc biệt là linh hồn.

Dù sao đi nữa, đây vẫn là một cuốn sách thú vị để đọc, rồi đặt xuống, rồi đọc lại vào một thời điểm khác. Tóm lại, nó không thể được xem là một công cụ học tập cho bất kỳ mục đích nào khác ngoài điều đó — nếu không, ta sẽ “đi ngược thứ tự tự nhiên”, giống như “đặt xe trước ngựa.” Và như với mọi cuốn sách về chủ đề tương tự, càng trung thực với chính mình bao nhiêu, công cụ ấy sẽ càng phát huy hiệu quả bấy nhiêu.