Đối với những tâm hồn bay bổng thì mỗi khi mưa sẽ khiến bạn nhớ lại những kỷ niệm vui buồn, với những cảm xúc rất đặc biệt. Chính vì thế mà mưa đã trở thành nguồn cảm hứng cho không ít tác phẩm văn học ra đời. Những cuốn sách viết về mưa sau sẽ tưới thêm vào tâm hồn độc giả muôn vàn cảm xúc nhè nhàng có, sâu sắc có, có cả niềm vui và nổi buồn.

Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa – Ichikawa Takuji



Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa cũng vậy tuy không nhiều màu sắc, không nhiều kịch tính, dữ dội mà chỉ với một gam màu trầm buồn, một khung cảnh ảm đạm ngày mưa, một cốt truyện nhẹ nhàng, Ichikawa Takuji đã vẽ nên được một bức tranh tình yêu tuyệt diệu. Nét u huyền phảng phất suốt tác phẩm gây cho người đọc những cảm xúc không thể diễn tả, có một cái gì đó không chắc chắn, không rõ ràng vẫn đang tồn tại đâu đó. Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa được viết với lời văn trong sáng, ngắn gọn và đôi chút ngộ nghĩnh sẽ đem đến sự thú vị và ấm áp khi “nhấm nháp” những trang sách, có thể trong một ngày mưa nhẹ nhàng.

Kẻ Ăn Mưa – Kai Hoàng

Cuốn sách viết về mưa của Kai Hoàng là tập truyện ngắn vẽ lên giữa cuộc sống và tình yêu của những người trẻ. Những nhân vật trong Kẻ Ăn Mưa đã gặm nhấm nỗi buồn của mình theo cách đó. Nỗi buồn thấm sâu, len lỏi như mạch nước ngầm, nỗi buồn cuồng dâng như mực nước thủy triều nơi đại dương dậy sóng. Rồi tới những mối quan hệ tưởng chừng như lương duyên, có mối ràng buộc qua các kiếp người, nhưng tới khi chạm mặt, hay thoảng qua nhau thì dấu ấn để lại vẫn là những nỗi đau, không hề có sự đồng cảm. Tuy viết về tuổi trẻ, những nỗi buồn, những tiêu cực dẫn đến những hành động mang phần “dị biệt” nhưng giọng văn tác giả vẫn ráo hoảnh, vẫn mang những ánh nhìn khách quan, và đôi chỗ lạnh lùng.

Khúc Mưa Tan – Kawi



Cái hay của Khúc Mưa Tan chính là ở cốt truyện.Với sự thay đổi về phong cách viết, súc tích và mạnh mẽ hơn, Kawi đã tạo ra một chuỗi các sự kiện gây bất ngờ cho người đọc. Nội dung câu chuyện diễn biến một cách nhanh, nhưng là nhanh có logic, đem lại cho người đọc một cảm giác như mình đang chạy đua với điều gì đó, và ở đây chính là cuộc chạy đua với sự thật. Sự thật về tình yêu và sự hy sinh, về lòng vị tha và sự ích kỷ, về niềm tin và sự phản bội, và về yêu và được yêu.

Chiếc Ô Chia Mưa – Kai Hoàng

Đây là cuốn truyện ngắn viết về những mối tình, những rung động của tuổi thanh xuân. Tình yêu giống như chiếc ô trong suốt. Và cơn mưa là những nỗi buồn. Chúng ta là những kẻ đã từng đón nhận nỗi buồn theo cách của riêng mình. Những ngày ướt mưa khi đuổi theo một ai đó, sẽ chẳng bao giờ gọi là ngốc nghếch hay phí hoài thanh xuân. Đơn giản là người ta đang đuổi theo hạnh phúc của riêng mình, dẫu cho kết cục có không vẹn toàn đi chăng nữa. Nhưng khi người ta không đấu tranh tất cả cho tình yêu đó, thì nó sẽ là một sự ân hận lớn nhất trong cuộc đời. Và trong thế giới này, vẫn còn rất nhiều chiếc ô chia mưa. Một người chấp nhận lạnh ướt để một người cảm thấy ấm áp.

Và Để Cơn Mưa Nằm Yên – Zelda



Và để cơn mưa nằm yên đơn giản là một cái bẫy giăng mắc nỗi cô đơn thành thị, nỗi cô đơn của những người ngày ngày xoay mình trong cái ồn ào nào nhiệt, vậy mà luôn thấy lòng bơ vơ tủi hờn. Và để cơn mưa nằm yên thủ thỉ tâm sự của những người bước qua mất mát, giữ trong tim những tổn thương, nhìn cuộc đời bằng đôi mắt hờ hững và miệng lúc nào cũng cười nhẹ. “Cuộc đời liệu còn “đủ” để thiết tha?!”

Mỗi người có một cơn mưa tuổi trẻ của riêng mình. Hạnh phúc của riêng mình. Nỗi đau của riêng mình. Hờn giận của riêng mình. Ám ảnh của riêng mình. Mỗi người – một mình phải sống cùng với nó. Chúng ta có thể chẳng cần nói về nó nữa, thậm chí gạt nó đi, nhưng đừng phủ nhận sự tồn tại của nó. Bởi mỗi trải nghiệm, mỗi xúc cảm, mỗi rung động là dấu tích hiếm có của tuổi thanh xuân.

Dưới Cơn Mưa Năm Ấy – Hoàng Bảo Trang

Dưới Cơn Mưa Năm Ấy không phải câu chuyện dồn dập nhiều kịch tính nhưng cũng có lúc buồn, lúc vui, sau cùng để lại cho mỗi người đọc một cảm giác man mác khi khép lại những trang cuối. Có những tình cảm thời niên thiếu dễ thương, sau đó là tình yêu, là nỗi đau day dứt chồng chéo bi thương rồi hạnh phúc dù mong manh. Cách tác giả dẫn vào tình tiết làm cho người đọc sẽ cảm thấy tò mò và thú vị. Không phải là một cái kết mỹ mãn hạnh phúc nhưng chắc chắn cuốn sách viết về mưa sẽ mang lại nhiều cảm xúc và ấn tượng khó quên cho người đọc.

Nếu Mưa Rơi Vào Đêm Giáng Sinh – Gia Đoàn, Ploy & Nick D



 Dù bạn có yêu hay ghét Giáng Sinh, dù ngày này là những kỉ niệm ngọt ngào hay ký ức đau đớn, dù bạn căm ghét hay mong đợi Giáng Sinh, dù bạn đang có một vòng ôm ấm áp hay cô đơn lẻ bóng vào ngày Giáng Sinh, bạn sẽ bất chợt bắt gặp một chút gì đó của mình trong Nếu mưa rơi vào đêm Giáng Sinh. Cuốn sách là một chiếc bánh nhiều màu sắc như cuộc sống, kì lạ như tính nết của một cô gái và kì diệu như những gì đêm Noel ẩn chứa. Mỗi người đọc sẽ bất ngờ nếm được một vị đặc biệt của chiếc bánh.

Đó là vị ngọt ngào của hạnh phúc khi người yêu nhau tìm được thấy nhau; là vị chát của sự thật, cái sự thật nếu chúng ta biết sớm thì bây giờ có khi nào “tay vẫn nắm chặt tay”; là vị đắng của sự mệt mỏi khi yêu mà không được hồi đáp; là vị mặn chát của nước mắt chia tay khi tình vẫn còn, lòng vẫn hướng về nhau; là cay đắng, là chua xót, là vị nhàn nhạt, là lạnh tê đầu lưỡi…

Có Lẽ Trời Nên Mưa Thêm Một Chút

Cuốn sách viết về mưa là tuyển tập truyện ngắn của nhiều tác giả, với sự góp mặt của những cây viết được bạn đọc yêu mến. Tổng cộng 25 truyện ngắn trong cuốn sách nhỏ sẽ mang hơi thở của mùa Xuân, tình yêu và thời thanh xuân tươi đẹp. Bạn sẽ nhận ra mình trong từng trang sách nhờ sự đồng cảm tuyệt vời và ngòi bút đầy cảm xúc của các tác giả.

Mưa Gió Thoáng Qua, Tôi yêu Em – Tình Không Lam Hề

Thư Quân, trẻ trung, vô tư, đang lúc thất nghiệp nghe lời dụ dỗ của một người bạn đã thử bước chân vào làng giải trí, không mơ ước trở thành minh tinh, chỉ là nhân lúc nhàn rỗi thử tham gia cho vui. Chu Tử Hành một tổng giám đốc phong độ, hào hoa, niềm mơ ước của bao cô gái. Họ tình cờ gặp nhau một lần ở mảnh đất cổ kính, đẹp mộng mơ Lệ Giang. Gặp lại nhau ở thành phố nhộn nhịp.

Họ lựa chọn cách tiếp tục yêu nhau trong thầm lặng, không cần khoa trương với thiên hạ, họ chỉ cần có được sự ấm áp. Tình cảm là một vở diễn, ai là người diễn tốt nhất? Cô không hề biết rằng, trái tim anh giống như viên kim cương để trong con búp bê Nga nhiều lớp, cần có người đi mở từng lớp, từng lớp mới có được thu hoạch hoàn mỹ. Không biết từ lúc nào sự trở ngại giữa hai người đã biến thành một chữ “yêu” khó lý giải?

Nguồn : DownLoad Sách

-----------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3  

Xem thêm

Sau thành công của “Không khóc ở Kuala Lumpur”, nhà văn trẻ Linh Lê tiếp tục cho ra mắt cuốn tiểu thuyết lãng mạn “Mùa mưa ở Singapore”. Nội dung cuốn tiếu thuyết xoay quanh mối tình của cô họa sĩ đường phố mang trong mình hai dòng máu Việt - Sing gốc Trung tên là Minh Tuyên và một du học sinh người Việt tên Kỳ Phong. Qua lời kể của Minh Tuyên và Kỳ Phong, cuộc sống hằng ngày của những người dân nhập cư trong khu Chinatown, khu Tiểu Ấn… hiện lên khá phong phú và được khắc họa rõ nét. Minh Tuyên với nguồn gốc xuất thân khá phức tạp: Mẹ cô là người Việt vượt biên, bị lừa bán vào một nhà chứa và gặp cha cô tại đây, ông đem lòng yêu bà và quyết tâm mang bà ra khỏi chốn này. Cuộc sống bao nhiêu năm không được như ý muốn khiến một lần nữa, mẹ Minh tuyên lại sa vào chốn cũ. Bà cùng người tình lên kế hoạch vượt biển về Việt Nam nhưng bị bại lộ. Mẹ Minh Tuyên đã tự kết liếu đời mình bằng cách cắt tóc mình, bện lại, quấn vải xung quanh để thắt cổ. Nỗi khổ đau lớn nhất trong cuộc đời Minh Tuyên là cha cô bắt cô vẽ lại gương mặt của mẹ mình khi đó làm di ảnh thờ. Cũng khởi nguồn từ bi kịch này, Di - người đàn ông của Minh Tuyên đã rời bỏ cô trong sự im lặng sau khi tìm hiểu được mọi chuyện. Ngược lại với Di, sau khi có được tình yêu từ Minh Tuyên và được cô kể cho nghe mọi chuyện, Kỳ Phong có ước muốn mãnh liệt là được ở bên cạnh, chở che cho Minh Tuyên và muốn lấy cô làm vợ. Nhưng tình yêu của họ gặp phải sự ngáng trở từ An Nhiên - một cô bạn “thanh mai trúc mã” với Kỳ Phong từ thuở nhỏ, người cứ đinh ninh sau này sẽ chỉ mình trở thành vợ của anh. Cộng thêm sự hậu thuẫn từ gia đình Kỳ Phong, An Nhiên đã “ngầm lôi kéo” được Kỳ Phong trở về Việt Nam. Buổi chia tay Kỳ Phong không hẹn ngày gặp lại, anh cũng không biết rằng có một mầm sống đã tượng hình trong cơ thể Minh Tuyên sau lần ân ái ban đầu. Một tai nạn không may đến với Minh Tuyên, cô mất đi đứa bé khi cái thai mới được vừa ba tháng. Trong sự bơ vơ, cô đơn đến tận cùng, cô chấp nhận đi Bắc Kinh cùng Caleb - một người mà cô không yêu, chỉ tồn tại một tình bạn. Ngày Kỳ Phong trở lại Singapore, góc phố Pagoda không còn Tuyên nữa, chỉ còn những câu nói như nhắn nhủ: “Hãy tâm niệm rằng hạnh phúc chính là được tìm về lại nơi yêu dấu cũ, để nhớ về người xưa cũ của những ngày tháng đã qua. Hạnh phúc ấy chỉ có được, khi ta nhận ra rằng mình chẳng thể nào ngừng lại những hồi tưởng ấy. Các tình tiết, vẫn đơn giản, như quyện đặc lại dần, và bạn đã có cảm giác rằng đây không phải câu chuyện về những nỗi buồn vô cớ, mà là câu chuyện về những số phận khắc nghiệt, những cảnh đời không giản đơn. Mọi thứ ngột ngạt dần lên, gay gắt dần lên. Phải chăng đây là câu chuyện về những vết thương, về những người trẻ tuổi phải bước vào đời và phải sống với những vết thương khó lành trong tâm hồn? Phải có lý do để họ, vào tuổi yêu, trong một môi trường không bị đói nghèo thiếu thốn đe dọa, lại có cảm giác như trong lời thú hai nói về sự nhỏ bé (có thật theo kích cỡ địa lý, không thật theo chiều kích nhân gian) của đất nước này: “Singapore bé nhỏ nhưng sao chẳng thể nào đi hết những mệt mỏi ở nơi này”… Hay đây là câu chuyện về một thế hệ, theo ngôn ngữ triết học hiện sinh, đang “bị ném vào” thế giới hiện hữu - cái thế giới là di sản của những năm tháng trước đó, cái thế giới vẫn bị sức ép và sự độc đoán của những năm tháng trước chi phối?

Mỗi người có một cơn mưa tuổi trẻ của riêng mình. Đẹp gì mà đẹp! Hạnh phúc của riêng mình. Không lạ lắm! Nỗi đau của riêng mình. Không lạ lắm! Hờn giận của riêng mình. Chắc là thế rồi! Ám ảnh của riêng mình. Cái gì cũng phải có trước có sau. Mỗi người – một mình phải sống cùng với nó. Cái gì cũng phải có trước có sau. Chúng ta có thể chẳng cần nói về nó nữa, thậm chí gạt nó đi, nhưng đừng phủ nhận sự tồn tại của nó. Có những lúc, không có lần sau, không có cơ hội bắt đầu lại. Bởi mỗi trải nghiệm, mỗi xúc cảm, mỗi rung động là dấu tích hiếm có của tuổi thanh xuân. Có những lúc, không có lần sau, không có cơ hội bắt đầu lại.. Hãy nghĩ cho kĩ đi! Sách rất thú vị, nhẹ nhàng, đầy ý vị là những gì cảm nhận được từ cuốn sách này. Tản văn mang con người chạy theo cảm xúc chầm chậm và người đọc có thể thấy mình trong đó. Liệu rằng chúng ta có thể để mọi thứ ngủ yên hay không, hay chúng ta luôn sôi sục, nhung nhớ nó. Rất khó để nổi đau nằm yên và để cơn mưa nằm yên. Cuốn sách làm tôi khựng lại, đọc chậm lại, nhấm nháp từ từ. Rất hay.Tôi đã mua cuốn sách này lâu rồi nên có cơ hội là lâu lâu lại lôi nó ra đọc để sống chậm lại, tính lại, để tôi không phải suy nghĩ nhiều thứ trong cuộc sống

Nhân 1 ngày bàn nhiều về văn học Nhật ^^ Nói sao nhỉ? Tôi vừa mới đọc xong, khép nó lại, ngẩn ngơ hồi lâu rồi quyết định viết lại vài dòng về nó. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi quyết định review một cuốn sách ngay khi vừa đọc xong. Nhiều khi tôi thấy mình thật lạ, cứ hễ đọc được một cuốn sách hay xem xong một bộ phim, tôi lại thấy mình chông chênh, mơ hồ và vô định. Và, rất lâu sau đó, tôi mới dám đọc một cuốn sách khác hoặc xem một bộ phim khác, chỉ là vì tôi sợ đánh rơi mất cảm xúc mà tôi đã từng…Dĩ nhiên, chỉ những cuốn sách hay tôi mới có những cảm xúc như thế. Thật ra, “Em sẽ đến cùng cơn mưa” không mang lại cho tôi hứng thú ngay từ ban đầu. Tôi tìm đến nó chỉ vì yêu thích nền văn học Nhật, yêu thích Ichakawa Takuji. Bằng chứng là, tôi đã để nó nằm im trong cặp từ khi đọc được 20 trang đầu tiên, có lẽ là do bận, cũng có thể là do những trang đầu tiên thật sự không đủ sức để cuốn hút tôi muốn khám phá đến cùng, tôi mang nó đi mọi nơi nhưng lại chẳng thèm mở ra đọc tiếp những trang kế. Và rồi, một ngày nọ, tôi quyết định cho phép mình thảnh thơi, tránh xa mọi bận bịu thường nhật và vùi đầu vào những trang sách. Thế là, tôi tìm lấy nó vì nó là cuốn tôi đang đọc dở. Và đến trang 60, tôi không thể nào dừng lại được. Câu chuyện ấy quá đẹp, quá hạnh phúc và cũng quá đớn đau, quá nuối tiếc. Tình cảm họ dành cho nhau quá đỗi dịu dàng và chân thực. Khi tất cả đang trào dâng cảm xúc, khi tình yêu là vô cùng tận thì lại phải một lần nữa chia lìa…Niềm hạnh phúc tìm về ngắn ngủi chỉ tồn tại vỏn vẹn được 6 tuần, rồi lại tan biến cùng cơn mưa cuối hạ. Niềm hạnh phúc vỡ òa đến run rẩy. Dẫu biết cuộc hội ngộ nào rồi cũng phải chia ly, nhưng sao lại khiến tôi ngậm ngùi đến thế. Tôi đã đọc không dứt được nó, nhưng đến cuối cùng, tôi chẳng dám đọc nữa, vì sợ phải chia ly. Nhưng rồi, dù sao đi nữa, có bắt đầu ắt sẽ có kết thúc, “Tôi chưa từng nghe câu chuyện nào có hội ngộ mà không có chia ly”…Vì thế, tôi đọc hết và khá vui vì câu chuyện không đến nổi kết thúc quá buồn như tôi từng tưởng tượng. Khép cuốn sách lại, tôi học được rất nhiều. Rằng, chẳng có niềm hạnh phúc nào tự nhiên mà có, để đạt được nó ta phải cố gắng thật nhiều. Mỗi ngày trôi qua, mỗi ngày còn được sống, là mỗi ngày còn cố gắng. Cố gắng vì hạnh phúc ấm áp đến vô cùng. Rằng, đôi khi chờ đợi ai đó không phải là một niềm đau mà là cả một trời hi vọng, vì biết ai đó sẽ đến, ta lại thấy mong chờ ngày mai. Rằng, hãy trân quý những con người kề bên, đừng để đến khi mất đi rồi mới thấy họ quan trọng với mình như thế nào, có những điều thường nhật tưởng chừng nhỏ nhặt nhưng hóa ra lại quá khó khăn với ta khi không có ai đó kề bên… “Em sẽ đến cùng cơn mưa” quả thức là một cuốn sách đáng đọc. Với tôi, văn học Nhật bao giờ cũng thế, nó luôn có một chút bí ẩn, một chút buồn, một chút hy vọng, một chút bay bổng, một chút thực tế… tất cả những thứ “một chút” ấy khiến câu chuyện thật sự ấn tượng, thật sự long lanh tinh khiết như một cơn mưa

Nếu ai đó hỏi cảm nhận của tôi về cuốn tiểu thuyết ‘Em sẽ đến cùng cơn mưa’ thì tôi sẽ trả lời rằng đây là bản nhạc ngọt ngào, cảm động về tình yêu, tình cảm gia đình, về niềm tin và lòng lạc quan vào cuộc sống. ‘Em sẽ đến cùng cơn mưa’ thực sự là một bức tranh tình yêu tuyệt vời, là công cuộc tìm kiếm lại tình yêu đã mất – thứ tình yêu đã bị gián cách bởi sự sống và cái chết, một mối tình vượt không gian lẫn thời gian. Với sự tinh tế, giản dị, nhẹ nhàng Ichikawa Takuji mang lại, chúng ta sẽ thấy mình đồng cảm, thấu hiểu và hòa mình vào thế giới của từng nhân vật khi cầm trên tay cuốn tiểu thuyết này. Câu chuyện xoay quanh hai cha con Takkun – Yuji. Họ phải xoay xở với cuộc sống cô quạnh sau khi người vợ, người mẹ Mio qua đời. Takkun được tác giả khắc họa lên là một người đàn ông ngốc nghếch, vụng về, có phần ngây ngô. Người đọc sẽ thấy hình ảnh một người đàn ông có phần thất bại trong mọi việc, mang trong mình đầy bệnh tật, yếu đuối, là một người đàn ông mà trong tay chẳng có công danh sự nghiệp, chẳng tiền tài danh vọng. Takkun ông bố độc thân ở tuổi 29, trung thành với chiếc xe đạp cũ kỹ, làm ở văn phòng luật sư gần nhà đã được 8 năm. Anh có vấn đề ở não mà bản thân tự mỉa mai căn bệnh của mình một cách hóm hỉnh là ”chất hoá học” trong đầu. Điều này khiến cho cơ thể lúc nào cũng mệt mỏi, hoạt động hạn chế và thường xuyên mắc lỗi trong công việc. Đó cũng là nguyên nhân chính khiến anh phải bỏ học giữa chừng. Nó còn khiến anh lúc nào lo lắng thái quá nên bất cứ chuyện gì cũng cảm thấy bất an hơn mức cần thiết. Do đó không thể vào rạp chiếu phim, không thể xem kịch, không thể nghe hòa nhạc, anh cũng không thể sử dụng được bất cứ phương tiện nào cả xe bus, xe điện, hay tàu điện… Yuji cậu bé con dễ thương 6 tuổi luôn đội chiếc mũ màu vàng với mái tóc màu nước trà pha sữa. Mio-Takkun vẫn hay gọi cậu con trai yêu quý là ‘Hoàng tử Anh Quốc’. Dưới sự chăm sóc của ông bố Takkun cậu nhóc đôi lúc có phần chểnh mảng và hay nói câu ‘Thế hả?’. Nhưng với tôi Yuji trưởng thành hơn so với lứa tuổi, cậu biết cách quan tâm lo lắng cho ông bố vụng Takkun. Cậu bé non nớt luôn cảm thấy mặc cảm mẹ mất vì sinh mình ra nên trong cảm xúc, suy nghĩ luôn có sự trống vắng, xa xăm. Tuy còn nhỏ nhưng Yuji đã hiểu rằng mỗi khi nghĩ đến người mình yêu, bản thân ý nghĩ đó đã chứa đựng dự cảm về sự chia ly. Ôi đây là suy nghĩ của cậu nhóc lên 6 sao. Đọc tới đây các bạn có thể hình dung cảnh gà trống nuôi con, thiếu đi bàn tay của người phụ nữ rồi đấy. Lúc nào nhìn hai bố con cũng quần áo lộn xộn, tóc tai bù xù. Tủ lạnh lúc nào cũng chỉ có đồ ăn sẵn, và món chính nhất của 2 bố con là cà ri. Nhưng bỏ qua những vụn vặt đó, bạn sẽ thấy Takkun trong ‘Em sẽ đến cùng cơn mưa’ là một người bố tuyệt vời, yêu thương con hết mực, gạt bỏ nỗi sợ hãi của bản thân để có chiều chuộng Yuji một cách hoàn hảo nhất, bù đắp sự thiếu vắng của người mẹ. Anh kể cho con nghe những câu chuyện về tinh cầu mang tên Lưu Trữ, nơi người ta sẽ tới sau khi qua đời. Và mẹ Mio đang ở đây với một cuộc sống yên bình và chừng nào Yuji vẫn nghĩ đến mẹ thì mẹ vẫn sống ở tinh cầu đó. Và anh luôn cố gắng để không bao giờ để Yuji khổ tâm về chuyện của mẹ mình. Đến mùa mưa, em sẽ quay trở lại xem hai bố con sống thế nào Và rồi, như vầng dương chiếu sáng, Ichikawa đã đem lẽ sống của Takkun – Mio quay trở lại. Một năm sau, Mio người mẹ ấy bất chợt xuất hệt tại cửa số #5 ở xưởng rượu cũ đổ nát mà cả gia đình vẫn thường hay đến vào một chiều mưa, đúng như hẹn ước đã hứa trước khi ra đi. Cô ấy trở lại với một phiên bản Mio khỏe mạnh trẻ trung với chiếc trắng liền dưới lớp áo len mỏng màu hoa anh đào. Đẹp như thế! Mio đã xuất hiện tựa như một giấc mơ, tựa như chưa bao giờ ra đi trước đó. Cô trở về trong hình hài nguyên vẹn là người vợ của Takumi, chân thực chứ không phải là một hồn ma hay trong bất cứ hình hài của một người nào khác. Ngoại trừ Mio… không nhớ chút gì kí ức về cuộc sống trước đây. Mọi thứ tưởng chừng như không thể xảy ra và hoàn toàn đẩy 2 cha con Takumi vào sự bất ngờ, ngạc nhiên, sửng sốt. Một câu chuyện cổ tích đã bắt đầu như thế. Giữa cơn mưa đầu mùa giăng mắc như tơ, khi hiện tại và ảo mộng đan xen vào nhau, hạnh phúc tưởng đã xa, nay lại trở về. Takkun tựa như thực sự sống lại, anh đã nguyện bước đi giữa cơn mơ, chấp nhận sống với hạnh phúc hư ảo này. Anh quyết định không quan tâm chuyện gì ở phía trước, và nghĩ việc hai người cùng nhau đi tìm thứ hạnh phúc ấy hứa hẹn mang lại nhiều điều thú vị. Họ cùng nhau tập sự cách yêu thương, và được yêu thương thêm một lần nữa. Thông qua những câu chuyện của Takkun kể về tình yêu của hai người, Takkun và Mio lại một lần nữa yêu lại từ đầu, lại một lần nữa trải qua những cảm xúc hồi hộp của chàng trai mới lớn. Đó có khi là cái chạm tay bối rối trong lần hẹn hò đầu tiên, là tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực khi tiễn người yêu về trước cửa nhà, là những bức thư tay gửi gắm bao nhiêu thương nhớ. Tình đầu vụng dại nhưng cũng là mối tình đẹp đẽ, khó quên nhất trong đời người. Khi mùa mưa kết thúc em lại đi vì không chịu được nắng Sự xuất hiện của Mio dần dần chỉnh lại nhịp sống bị đảo lộn trong suốt một năm qua của hai bố con. Sự hiện diện của Mio quá đỗi đặc biệt, là chỗ dựa tin cậy cho hai bố con. Từ một Mio lạc điệu với cuộc sống của hai bố con, nàng đã thực sự quay trở lại đúng với người mẹ người vợ đã từng. Cô đã can đảm lựa chọn con đường phía trước, muốn nhìn thấy được những Takkun, những Yuji của ngày hôm nay. Cô hạnh phúc vì lựa chọn ấy. Trong những ngày còn lại ít ỏi ở đây, Mio đã chuẩn bị cho sự ra đi của mình một cách chu đáo, “Mio bắt đầu chuẩn bị, từng chút, từng chút một, cho việc rời khỏi thế giới này”. Cô dạy Yuji làm việc nhà để có thể chăm sóc tốt cho bố – “Con sẽ bảo vệ bố, sẽ chăm sóc mẹ, vì mẹ đã dạy con phải trở thành người đàn ông như thế”. Và nhắc chồng nhớ giữ gìn sức khoẻ, tự chăm sóc tốt cho bản thân để có thể ở lại với Yuji lâu nhất. Điều gì cần đến rồi cũng sẽ đến. Sáu tuần sau, khi cơn mưa kết thúc, Mio lại phải ra đi. Với tôi có lẽ tình yêu đầy cao cả của Mio chính là điểm nhấn đầy mê hoặc của câu chuyện. Tôi gọi tình yêu của Mio dành cho Takumi là một sự ám ảnh đầy ngọt ngào, nó mang hơi ấm của những ngày đông và là cơn mưa tươi mát của những ngày nắng. Cô không hề suy nghĩ mà chấp nhận đánh đổi giữa hạnh phúc và sự sống – một sự đánh đổi vô cùng mạo hiểm chỉ để đến bên Takkun. Cô lựa chọn đồng hành cùng anh trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi ngay cả khi biết mình sẽ chết. Chính đó mới là một tình yêu đích thực giữa đời chứ không phải một câu chuyện lớn lao, oanh liệt nào khác. Ai cũng khao khát tình yêu khắc cốt ghi tâm nhưng nếu tình yêu ấy đến, bạn có dám đánh đổi những thứ quan trọng, thậm chí là cả sinh mạng mình để có được nó? Qua giọng văn nhẹ nhàng, tinh tế nhưng đầy sự giản dị, tình tiết câu chuyện đan xen với các tiết phép màu, ‘Em sẽ đến cùng cơn mưa’ thực sự là một câu chuyện mang tính nhân văn vô cùng sâu sắc, nó như là liều thuốc hoá giải cho con tim chịu nhiều thương tổn. Câu chuyện kết thúc với sự dang dở của một tình yêu. Cả hai lần gặp lại là cả hai lần tình yêu của họ vẫn luôn bao la, thanh khiết, dịu nhẹ mà đầy sự cao thượng như những ngày đầu. Với nhiều người kết thúc câu chuyện tình yêu của Takkun và Mio không phải là một cái kết quá hoàn mĩ, nhưng với tôi đó là một cái kết hoàn hảo. Mio xuất hiện như một phép màu, sắp xếp lại mọi thứ, giúp cuộc đời của Takkun và cậu con trai bước sang một trang mới. Takkun bớt đau khổ và không tự trách mình chưa làm tròn trách nhiệm của người chồng, người cha. Anh thôi dằn vặt vì chưa bao giờ có tuần trăng mật đúng nghĩa, chưa bao giờ đem Mio đi du lịch xa. Và Yuji không còn tự trách mình vì sự ra đi của mẹ nữa. Mà Yuji xuất hiện làm cho cuộc đời Mio hạnh phúc hơn. Bố và mẹ gặp nhau để có Yuji mà. Mio thực là một giấc mơ thắp sáng cuộc đời Takumi và cậu con trai trong một đêm mưa mùa hạ.

Tuy không có một cái kết thực sự viên mãn nhưng câu chuyện Em sẽ đến cùng cơn mưa của Takuji đã cho người đọc thấy được sức mạnh vô hình của tình yêu thiêng liêng, trong sáng. Chàng trai Takkun dù có yếu đuối, thất bại, thậm chí bị xã hội chối từ thì vẫn luôn được tình yêu của Mio dang rộng cánh cửa đón chào. Hoàn cảnh càng khó khăn, càng thử thách con người thì tình yêu lại càng có thêm động lực. Kiếp này, Mio và Takkun không được ở bên nhau nhưng người đọc vẫn luôn hy vọng vào một điều kì diệu, một sự tái sinh. Rằng Mio sẽ lại được về với hai bố con trong một tháng sáu nhiều mưa ngọt ngào. Nếu có duyên, người ta chắc chắn sẽ về với nhau, bất kể bước đi của thời gian dù đó là quá khứ đã qua hay tương lai chưa tới. Sách Em sẽ đến cùng cơn mưa cũng giúp ta cảm nhận hạnh phúc rõ ràng và gấp gáp hơn. Cuộc đời thật ngắn ngủi, những cuộc gặp gỡ, tan hợp, đến và đi giống như những cột mốc đã được an bài sẵn. Hãy trân trọng những tháng ngày hạnh phúc, chừng nào ta còn được ở bên nhau. Giọng văn nhẹ nhàng, tâm tình như lời thủ thỉ, Takuji đã đưa người đọc trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc. Ngọt ngào có, say đắm có, đau đớn nhiều và tiếc thương khó quên là những cảm xúc trải dài trong suốt tác phẩm Em sẽ đến cùng cơn mưa. Hãy một lần đọc cuốn sách này để sống lại tình yêu của tuổi trẻ say mê.

“Em sẽ đến cùng cơn mưa” câu chuyện của người đàn ông đánh mất hạnh phúc vào tay thần chết. Nhưng rồi rốt cục anh cũng tìm lại chính mình nhờ phép màu tưởng chừng chỉ có trong cổ tích. Takkun, một người đàn ông được miêu tả là ngây ngô, vụng về và mang trong mình bệnh tật đầy người. Không những thế, Takkun cũng không hề có sự nghiệp hay tiền tài danh vọng gì. Trong khi đó, Yuji, con trai của Takkun, là một cậu bé thông minh, sáng sủa và trưởng thành hơn nhiều so với lứa tuổi của cậu. Lí do cậu bé phải trưởng thành hơn bạn bè đồng trang lứa vì một năm trước mẹ cậu qua đời do bạo bệnh. Vắng đi hơi ấm của người mẹ, căn nhà của hai bố con trở nên lộn xộn với quần áo không được sắp xếp gọn gàng, tủ lạnh toàn đồ ăn sẵn. Rồi một hôm trời đổ mưa, Mio - mẹ của cậu bé Yuji quay trở về với không một kí ức về hai bố con khiến cuộc sống cả ba đảo lộn. Mio ban đầu khó có thể hòa nhập vào cuộc sống với hai bố con nhưng dần dần cô trở thành một người mẹ, người vợ thực thụ và chăm sóc cho cả hai bố con. Qua giọng văn nhẹ nhàng, giản dị nhưng đầy tinh tế cùng đan xen đó là những tình tiếp phép màu, "Em sẽ đến cùng cơn mưa" như liều thuốc giải độc cho những trái tim nhiều tổn thương. Dù cái kết không được viên mãn nhưng cả Mio và Takkun đã được gặp và yêu nhau thêm một lần nữa, họ may mắn hơn hàng trăm cặp đơn phương ngoài kia. Mio như cơn mưa đến gội rửa những ưu phiền của hai bố con, sắp xếp lại cuộc sống cho hai bố con Takkun và Yuji và rồi cô cũng như mưa, đến và ra đi. Ngọt ngào có, say đắm có, đau đớn nhiều và tiếc thương khó quên là những cảm xúc trải dài trong suốt tác phẩm Em sẽ đến cùng cơn mưa. Hãy một lần đọc cuốn sách này để sống lại tình yêu của tuổi trẻ say mê.

Tại sao tác giả Kawi lại gọi Khúc Mưa Tan là phần 2 của cuốn Shock tình đình đám một thời? Với những nhân vật hoàn toàn khác trong một cuộc sống hoàn toàn mới, ta lại có thể thấy bóng dáng của Nim, Devil hay Nhã Trúc. Giống như một lẽ tất nhiên, cuốn truyện đã mang lại cho ta một cảm giác rất thân thuộc cùng thứ tình yêu say mê giống như trong "Shock tình" vậy. Và bạn cũng sẽ bị cuốn đến những trang sách cuối cùng, để lắng nghe câu trả lời của tác giả cho cách gọi này. Tử Quân phải đối mặt với bi kịch khi mất đi người cha thân yêu và sự mất tích bí ẩn của em gái. Thế giới hạnh phúc của cô trong phút chốc đã vội tan tành thành cát bụi. Quyết tìm ra được người em gái yêu quý, Tử Quân đóng giả nữ sinh cấp 3 nhập học vào ngôi trường nơi cô lần cuối nhìn thấy em mình, để tìm ra chân tướng sự thật. Định mệnh đã giúp cô gặp gỡ một Phong Trần đầy cuốn hút, và tình yêu của hai người đã nảy nở theo lẽ tự nhiên nhất. Sự xuất hiện của Nhân Mỹ - người yêu Tử Quân say đắm cũng khiến cho câu chuyện ngày một trở nên rắc rối. Những bí ẩn cứ tiếp nối khiến cho cuộc sống của Tử Quân không ngừng xáo động. Liệu rồi cô có thể tìm thấy được người em gái biệt tích của mình?

" Và để cơn mưa nằm yên" được chia làm ba phần chính. Phần I: Nói và Kể là những đoạn kể ngắt quãng, có thể xem như những câu chuyện được cô đọng lại dưới dạng tản văn, ngắn hơn, súc tích hơn, cảm xúc cũng mạnh mẽ hơn. Phần II: Những lá thư không gửi là những cánh thư ngăn ngắn sẽ mãi không bao giờ đến được nơi nó cần đến, vì người nhận đã không còn ở bên người gửi nữa, hoặc là những cảm xúc ấy người gửi đã quyết định rằng người nhận sẽ không bao giờ biết được. Phần III: Độc thoại là những mẩu vụn cảm xúc nhỏ lẻ, như thể trong đêm tối nằm vắt tay lên trán, và những dòng như thế sẽ hiện lên. Bối cảnh nhạt màu và nhân vật mờ ảo. Cả ba phần kết hợp lại với nhau giống như một cơn mưa rào mùa hạ, sẽ vừa phải ở phần đầu, mãnh liệt ở phần giữa, và lặng yên ở phần cuối. Để rồi cơn mưa nằm yên. Lặng lẽ biến mất. Nắng lên rồi. Văn phong đặc trưng của Zelda vẫn thể hiện rõ nét ở thể loại tản văn, thể loại tưởng chừng tự do sẽ phá vỡ mọi quy tắc. Nhưng trong chính sự hỗn mang ấy, văn Zel lại trật tự và gọn gàng đến kỳ lạ, như thể những con chữ ấy đã được cất vào trong những ngăn tủ riêng biệt, được sắp xếp cẩn thận và tỉ mẩn, và rồi hiện lên giấy đúng theo thứ tự của nó. Khó mà bẻ vỡ được dòng chảy trong văn Zel, kể cả cảm xúc, nhạc điệu hay nội dung. Đừng ngạc nhiên nếu bạn thấy mắt mình thỉnh thoảng ươn ướt, như mình đã từng. Vì Zel là thế, cô chọn cách lột tả nỗi đau thấm đẫm và ám ảnh như thế, như thể đau thương mất mát đã là một phần của bầu không khí cô hít thở hàng ngày, và rồi cứ thế đưa lên trang giấy. Mỗi con chữ như một giọt mưa, khuấy động cả vũng nước thinh lặng, rồi tan ra thành những vòng tròn đồng tâm. Đến vĩnh viễn. Một lần nữa, mình vẫn kiên quyết với sự yêu thích của mình, và đương nhiên cuốn sách này tuyệt đối nằm trong danh sách những cuốn đáng đọc!